Đợi mọi người đều đã ngồi vào bàn, mẹ Tưởng bắt đầu giới thiệu cho Giản Như Như tất cả thành viên trong gia đình.
“Đây là cha con, còn có chị dâu Tú nhi của con, kia là Tưởng Thành anh cả của con, còn lại chắc không cần mẹ giới thiệu nữa.”
Bà dừng lại đợi Giản Như Như chào hỏi mọi người xong lại nói tiếp: “Như Như đã gả vào nhà họ Tưởng chúng ta, sau này chính là người một nhà rồi chuyện trước kia đừng nhắc nữa, giờ Như Như chính là vợ thằng hai nhà chúng ta về sau ai cũng không được nói sai.”
Việc này hôm qua mẹ Tưởng đã nói với mọi người trong nhà ngoại trừ Tưởng Tuệ Tuệ, mọi người đều đã biết người gả tới là ai, mẹ Tưởng giải thích xong cũng không có ý kiến gì với Giản Như Như, sáng nay vừa gặp mới phát hiện cô dáng người trắng trẻo lung linh, cười lên rất ngọt ngào, người gặp người thích thì càng không ý kiến.
Mẹ Tưởng nói xong mọi người cũng gật đầu tỏ vẻ đã biết, sau đó cha Tưởng mới nói: “Con gả tới đây thì chính là người một nhà rồi, sau này con ở bên thằng hai, cha và mẹ con cũng yên tâm rồi. Được rồi, ăn cơm thôi.”
Mọi người cầm đũa bắt đầu ăn cơm, Tưởng Phong thấy Giản Như Như cầm một cái bánh ngô vàng, sợ cô ăn không quen, nhưng khó nói ra trước mặt mọi người, không lí nào người khác ăn được mình thì không ăn được, thì thấy cô cắn một miếng bánh nói: “Bánh ngô vàng này ăn ngon lắm.”
Tuy chỉ là thức ăn thô, thường ăn sẽ không có cảm giác gì đặc biệt, nhưng ngươi chưa từng ăn qua như cô vừa nếm thử lại thấy rất thơm.
Mẹ Tưởng đang ăn cháo, nghe cô nói vậy thì cười: “Mẹ còn sợ con ăn không quen những món này, không ngờ con lại thích ăn, nhưng cũng đừng ăn nhiều quá, sức khỏe con yếu sợ là sẽ không tiêu hóa được nên ăn nhiều cháo sẽ tốt cho dạ dày hơn.” Nói xong bà nhìn qua Tưởng Phong: “Thằng hai à, mẹ thấy hai ngày này tuyết không rơi nữa, cũng thấy được mặt trời rồi, đợi qua hai ngày nữa ngoài đường dễ đi hơn một chút con nhớ dẫn vợ mình đến bệnh viện của huyện cho bác sĩ khám qua, xem thử bệnh nên trị thế nào .”
Việc mẹ Tưởng để ý nhất chính là cô có thể sinh con hay không, nhưng việc này không thể nói huỵch toẹt ra, chỉ có thể để lão nhị hỏi bác sĩ thử xem, chỉ cần vợ lão nhị có thế sinh con thì dù tốn tiền mua thuốc điều trị sức khỏe cũng không sao.
Tưởng Phong gật dầu: “Vâng thưa mẹ.”
Giản Như Như cũng có chút cảm động: “Cảm ơn mẹ.”
Thực ra cô bây giờ đã không còn bị bệnh gì, cũng không cần khám bác sĩ, sau này chỉ cần rảnh rỗi liếm liếm ngón tay thì sức khỏe sẽ tốt lên, nhưng việc này cũng không ai khác biết được, hơn nữa ấn tượng của mọi người với Giản Như Như của trước kia là bộ dáng ốm yếu bệnh tật, nên dù bây giờ nhìn cô vẻ mặt bình thường mọi người vẫn nghĩ sức khỏe của cô không tốt.
Việc đi bệnh viện lấy chút thuốc cũng tốt, về sau cô hồi phục sức khỏe, cũng có một cái cớ chính đáng.
Tưởng Tuệ Tuệ nghe không hiểu người lớn đang nói gì, tay cầm lấy cái bánh nhìn vào mâm đồ ăn, khi nhìn thấy một miếng thịt trong đó, nhưng dáng người nhỏ nhắn với không tới chỉ đành nhờ người khác gắp cho: “Bà nội, bà nội, thịt thịt.”
Chuyện vui vừa qua, bữa ăn nhà họ Tưởng phong phú hơn không ít, tuy rằng chỉ có hai món ăn là một món chay cải trắng xào đậu phụ cùng một món mặn là thịt xào củ cải, bởi vì là ngày đầu con dâu mới vào cửa, mẹ Tưởng chuẩn bị đủ thịt, ăn tới cả nhà miệng đầy dầu mỡ, chỉ có đứa nhỏ Tưởng Tuệ Tuệ đang là tuổi thèm ăn, thấy cháu vẫn luôn chọn thịt ăn, mọi người cũng không ngại.
Giản Như Như không giống mọi người, bánh ăn một nửa đã bị Tưởng Phong lo lắng cô đau dạ dày mà lấy đi ăn, chính mình phải cầm chén cháo gắp cải trắng ăn, Tưởng Tuệ Tuệ rất thích thím nhỏ xinh đẹp biết búi tóc này, thấy cô không ăn thịt liền nhíu mày nói: "Thím nhỏ, sao thím không ăn thịt? Thịt rất ngon, thơm ngon như đùi gà ngày hôm qua. ”
Không đề cập đến tối hôm qua thì thôi, bây giờ còn ở trước mặt cả nhà nhắc tới Giản Như Như bắt đầu đỏ mặt, để người ta biết mình ăn đùi gà ăn đến đau bao tử thật là mất mặt quá.
Tưởng Phong thấy vây cũng quay đầu nhìn cô, sau đó gắp cho cô vài miếng thịt nói: "Có phải sợ đau bao tử không? Vậy thì ăn ít một chút là được”. Chỉ ăn rau mà không có chút thịt trong bụng sẽ không có sức lực, thân thể không tốt đâu.
Giản Như Như nhìn mấy miếng thịt lớn được đưa đến bên miệng, miếng thịt to đến nỗi há miệng hết cỡ cũng không cắn hết được, cô khựng người trừng mắt nhìn Tưởng Phong, Tưởng Phong không hiểu sao mình bị trừng: "Làm sao vậy, không muốn ăn sao?”
Trương Tú ngồi bên cạnh Giản Như Như bỗng nhiên cúi đầu cười, sau đó nhìn vẻ mặt nghi hoặc của em trai: "Em đột nhiên gắp nhiều như vậy, em dâu ăn như thế nào? Cái miệng kia của em ấy cũng không giống như miệng to như chậu của đàn ông mấy người, bao nhiêu cũng ăn hết được.”
...
Cảm ơn bạn @sakura_221 và @kylietran đã đẩy kim phiếu ạ <3