Chương 9: Nghi thức khắc ấn (2)

Sự đau đớn trong quá trình khắc ấn nên hình dung như thế nào mới chuẩn ? Đây thật sự là một câu hỏi làm khó các đồ đằng giả.

Một phần là vì trải nghiệm mỗi người mỗi khác, phần nữa là vì một đứa trẻ thì thường chưa từng trải qua nhiều nỗi đau khác trước đó để có thứ so sánh. Vì vậy, đa phần người trưởng thành khi nhớ về nghi thức chúc phúc của mình đều có chút tiếc nuối, cảm thấy như lúc đó mình còn có thể gắng gượng thêm tí nữa.

Nhưng có hai kết luận mà đạt được sự đồng thuận của tất cả mọi người. Một là mức độ đau đớn tăng trưởng rất nhanh và có sự nhảy vọt qua mỗi khắc ấn. Hai là nỗi đau không đến từ ngoại cảnh mà bắt nguồn từ tận sâu trong linh hồn.

Về điều đầu tiên, có thể chứng minh qua một sự thật, hầu hết những đứa trẻ bình thường đều không thể tiếp nhận nổi khắc ấn thứ tư. Vì vậy mà những tế đàn địa phương cũng chỉ có công năng khắc đến đệ tứ ấn mà thôi.

Bởi vì là ranh giới phổ biến nhất, qua thời gian, độ khó khăn của tứ ấn cũng có được một nhận thức chung tương đối hoàn chỉnh.

Như đã nói, ba khắc ấn đầu tiên được tạo ra để mọi đứa trẻ đều có thể tiếp nhận, vì vậy mà khó khăn của chúng chỉ dừng ở mức độ thân thể không khoẻ. Thường biểu hiện thành cảm giác nặng nhọc, khó thở, hay cùng lắm là cơ bắp nhức mỏi, không tính là cơn đau.

Đa phần những đứa trẻ bình thường sẽ tiếp cận giới hạn ở khắc ấn thứ tư, biểu hiện qua một cơn đau nhói như kim châm khi bị tia sét đầu tiên đánh xuống.

Nỗi đau chỉ ngắn ngủi thoáng qua trong thời gian một tia chớp nên cũng không khó chịu đựng, vấn đề là mức độ đau đớn tăng lên cực kỳ nhanh.

Nếu tia sét đầu tiên chỉ là đau nhói như kim châm, tia sét thứ hai thường sẽ đau rát như bị giấy cứa, cơn đau tiếp theo sẽ tăng tới mức độ như bị xát muối vào vết thương hở, tiếp tục sẽ là nỗi đau như bị ong bắp cày đốt. Đợi đến tia sét thứ năm, cũng là cột mốc để đạt được tứ ấn bán phần, dù chỉ trong một khoảnh khắc, có người nói nó tựa như nỗi đau của việc xăm kín toàn thân cộng dồn trong cùng một lúc vậy.

Chính vì thế mà chỉ có một số rất ít những đứa trẻ bình thường có thiên phú tốt và nghị lực cao mới đạt tới tứ ấn bán phần. Những đứa bé này sẽ được gia tộc cai quản địa phương chú trọng tới, đạt được sự hỗ trợ và bồi dưỡng riêng, xem như đặt trước một chỗ trong quân đội.

Cá biệt, thỉnh thoảng lại xuất hiện một vài đứa bé đạt được tứ ấn hoàn chỉnh, một thành tích không thể coi thường kể cả với những hậu duệ quý tộc. Những cá nhân này thường được gia chủ lãnh địa đó chiêu mộ vào hàng ngũ tùy tùng, tạo cơ hội để khắc những ấn tiếp theo.

Đặc biệt, nếu đứa bé đạt tới ngũ ấn sẽ được tiến cử vào quân đội nhà Warboar hay thậm chí cho phép gia nhập phân gia của gia tộc mình.

Dĩ nhiên là những trường hợp trên là cực hiếm, vì đến cả những đứa trẻ xuất thân từ gia tộc đồ đằng, tứ ấn hoàn chỉnh cũng là một thành tựu không dễ đạt được, mặt bằng chung của các đứa trẻ quý tộc là tứ ấn bán phần.

Tứ ấn hoàn chỉnh đã không dễ, ngũ ấn lại càng hiếm hoi. Thông thường, trong nghi thức tổ chức tại thành Warboar hằng năm, có tới sáu phần mười số hậu duệ quý tộc dừng lại ở tứ ấn bán phần. Trong số bốn phần vượt qua ngưỡng tứ ấn hoàn chỉnh còn lại, chỉ một phần trong số đó đủ tư cách khiêu chiến ngũ ấn, tức là trụ được sau tia sét đầu của ấn thứ năm.

Về phần tỉ lệ khiêu chiến thành công ngũ ấn, năm nào có một hai đứa trẻ vượt qua đã là một niềm vui lớn. Ba bốn năm mới có một đứa là chuyện bình thường.

Năm nay xuất hiện cô quý nữ nhà Carol suýt soát đạt được lục ấn đã xem như nhân tài hiếm hoi mười năm có một.

----------

Còn về việc nỗi đau trong quá trình thử thách đến từ sâu trong linh hồn, kết luận này đến từ sự thật rằng từ xưa đến nay vẫn chưa có bất kỳ biện pháp nào có thể làm giảm cơn đau của quá trình khắc ấn, thậm chí là khi can thiệp trực tiếp vào hệ thần kinh cảm giác hay não bộ.

Về chuyện này thì tồn tại một giai thoại khá thú vị. Người ta kể rằng trước đây từng có một kiếm sĩ thiên tài phương Bắc, người bẩm sinh bị mất đi cảm giác đau. Anh ta dựa vào dị tật hay cũng có thể xem là thiên phú này của mình mà đạt được thành tựu rất cao trong kiếm thuật.

Đến một lúc nào đó sức mạnh của anh ta đã đạt tới bình cảnh, vì truy cầu tiến bộ, người kiếm sĩ quyết định tìm hiểu xem “đau đớn” rốt cuộc là trải nghiệm như thế nào.

Người kiếm sĩ đã đi tìm nhiều phương pháp chữa trị hoặc là thử mọi cách để làm đau bản thân nhưng đều thất bại. Cuối cùng, anh ta nghe tới lễ đồ đằng chúc phúc của phương Nam và tìm tới nhà Warboar xin giúp đỡ. Kết quả là người kiếm sĩ nợ nhà bá tước một ân tình.

Câu chuyện sau đó rẽ hướng thành nhiều dị bản. Có người bảo ân tình đó đã giúp đỡ nhà Warboar rất nhiều tại một tình huống khó khăn trong quá khứ, cũng có người nói ân tình đó thật ra vẫn còn tồn tại đến tận ngày nay.

Lại có người cho rằng người kiếm sĩ trong câu chuyện thật ra không chỉ có một. Thỉnh thoảng trong lịch sử lại tồn tại những kiếm sĩ với vấn đề tương tự, chính nhờ giai thoại trên mà tìm đến nhà Warboar, rồi tiếp tục trở thành một phần của câu chuyện.

--------------

Trở lại với Abyss, lúc này hắn đã mở mắt ra, vừa vặn nghe được câu tuyên bố “ Lục ấn hoàn chỉnh” của nữ tư tế, chuẩn bị tiếp nhận khắc ấn thứ bảy.

Ai mà bảo hắn ngủ gật thì cũng hơi oan, hắn chỉ nhắm mắt để cảm nhận rõ những tác động của quá trình khắc ấn với cơ thể, từ đó tìm ra công thức tính nỗi đau dựa trên các biến số như thiên phú, nghị lực, độ tuổi,… mà thôi.

Chà… trong khi người khác phải cắn răng chịu đựng mà hắn còn rảnh rỗi làm mấy chuyện này thì nghe cũng hơi gợi đòn thật.

Nghi thức chúc phúc thật sự đem lại cho Abyss nhiều trải nghiệm phong phú, thậm chí hắn còn thức tỉnh một vài ký ức về nhân vật trong game nữa.

Lý do Abyss bị gọi là thiên tài đọa lạc là vì dù đạt tới thất ấn bán phần trong nghi lễ, Abyss trong game lại chọn đi theo con đường ma thuật sư, khi không lãng phí tài năng của mình.

Phải biết thậm chí trong “hoàng kim thời đại” của đồ đằng hệ thống, cái tên người ta đặt cho thế hệ của bá tước Warboar, tính luôn cả ông thì chỉ có ba người đạt tới lục ấn mà thôi. Hơn nữa, trừ bá tước, cả Randolph Wendelin và Carol phu nhân cũng chỉ dừng lại ở lục ấn bán phần.

Kể cả vậy, hai người đều cùng với bá tước được gọi chung là “Tam cự đầu”, là ba cá nhân đại biểu cho thời đại đó.

Như trường hợp của Rebecca Carol, cô vốn chỉ là con gái của một gia đình thương nhân, nhưng nhờ đạt được lục ấn, cô đã được nhà bá tước chiêu mộ thành tùy tùng, thành lập một gia tộc đồ đằng mới.

Đây là vì tiêu chuẩn của nhà Warboar rất cao, chứ không thì cô có thể dễ dàng được nhận vào bất kỳ gia đình quý tộc phương Nam nào, thậm chí còn có thể đạt được vị trí người thừa kế.

Nếu là khắc ấn thứ bảy, bất kể xuất thân, người này sẽ được thừa nhận là phân gia của nhà Warboar, các gia tộc khác muốn nhúng chàm cũng khó.

Vậy mà lý do Abyss từ bỏ tu luyện đồ đằng thuật lại khá là cẩu huyết, đúng kiểu mấy tình tiết trong phim tình cảm ba xu, mọi việc đều bắt nguồn từ một hiểu lầm với gia đình.

Chuyện là thất ấn bán phần mà nhân vật Abyss trong game đạt được hoàn toàn là dựa vào thiên phú. Tức là cơn đau đầu tiên hắn cảm nhận được trong nghi lễ là sau khi hắn đã nhận được ấn thứ bảy, và hắn bỏ cuộc ngay lúc đó.

Chẳng ai chê trách hắn vì điều này cả, có điều so với thiên phú, bá tước Warboar lại là người càng coi trọng nghị lực hơn.

Bản thân bá tước cũng là một quái vật trong đồng lứa. Không chỉ sở hữu thiên phú khủng bố cực kỳ tiếp cận thất ấn bán phần, điều đáng nói ở đây là thằng cha này tại nghi lễ của mình dựa vào nghị lực mà chịu đựng cơn đau tăng vọt của nguyên một khắc ấn có hơn. Cứng rắn chạm đến bát ấn bán phần.

Vì vậy mà trong cốt truyện game, biểu hiện buông bỏ quá sớm của Abyss làm ông có đôi chút thất vọng.

Trẻ con thì lại rất nhạy cảm, thế nên Abyss ba tuổi nhận ra được phần thất vọng rất nhỏ này của cha hắn. Xui xẻo thay, ngay sau việc này Abyss lại vướng phải một hoàn cảnh, nói thêm là một hoàn cảnh ở cấp độ rất lớn khiến hắn phải sống xa gia đình từ khi còn nhỏ.

Toàn bộ những việc này khiến một hài tử mới ba tuổi như Abyss sinh ra suy nghĩ rằng mình bị cha mẹ bỏ rơi vì biểu hiện quá kém trong nghi lễ. Cả tuổi thơ hắn sống với hiểu lầm như vậy, tổn thương tâm lí này thậm chí còn theo hắn tới tận lúc lớn.

Vì vậy, Abyss trong game trở nên ác cảm với đồ đằng hệ thống, dẫn đến việc lãng phí đi tài năng của mình đến mức cuối cùng bị gọi là thiên tài đọa lạc.

----------

Lúc Abyss nhớ lại đến đây thì cũng là lúc hắn đã đi tới bước ngoặc trong vận mệnh vốn có của mình, hắn vừa tiếp nhận xong thất ấn bán phần.

Lúc này thì dị biến lần nữa phát sinh, những tia điện đang quấn quanh người hắn bỗng nhiên biến mất.

Mọi người đang theo dõi cũng bối rối muốn biết chuyện gì đang xảy ra, bỗng có người nhận ra thứ gì đó hô lên.

“ Nhìn kìa!... Ở phía trên… ”

Theo lời nói, mọi người mới chợt nhận ra. Không biết từ lúc nào, trường lực có hình bán cầu bao lấy Abyss bỗng xuất hiện từng vòng hồ quang. Chúng từ dưới đất men theo bề mặt bán cầu chạy thẳng lên trên, hội tụ lại thành một đĩa năng lượng tròn sáng chói ngay phía trên đỉnh đầu Abyss.

“ Tình huống gì đang xảy ra vậy ? ” – Carol phu nhân lo lắng hỏi.

“ Ta không biết! Ngày trước đại nhân tiếp nhận ấn thứ bảy cũng không xuất hiện tình trạng lạ lùng như vậy ! ” Randolph Wendelin đáp.

Ngay cạnh tế đàn, Warboar phu nhân ánh mắt đầy lo lắng nhìn chằm chằm con trai mình.

“ Trời ạ!... Aby… thằng bé vậy mà phát động điều kiện ẩn của tế đàn rồi.”

Abyss cũng đang ngẩng đầu nhìn lên chiếc dĩa ánh sáng phía trên đầu mình, cảm giác nguy cơ bất giác chạy dọc sống lưng của hắn.

“ It was at this moment he knew… HE FUCK UP !!!… Đùa tí… ”

Như để đáp trả lại câu đùa nhạt nhẽo của hắn, một cột ánh sáng khổng lồ nhìn cứ như bị ngưng thành thực chất lập tức giáng xuống ngay sau đó.

--- « Còn tiếp » --