Chương 23: Trọng Sinh Thập Niên 80 Cưới Hộ (Dịch)

Giản Như Như lúc này cảm thấy bản thân uống canh cũng không biết phải uống như thế nào, cuối cùng dứt khoát đặt bát canh xuống không uống nữa.

Tưởng Phong liếc mắt một cái nhăn mặt: “Sao không uống hết?”

“Uống không nổi nữa.” Canh là canh cá, cô đã quen với đồ ăn mỹ thực* (đồ ăn ngon) của hiện đại thật sự cảm thấy có chút tanh.

“Vậy ăn màn thầu đi.” Tưởng Phong lấy một cái màn thầu to đưa đến trong tay Giản Như Như, Giản Như Như nắm màn thầu nhìn xung quanh, cuối cùng chọn phần nhọn của màn thầu cắn một miếng.

Màn thầu lớn làm thủ công không có hại, ăn vào còn có một vị ngọt tươi mát, mùi vị này một chút không giống với vị hóa chất được thêm vào ở kiếp trước.

Nhìn thấy cô gái nhỏ nheo mắt trên mặt mãn nguyện đến hai má trắng non nớt phồng lên, xem ra còn có vẻ mềm mại hơn so với màn thầu lớn màu trắng Tưởng Phong liền nhìn chăm chú một lúc lâu, ngón tay rục rịch, cuối cùng không thể chịu được véo một cái. Chà, cảm giác đọng lại trên đầu ngón tay so với màn thầu còn mềm mại hơn gấp mấy lần.

Giản Như Như bị véo mặt dừng lại động tác nghi hoặc nhìn anh một cái, Tưởng Phong ho khan một tiếng rồi xoay xoay mấy ngón tay còn ấm áp, cuối cùng thẳng thắng đi qua bên cô ngồi xuống, duỗi bàn tay to trực tiếp ôm lấy người cô, một tay cầm đũa gắp rau: “Ăn cơm thôi.”

Giản Như Như nhìn chằm chằm vào miếng thịt mỡ trước mặt, khóe miệng mấp máy, nội tâm cực kì muốn từ chối, nhưng nhìn thấy ánh mắt lấp lánh phát sáng mong đợi của Tưởng Phong lại không nhẫn tâm, cuối cùng Giản Như Như vẫn mở miệng ăn, nhai vài cái cảm thấy có vẻ cũng không ngán mấy.

Tưởng Phong được sự cổ động của Giản Như Như liền càng thêm dốc sức gắp thức ăn đút cho cô, thấm thoát Giản Như Như đã ăn hơn nửa cái màn thầu lớn trong tay, cảm thấy phần bụng căng ra cô nhanh chóng nắm lấy tay Tưởng Phong vẫn đang gắp thức ăn: “Đủ rồi, tôi no rồi.”

“Ăn ít như vậy sao?” Tưởng Phong quan sát thân thể cô từ trên xuống dưới, thảo nào gầy như vậy.

“Đủ rồi, ăn nữa tôi lại đau dạ dày mất.”

Tưởng Phong chỉ có thể đặt đũa xuống, nhìn Giản Như Như đang cầm lấy nửa cái màn thầu còn lại không biết nên làm sao giải quyết, trên nguyên tắc không lãng phí anh trực tiếp cầm lấy nó, lại cầm đũa lên chỉ vài miếng đã đem thức ăn và màn thầu còn lại càn quét sạch sẽ, ngay cả canh cá còn dư khi nãy đều một ngụm uống sạch.

Giản Như Như cúi đầu nhìn xuống bụng nhỏ của anh, thế mà lại không phát hiện có gì nhấp nhô lên, nếu vậy mấy cái màn thầu lớn đều ăn vào đây đâu mất rồi?

Tưởng Phong đặt bát đũa qua một bên, Giản Như Như cuối cùng cũng có thời gian hỏi chuyên trước đó: “Mẹ, bà ấy nói như nào?”

“Bà ấy không để ý.” Tưởng Phong đáp trả.

“Thật sao.” Giản Như Như không dám tin: “Tại sao a.” Một con dâu đáng lẽ nên khỏe mạnh lại đổi thành một con ma ốm làm sao có thể không để ý, nếu là cô thì cô sẽ để ý đấy.

“Tôi thích mẹ liền không để ý.” Khi nói câu này Tưởng Phong không nhìn cô, ánh mắt chăm chú nhìn thẳng cửa sổ phía trước, giống như nơi đó có hoa.

“Anh… Thích tôi?”

Tưởng Phong không nói nhưng bàn tay to lớn lại ôm chặt lấy cô hơn, qua một lúc khá lâu mới cất giọng nói: “Em yên tâm, chỉ cần đã mẹ đồng ý thì về sau sẽ không lấy chuyện này nhằm vào em, sau này em chính là người của nhà họ Tưởng chúng tôi rồi.”

“Vậy anh có thích tôi không?” Giản Như Như hỏi đến cùng.

“… Người trong nhà đều rất hòa hợp, anh cả và chị dâu đều là người hiền lành sẽ không cố ý làm em tức giận, đợi kết thúc kì nghỉ làm hôn lễ lần này tôi sẽ gia nhập lại quân đội, đến khi đó tôi sẽ trở về đón em.”

Giản Như Như không vui quay đầu sang một bên, kéo tay đặt trên eo cô ra: “Tôi vẫn nên ở nhà thì hơn.”

Tưởng Phong đột nhiên quay đầu lại nhìn nghiêng về phía cô cau mày: “Em không muốn đi cùng tôi đến quân đội?” Đây là không muốn ở cùng với anh sao?

Giản Như Như liếc mắt nhìn anh một cái: “Anh không thích tôi, tôi đi đến nơi xa xôi đó làm gì, đến lúc đó cuộc sống không quen, vẫn không bằng ở lại trong nhà.”

Tưởng Phong bị ánh mắt hờn dỗi kia của cô khiến cho toàn thân chấn động, mở miệng liền nói lắp: “Tôi… Tôi không phải” Mặt đỏ cả lên, mở miệng nói lắp nửa ngày cuối cùng cũng kìm nén nói ra: “Anh thích.” Nói ra xong, kế tiếp mở miệng nói lần nữa cũng thuận lợi hơn: “Anh thích em, rất thích em.”

Nói rồi đem cơ thể Giản Như Như xoay qua đối diện với mình ôm cô vào lòng, xấu hổ cắn vào má cô một cái: “Cùng anh đi đến quân đội đi.”

Giản Như Như che lại chỗ bị cắn trợn mắt nhìn anh, người này nói anh thuần khiết là thật, lớn mật lại rất dũng cảm. Có điều nhận được đáp án bản thân mong muốn cô thật sự rất vui, nheo mắt mỉm cười hôn lại một cái ở trên mặt anh: “Được.” một lúc sau lại nói thêm một câu: “Em cũng thích anh.”