Sau khi gặp Mộc Uyển Thanh, cùng Linh nhi ôm ấp một hồi. Đoàn Dự mang theo Linh nhi xuống dưới tàng cây. Trong khoảng thời gian này, Bạch Điêu vẫn luôn nhìn chằm chằm Đoàn Dự, giống như biết Đoàn Dự đã đoạt đi chủ nhân của nó rồi.
“Muội xem tiểu bảo bối của muội giống như ghen tị với ta vậy”.
Đoàn Dự chỉ vào Bạch Điêu cười cười nói với Chung Linh.
“Vậy sao! Tiểu bảo bối của muội sẽ không ghen đâu.”
Linh nhi bĩu môi không thuận đáp lại.
“Nếu vậy chúng ta làm thì nghiệm xem thế nào nhé”.
Đoàn Dự nói xong đem đầu Linh nhi ôm vào trong ngực mình, ngón trỏ phải nâng lên cằm Linh nhi, thâm tình chân thành mà hôn lên miệng thơm. Quả nhiên tròng mắt của Bạch Điêu theo động tác của Đoàn Dự mà chuyển động, hai con mắt lóe ánh sáng màu đỏ, hơn nữa còn hổi lên răng nanh.
Linh nhi thấy động tác của Bạch Điêu liền đỏ mặt lên, thẹn thùng mà trốn vào lòng Đoàn Dự. tay phải vỗ về Bạch Điêu mà trấn an.
“Tiểu bảo bối ngoan nha. Tỷ tỷ chắc chắn sẽ không vứt bỏ ngươi”.
Đoàn Dự cùng Chung linh đi một hồi ra khỏi rừng cây, lại đến bên đường nhỏ. Đột nhiên xuất hiện những tiếng kêu kì dị hấp dẫn Đoàn Dự. Có! Đoàn Dự trong lòng đại hỉ. Quả nhiên Kim Dung lão tiên sinh không có gạt ta. “Mãnh Cổ Chu Cáp” ở ngay tại kiếm hồ. Hắn mang theo Linh nhi hướng tới địa phương phát ra tiếng kêu. Đây là một sơn động, tiếng kêu đúng là từ bên trong vọng ra.
“Linh Nhi, muội ở bên ngoài nhìn, ta một mình đi vào. Bên trong rất nhiều nguy hiểm nên ta sợ không thể chiếu cố muội tốt”.
Đoàn Dự ôn nhu nói với Linh nhi.
“Không nha, muội cũng muối đi vào! Nếu là “Mãnh Cổ Chu Cáp” đương nhiên không thể thiếu muội được. “Mãnh Cổ Chu Cáp” độc tính mạnh như vậy, Đoàn ca ca người đi vào một mình ta thật sự rất lo lắng a”.
Linh nhi lôi kéo tay Đoàn Dự mà nói.
“Ngoan! Linh nhi nghe lời, yên tâm Đoàn ca ca tự có biện pháp”.
Đoàn Dự tay phải cưng chìu xoa đầu Linh nhi nói. Lúc này trong lòng hắn rất là vui vẻ. Tính cách Linh nhi thật sự quá tốt rồi. Đáng yêu! Kỳ thật tiến vào sơn động này, Đoàn Dự cũng không có biểu hiện quá nắm chắc.
Dựa theo tiểu thuyết ghi lại, Đoàn Dự năm đó ăn được “Mãnh Cổ Chu Cáp” là vô tình mà thôi. Ngay lúc đó hắn cũng ăn được vài loài độc tính, lấy độc trị độc, nên mới hóa giải được độc của “Mãnh Cổ Chu Cáp”. Khiến cho Đoàn Dự từ đó có thân thể bách độc bất xâm.
“Bẳng không Đoàn ca ca ngươi đem con chồn của ta mang theo vào a. Có nó ta cũng yên tâm một điểm”.
Linh nhi nói xong. Tay phải sờ sờ Bạch Điêu nói: “Tiểu bảo bối, ngoan ngoãn cùng Đoàn ca ca đi vào, người phải bảo vệ Đoàn ca ca không bị độc vật quấy nhiễu nha”.
Linh nhi nhu hòa trấn an Bạch Điêu, đem Bạch Điêu đưa cho Đoàn Dự, Đoàn Dự kiêng kỵ nhận lấy. Bạch Điêu quả nhiên an phận hết sức. Bất quá Đoàn Dự cũng không dám yên tâm. Bạch Điêu có bao nhiêu lợi hại Đoàn dự biết rất rõ ràng. Trong miệng Bạch Điêu ẩn chứa độc tính không hề đơn giản. Tư Không Huyền bị Bạch Điêu cắn một cái, kết quả phải chặt bỏ cánh tay của mình.
Cho Linh nhi một ánh mắt quan tâm, Đoàn Dự mang theo Bạch Điêu đi vào trong sơn động. Vào sơn động được một hồi, Bạch Điêu trong lòng Đoàn Dự liền nhảy xuống. Lông sau lưng dựng lên, hai mắt ánh đỏ mà nhìn chằm chằm phía trước.
Ở phía trước chính là một con cóc nhỏ, toàn thân màu đỏ sẫm, ánh mắt phát ra kim quang. Miệng nó hơi mở, da mỏng dưới cổ phềnh lên, giống như một tiếng bò hống gầm rú. Không ngờ thân thể nho nhỏ mà lại có thể phát ra tiếng kêu to đến như vậy!
Lúc này con cóc đang cùng một con rết dài chừng tám tấc có màu đỏ đen sặc sỡ chằm chằm nhìn nhau. Nhưng là con rết chậm chậm hướng về phía sau thối lui.
Mãnh Cổ Chu Cáp lại hướng tới con rết kêu lên một tiếng, con rết thân mình bỗng nhiên bắn về phía sau, liền hướng Đoàn Dự mà lao tới. Con cóc cũng nhảy đuổi theo.
Đoàn Dự thấy vậy, nhanh chóng ôm lấy Bạch Điêu dưới đất, hắn không muốn Bạch Điêu giống như nguyên tác, bị Mãnh Cổ Chu Cáp cắn chết. Bạch Điêu cũng là vật kịch độc, nhưng đem so với Mãnh Cổ Chu Cáp thì không cùng đẳng cấp.
Mãnh Cổ Chu Cáp là cực kì độc. Bất quá độc của nó đều ở trên hàm răng. Cho nên Đoàn Dự muốn ăn Mãnh Cổ Chu Cáp mà nói… thì không thể cho nó cắn trả được. Nếu không, Đoàn Dự cũng chỉ có thể chết không nghi ngờ.
Đoàn Dự trong lòng ngực xuất ra một cây gậy nhỏ màu đen. Tại phía cuối có một cái nút nhỏ nhô ra. Đoàn Dự nhẹ tay ấn. Một trận sóng siêu âm chói tai hết sức trong cây gậy nhỏ phát ra. Mãnh Cổ Chu Cáp cùng với con rết kia tức thời bị sóng âm chấn ngất.
Đoàn Dự vừa mới chuẩn bị nhặt lên Mãnh Cổ Chu Cáp, Bạch Điêu lại hướng trước một bước tiến lên. Xem bộ dạng của nó hiển nhiên cũng biết Mãnh Cổ Chu Cáp là đồ tốt. Vì vậy muốn hớt tay trên của Đoàn Dự, cắn nuốt Mãnh Cổ Chu Cáp.
Đoàn Dự khổ tâm tìm kiếm Mãnh Cổ Chu Cáp sao có thể để chuyện này xảy ra. Về sau chính mình tung hoành Thiên Long còn phải dựa vào Mãnh Cổ Chu Cáp. Chờ tới lúc có bách độc bất xâm cùng với cường hãn võ công thì còn sợ ai nữa.
Lăng Ba Vi Bộ lúc này sử dụng ra, thân hình như thiển điệm chụp vào Bạch Điêu, sở dĩ không chụp vào Mãnh Cổ Chu Cáp là bởi vì Đoàn Dự hiểu được chính hắn căn bản cũng không có thời gian. Bạch Điêu tốc độc cực nhanh, chỉ cần hơi chậm là Mãnh Cổ Chu Cáp liền cùng hắn vô duyên rồi.
Đang lúc Đoàn Dự chuẩn bị bắt tới Bạch Điêu. Bạch Điêu rất nhanh quay đầu lại, hướng tới chính giữa đùi của Đoàn Dự mà cắn một cái. Đoàn Dự không kịp chở tay, đã bị nó cắn trúng rồi.
Đoàn Dự vội vàng vận chuyển công lực, đem bạch điêu đang ngoạm trêm đùi mình chấn bay ra ngoài. Bịnh một tiếng đập vào thạch bích hôm mê đi. Mà Đoàn Dự cũng ở trong một sát ná, cảm giác được hạ thân cứng ngắc. Bịch một tiếng đồng dạng ngã trên mặt đất.
“Xong rồi! Không nghĩ tới chính mình tính toán đủ đường lại để lộ sơ hở tại Bạch Điêu. Thật là thua thiệt lớn. Quan Âm tỷ tỷ a! Đoàn Dự phụ lòng tỷ rồi. Váy ngắn cũng không thể mua cho ngươi. Ngươi muốn quần lót tình thú cũng đồng dạng là không có rồi. Các mỹ nữ trong Thiên Long, lão công của các ngươi cứ như vậy mà chết sớm. Còn chưa kịp an ủi các người đã đi gặp Diêm Vương uống trà. Ai… Gặp lại các mỹ nữ sau!”
Đoàn Dự thời khắc này suy nghĩ ngàn vạn. Hắn cảm giác được rõ ràng độc tính mãnh liệt của Bạch Điêu. Chỉ một hồi, hắn đã toàn thân không thể nhúc nhíc. Hơn nữa nội lực vào lúc này cũng không thể tụ tập được. Quả nhiên là kịch độc vô cùng a.
Theo Đoàn Dự ngã xuống, ý niệm trong đầu thay đổi thật nhanh. Con rết phía sau bắt đầu thanh tỉnh lại, Mãnh Cổ Chu Cáp đồng dạng cũng mở ra hai mắt, miệng phát ra thanh âm vang dội. Con rết lúc này chấn kinh, lập tức muốn chạy đi nơi khác. Nhưng phương hướng mà nó bắn đi lại chính là miệng của Đoàn Dự đang thở dài. Mãnh Cổ Chu Cáp thấy con rết chạy trốn, lúc này cũng đuổi theo, lập tức nhảy vào miệng Đoàn Dự.
Đoàn Dự cảm thấy dạ dày quay cuồng, con rết cùng Mãnh Cổ Chu Cáp đều đã chui thật sâu vào trong bụng. Đây hết thảy đều giống hệt như tình cảnh của “Đoàn Dự” trong tiểu thuyết ghi lại.
Đoàn Dự lúc này cũng không biết mình rốt cuộc là dạng gì. Chẳng qua là cảm thấy thân thể của chính mình ở trong cực kì khó chịu, toàn thân giống như bị ngàn vạn con kiến cắn. Buồn nôn hết sức. Loại cảm giác này trong Đoàn Dự không bao lâu thì ngừng lại, nhưng bông nhiên một cỗ kình nóng tại lưu tâm bắt đầu sộc tới.
Một lượng nhiệt khí lớn trong thân thể sinh ra, Đoàn Dự cả người như phát ra hồng quang, thân thể đột ngột bành trướng. Vào giờ khắc này, thân mình hắn khôi phục lại cử động. Nhưng lại càng làm cho Đoàn Dự cực kỳ khó chịu, miệng phát ra một tiếng hét rung trời: “A~!”
“Đoàn ca ca, Đoàn ca ca! Huynh làm sao vậy!?”
Thanh âm cực kỳ lo lắng của Chung Linh ở bên ngoài sơn động truyền vào. Sau một lát, Linh nhi liền xuất hiện ở trước mặt Đoàn Dự. Trong mắt tràn đầy hoảng sợ! Nước mắt theo trong mắt của nàng chảy ra. “Không ~! Đoàn ca ca! Chàng không nên làm muội sợ. Linh nhi sợ. Đoàn ca ca”.
Linh nhi ôm chặt lấy Đoàn Dự, nhưng bây giờ Đoàn Dự cực kì khó coi, trên mặt sưng phù lên, hơn nữa còn xuất hiện hai màu xanh, đen lẫn lộn. Y phục trên người cũng bỗng chốc bị phá tan thành từng mảnh nhỏ.
“Không, Đoàn ca ca, đừng như vậy mà!”
Linh nhi hoảng sợ nói. Tuy nhiên Đoàn Dự không dừng chút nào, trong mắt vẻ điên cuồng cũng không giảm bớt.
Nước mắt trong khóe mắt Linh nhi không ngừng chảy xuống, miệng lớn tiếng khóc lóc. Một giọt nước mắt vô tình bay vào trong mắt của Đoàn Dự. Động tác điên cuồng của Đoàn Dự bỗng nhiên đình chỉ. Ánh mắt cũng dần khôi phục lại thành màu đen, nhìn lại về phía Linh nhi. Hắn cảm nhận được thân thể của chính mình lúc này, lo lắng mà nói:
“Linh nhi đi mau đi! Bằng không Đoàn ca ca lại không thể khống chế được mình! Đi mau, yên tâm chỉ cần một lát nữa Đoàn ca ca sẽ không có chuyện gì. Mau! Bằng không sẽ không kịp mất!”.
Đoàn Dự biết rất rõ ràng tình hình của mình lúc này. Nhất định là bởi vì độc tố mà dẫn phát thân thể biến hóa.
Hắn chỉ có thể bảo trì được thanh tỉnh trong một thời gian ngắn, phải làm cho Linh nhi rời đi nếu không lát nữa thú tính của hắn hoàn toàn thức tỉnh rồi. Tuyệt đối không thể làm cho Linh nhi bị thương. Với bộ dạng của mình bây giờ, Linh nhi tuyệt đối là không thể chịu được dày vò rồi.