Chương 17: Hạ sinh

Lại qua 1 tháng trôi đi, gió trời lạnh giá, năm nay cái rét tới thật sớm

Hàn Thiên Thiên mặc áo len phối với đồ đông, tai bịt bông thêm cái khăn quàng giữ ấm

Đám thám tử đánh hơi được vị trí tiếp tục truy sát, lần này có thêm Lưu gia vào cuộc. Trần Huyền Phong trên đường di chuyển lọt vào 1 truyền thừa lấy được huyết tâm quả đột phá đại tông sư bát phẩm còn Hàn Thiên Thiên ký khế ước với phong nguyệt lang

Cuộc cải cách dần đi đến hồi kết, 1 mốc lịch sử sắp được khắc lên. Tân Việt long Đế quốc hoàn toàn mới ra đời chỉ vẻn vẹn chưa đến 1 năm

Mùa đông đến khiến cây kia líu giữ lá xanh trong vô vọng, đồi núi chập trùng phủ lớp lá khô trông thật xơ xác

Hai người đi vào sâu trong núi sống, bầu bạn chỉ có đôi người một sói cùng với hai sinh mệnh chưa chào đời

Sàn đá dải lớp lá rồi cho các miếng gỗ phẳng, giường cũng chỉ đơn giản 1 miếng gỗ to

Hàn Thiên Thiên đã có dấu hiệu hạ sinh, hôm nay tròn ngày kỷ niệm 1 năm từ lúc hai người kết phu thê đến giờ

Tối đó trăng tròn nhiều sao, bầu trời đêm thật gần. Tay nắm tay ngồi trên tảng đá ngắm nhìn phía xa kia bát ngát những ánh điện

"Trước kia em thật không biết thế giới này lại đẹp như vậy"

Hàn Thiên Thiên dựa đầu vào vai Trần Huyền Phong nói nhẹ, trên mặt không khỏi nở 1 nụ cười

"Đúng vậy!"

Xoa xoa nhẹ cái bụng bầu, y mỉm cười lại nhìn về phía chân trời xa xăm

"Sao thế? Vẫn còn nhớ nhà sao? Rốt cuộc nhà chàng ở đâu vậy?"

Sở dĩ nàng nói vậy vì đã rất nhiều lần y thất thần như thế rồi

"Nàng muốn biết?"

Trần Huyền Phong hỏi

"Ừm"

Hàn Thiên Thiên gật đầu trả lời

Trần Huyền Phong lâm vào hồi ức rồi nhẹ giọng

"Anh không phải là người Việt Long mà anh là người Đế Quốc"

"Người Đế Quốc!?"

Hàn Thiên Thiên hét lên không phải kinh ngạc mà là suy đoán của mình đúng, nàng hai mắt sáng lên gật đầu lia lịa

"Thế nào, rồi sao nữa?"

Y tiếp tục trả lời

"Anh còn là đại thiếu gia Trần gia"

"Trần gia. Thế mà lần trước lừa ta là tán tu"

Hàn Thiên Thiên yêu kiều hừ 1 tiếng thì bỗng nhiên cơn đau dữ dội từ bụng truyền đến

"Thiên Thiên nàng sao vậy?"

Dù đã đoán ra vài phần nhưng Trần Huyền Phong vẫn cực kỳ lo lắng

Không đợi nghe câu trả lời thì y đã bế nàng vào hang động, tản ra linh khí làm căn phòng đơn xơ ấm lên rất nhiều

"Phu quân, đứa bé muốn sinh rồi!"

Hàn Thiên Thiên thở mạnh nói

Bình thường thì nên được bác sĩ đỡ đẻ nhưng Hàn gia lại là gia tộc chuyên về luyện đan. Việc hạ sinh đối với nàng chẳng có gì khó

Trần Huyền Phong vẫn giữ ấm căn phòng phụ giúp nàng, phong nguyệt lang đi ra cửa hang trông coi. Nó biết tiểu chủ nhân sắp được ra đời nên vô cùng mừng rỡ

Dưới chân núi, người phụ nữ trước đây đã từng vô tình ngang qua đang ngước nhìn khu núi rừng sâu thẳm

"Thật ở đây sao? Lần này các ngươi liền không thể chạy thoát nữa"

Vẫn cái giọng mị hoặc ấy nhè nhẹ vũ cùng tiểu phong ngân nga tới xa tít tắp

Lúc này trong bụng Hàn Thiên Thiên, Trần Gia Vũ đang háo hức muốn được nhìn thấy mẹ ruột

Hang động sáng chưng khiến y phải nhắm mắt

Lúc mở ra, khuôn mặt mà y muốn gặp muốn chạm dù cả là trong mơ đang gần ngay trước mặt cùng 1 khôn mặt thiếu nữ tuy không có trong ký ức nhưng lại vô cùng thân thuộc

"Hahaha cuối cùng ta đã có thể gặp lại cha mẹ, những người thân của ta kia"

Y cố nén lại muôn vàn lời nói định thốt ra

"Khúc khích khúc khích"

Giọng cười múp sữa của bé trai vang lên, cơ thể phồng to lớn

Hàn Thiên Thiên và Trần Huyền Phong vô cùng vui mừng pha lẫn kinh ngạc

Một đứa bé chào đời bằng tiếng cười thay vì khóc, ngoài kia thượng thiên lại thay y phun những giọt mưa rào lộp bộp. Đến cũng nhanh mà đi cũng nhanh, vẻn vẹn chưa đầy vài giây

Cơ thể thanh khôi xinh xắn, nàn da trắng nõn được người cha bồng lên, y giống cha 5 phần giống mẹ 3 phần

Hàn Thiên Thiên nghe tiếng mưa rơi trong khoảng khắc rồi bảo

"Con trai của chúng ta gọi là Trần Gia Vũ"

"Được! Cơn mưa tốt đẹp, tên rất tốt"

Trần Huyền Phong không có thiên phú đặt tên nên mở miệng khen hay

Cơn đau vẫn chưa hết, Hàn Thiên Thiên vẫn tiếp tục đưa đứa trẻ theo bản năng đang loay hoay trong bụng mình ra ngoài

Không khí thay đổi đột ngột làm đứa trẻ khóc, cơ thể phình to khoẻ mạnh. Là 1 bé gái, nàng 5 phần giống mẹ 3 phần giống cha

Trời đêm trắng sáng tuy vậy vẫn không chiếu được vào khu núi này nhưng chỉ vừa mới, tất cả đám mây đen che phần trời kia toàn bộ tản đi, sao càng nhiều lại càng rõ hơn

Bầu trời trên kia chẳng biết từ lúc nào đã trở thành tinh không vô tận

Trần Huyền Phong có tu vi đại tông sư bát phẩm nên chỉ hất tay là có thể đục 1 lỗ qua vách đá

"Thật đẹp!"

Hai người ngơ ngác nhìn qua vách đá thốt lên

"Nếu trời vì con mà khoe ra thứ đẹp đẽ nhất vậy thì tên con sẽ là Trần Tinh Hy"

Có lẽ vì đã sống 1 năm khổ sở nên khi đặt tên Hàn Thiên Thiên luôn muốn điều tốt đẹp luôn xảy ra bên con mình

Hai đứa trẻ sinh đôi được bế 2 bên, giống nhau đến tận 7 phần

Lúc này Trần Gia Vũ kiểm tra cơ thể hai đứa trẻ

Dù có ngốc đến mấy thì cũng sẽ biết thiên địa dị tượng này vì đứa bé mà sinh ra nhưng kiểm tra thấy, bé gái căn cốt vững vàng là kỳ tài luyện võ ngoài ra không có gì bất thường còn bé trai thì thoái hoá xương cả đời không có duyên với võ

Trầm mặc một chút Trần Huyền Phong lên tiếng

"Ta sẽ giúp con chữa khỏi bệnh"

Ngồi xuống bên cạnh giường gỗ, Hàn Thiên Thiên đỡ lấy bé trai rồi nói

"Thế giới đã thay đổi, có lẽ làm người bình thường sẽ khiến cuộc sống hạnh phúc hơn"

Cả hai nhìn nhau mỉm cười vuốt ve các tiểu bảo bối trong tay

Nghe cuộc trò truyện thì Trần Gia Vũ mới biết thì ra kiếp thứ 2 y không được cha mẹ truyền thụ tu tiên vì bệnh tật bất quá xương cốt này đâu bị thoái hoá?

Chỉ là chẳng qua y đang tu luyện tầng thứ hai của 'vô chung vô cực quyết' - 'luyện phách' mà thôi

Ở tầng này, cơ thể sẽ có những tế bào mất kiểm soát tạo thành bệnh nan y, ung thư, khối u các thứ nhưng khi luyện xong sẽ trở thành sinh linh vượt cấp, viễn siêu đồng loại. Không những thế mà còn đúc nên 'hỗn nguyên thánh thể' hay coi là bản sao của 'hỗn nguyên bá thể' thì đúng hơn

Khác với nét vui mừng của Trần Gia Vũ, Trần Tinh Hy càng cảm thấy bản thân thật mờ mịt rồi chấn kinh

Nàng thức tỉnh ký ức từ lúc mới sinh ra!

Phải biết 5 lần chuyển thế trước đó của nàng phải 20 tuổi mới thức tỉnh ký ức vậy mà vì điều gì kiếp này lại thức tỉnh từ lúc mới sinh ra?

"Chẳng lẽ là do cấm kỵ!?"

Trần Tinh Hy tự hỏi rồi nhanh chóng phủ định

"Không thể nào, nếu cấm kỵ giúp ta về việc thức tỉnh sớm thì tại sao các lần trước không như vậy? Chắc chắn là có điều gì xảy ra tại suối luân hồi rồi. Nàng vui cẫng lên nhưng chưa vui mừng được bao lâu thì phát hiện mình chưa đúc thành 'luân hồi thánh thể'

Nội tâm đang từ đỉnh cao trực tiếp sụp đổ, nàng đã bỏ ra tận vạn năm để đúc thể chất này mà giờ còn chẳng biết nguyên nhân vì sao mà công cốc

Nàng kiểm tra lại cẩn mật linh hồn,cấm kỵ của mình chỉ thấy tại sâu trong tiềm thức gần hồn ấn, hai tồn tại khủng bố sừng sững tại đó, 1 cái chính là cấm kỵ 'lục đạo luân hồi công' của nàng và 1 cái chính là ngay cả nàng cũng không biết đang áp chế cấm kỵ kia

Tồn tại mà nàng không biết kia lại mang hình hài giống 1 nhân loại với bề ngoài là vô ngàn tinh không, vũ trụ kia hiện ra

Tồn tại không xác định đã áp chế 'lục đạo luân hồi công' kia đột nhiên mở mắt

Ý thức của nàng trực tiếp trở về cơ thể, trên trán mồ hôi đã vã ra

Sợ hãi!

Nhìn Trần Tinh Hy sợ hãi như vậy người anh trai cũng không đành lòng quát lên

"Cấm kỵ ngươi còn dám doạ em gái ta?"

Nghe lời quát mắng của y, cấm kỵ nhẹ giọng có chút rén

"Thưa đấng sáng tạo vĩ đại, tôi sẽ gọi em gái người tới để xin lỗi ngay"

"Dừng! Còn muốn doạ em ấy lần nữa sao? Lần sau phong ấn uy áp của ngươi lại là được"

Trần Gia Vũ quát

Nghe vậy cấm kỵ cũng chỉ có thể tuân theo