Trong mắt cô tràn đầy vẻ chán ghét, gắt gao túm lấy quần áo ở trên vai Trì Lăng Diễm, cô mới có thể ức chế ý muốn xé nát khuôn mặt ghê tởm của người cô trước mặt một bộ, sau lưng một kiểu này.
Nhìn Trì Xu không có phản ứng, em tư của mình cũng không có ý buông xuống, bộ dạng như như đang chờ trân bảo.
Trì Quế Hoa thật sự có chút chán ghét nhìn không nổi, bĩu bĩu môi, chỉ là một món hàng phải bù thêm tiền mà thôi, có cần phải che chở nó như vậy không?
Em tư này cái gì cũng tốt, nhưng chỉ có điểm này là không tốt.
Hơn nửa ngày sau, Trì Lăng Diễm mới đặt con gái của mình lên giường bệnh, cẩn thận đắp chăn cho cô.
"Nhan Nhan, cháu cũng thật sự là, làm sao có thể chạy đến nơi nguy hiểm như vậy, nếu xảy ra chuyện thì phải làm sao bây giờ."
Trì Quế Hoa quở trách Trì Xu Nhan: "Tính tình như khỉ con hoang dã của cháu phải sửa lại một chút."
Trì Xu Nhan ngẩng đầu nhìn thẳng vào Trì Quế Hoa, Trì Quế Hoa không hiểu sao lại cảm thấy lạnh gáy, luôn cảm thấy đồng tử của Trì Xu Nhan khiến bà ta hoảng hốt, nhướng mày, liền muốn dạy dỗ cô một chút.
Nhưng từ khóe mắt thoáng nhìn thấy mày kiếm của Trì Lăng Diễm dựng thẳng lên, bà ta mới nhịn xuống một hơi này, nha đầu chết tiệt kia, chờ ba mày đi rồi, xem tao thu thập mày như thế nào.
Trên mặt bà ta nở nụ cười nói: "Nhan Nhan, nhất định là cháu đói bụng rồi, để cô đi mua chút đồ ăn cho cháu."
Nói xong liền xoay người rời đi. Trì Xu Nhan nhìn theo bóng lưng bà ta rời đi, trong con ngươi hiện lên vẻ u ám.
"Nhan Nhan, trên người con còn có chỗ không thoải mái thì nhất định phải nói cho ba và bác sĩ biết."
Trì Lăng Diễm thấy con gái ngẩn người, nhẹ nhàng điểm trán cô: "Ngẩn người cái gì vậy."
"Ba, ba đừng đi nữa có được không?" Trì Xu Nhan mở to đôi mắt hạnh ngân ngấn nước mắt, cái đầu nhỏ nghiêng trên vai Trì Lăng Diễm làm nũng nói.
Trì Xu Nhan nghe thấy trên đỉnh đầu truyền đến một tiếng thở dài, liền đẩy Trì Lăng Diễm ra, giận dỗi chui vào trong chăn.
"Nhan Nhan, Nhan Nhan, con để cho ba thêm chút thời gian… suy nghĩ một chút, có được hay không?" Trì Lăng Diễm khó khăn nói.
"Được, vậy ba phải nghiêm túc cẩn thận suy nghĩ." Trì Xu Nhan thò đầu ra, đôi mắt nhìn chằm chằm vào ba mình, nhìn thấy vẻ mặt bất đắc dĩ của Trì Lăng Diễm.
"Đúng rồi, Nhan Nhan, cô của con nói con luôn muốn chạy về nhà mình ngủ, con lạ giường, mà em ấy cũng không có dư thời gian để chăm sóc con, bằng không ngày khác để em ấy mang theo ba chị em họ của con trực tiếp chuyển tới nhà mình ở với con, cũng có thể chăm sóc lẫn nhau."
Trì Xu Nhan nghe thấy những lời nói giống nhau y như kiếp trước, trong lòng cười lạnh, người cô này của cô thật đúng là tính toán thật hay.
Đáng tiếc là lần này cô sẽ không ngu xuẩn như vậy nữa, dẫn sói vào nhà.