Chương 4: Trọng sinh

Đợi đến khi cô nhìn thấy rõ gương mặt ngây ngô của một cô gái mười bảy mười tám tuổi được phản chiếu trong gương sáng, tóc mái thật dài được cắt ngang từ trên trán rủ xuống che hết mặt mũi, khí chất nhợt nhạt u ám.

Lúc này Trì Xu Nhan mới thật sự xác định được, cô mừng rỡ như điên, muốn cười, nhưng cười không ra tiếng, cô chỉ đi theo lỗ hổng trong cơn đập, muốn trút bỏ cảm xúc của mình, khóc lóc thảm thiết, cô thế nhưng đã quay trở về.

Những chuyện tàn khốc kia còn chưa phát sinh, ba của cô cũng không có xảy ra chuyện, Trì Xu Nhan vui mừng đến phát khóc, chờ đến khi nghe thấy một tiếng lại một tiếng gọi quen thuộc ở bên ngoài vang lên.

Trì Xu Nhan hít một hơi thật sâu, mới bình tĩnh lại, cô mở vòi hoa sen xối nước lên khuôn mặt tràn đầy nước mắt của mình.

"Nhan Nhan, Nhan Nhan, con có ở trong đó không? Ba vào nhé."

Trì Lăng Diễm vừa vào cửa liền phát hiện ra con gái của mình không nằm trên giường bệnh, khuôn mặt kiên nghị có chút hoảng hốt, còn tưởng rằng con gái mình đã chạy đi đâu.

Đột nhiên nghe thấy trong phòng vệ sinh một chút tiếng động, ông mới thở phào một hơi, sợ mình dọa đến con gái, mới nhẹ nhàng gõ cửa một cái.

Những năm này vì ông thường xuyên ra ngoài làm nhiệm vụ, con gái đối với ông cũng càng ngày càng bài xích xa cách, thậm chí còn cảm thấy sợ hãi.

Trì Lăng Diễm cũng có chút buồn rầu, ông không biết phải đối đãi với cô như thế nào cho phải, chỉ có thể nhỏ nhẹ dỗ dành.

Nếu như để cấp dưới và đồng nghiệp của ông nhìn thấy thiếu úy thường ngày lạnh lùng dũng mãnh, có bộ dáng vô cùng cẩn thận dè dặt như thế này, chỉ sợ tròng mắt cũng phải rơi ra ngoài.

Ngay trong nháy mắt ông đang suy nghĩ, cửa phòng vệ sinh thoáng cái liền mở ra, ông còn chưa kịp phản ứng, một thân ảnh mảnh khảnh đã trực tiếp nhào tới, ông liền luống cuống tay chân ôm lấy con gái nhà mình.

"Nhan Nhan, Nhan Nhan." Giọng nói trầm thấp của Trì Lăng Diễm vang lên, nhìn con gái bảo bối gắt gao ôm lấy cổ, vùi mặt cọ cọ vào cổ ông, ông chỉ cảm thấy cả trái tim đều muốn tan chảy.

Trì Xu Nhan cũng không nói lời nào, chỉ lo ôm chặt cổ cha mình, trong cổ họng lại có chút nghẹn ngào, đây là người ba sống sờ sờ của cô, không phải là hũ tro cốt lạnh như băng kia nữa.

"Ôi, cháu cái đứa nhỏ này, thật sự là quá không ra gì, đã lớn như này, còn quấn lấy ba cháu như vậy, ba cháu vừa mới trở về, còn rất mệt mỏi, Nhan Nhan, mau xuống khỏi người ba cháu."

Trì Quế Hoa nhìn thấy Trì Xu Nhan quấn lấy em tư như vậy còn có chút kinh ngạc, cháu gái này của bà bình thường thấy em tư liền sợ hãi như chuột thấy mèo, sao lại có thể thân mật như vậy.

Nhưng bà ta cũng không nghĩ nhiều, còn tưởng rằng cô bởi vì bị hoảng sợ, nhìn thấy cha ruột của mình thì giống như tìm được chỗ dựa.

Trì Xu Nhan nghe thấy thanh âm này, mắt hạnh đột nhiên trợn tròn, đồng tử phóng đại, cô vĩnh viễn cũng sẽ không bao giờ quên thanh âm như ác mộng này, chanh chua cay nghiệt như thế nào, không niệm tình cũ nhục mạ cô, đem lòng tự trọng của cô gắt gao ném trên mặt đất chà đạp, đem tro cốt của ba cô ném vào trong thùng rác.