Trở về hiện tại…
Đế chế phương Bắc, đỉnh núi cao nhất Cực Độ Băng Nguyên, hoàng đế của Glory Empire đang vừa đích thân xuất thủ áp chế Frost Behemoth đang bạo động vừa tức giận chửi ầm lên:
“ Lũ đồ đằng giả chết tiệt, các ngươi xem đỉnh cấp chiến lực là thứ gì mà cứ chọc chúng tỉnh lại hoài vậy ? Mới năm ngoái còn là vô tình đánh thức, năm nay đã tăng thành đe doạ luôn rồi à ?
Khốn kiếp, ỷ mình nắm giữ lực lượng chính thống muốn gọi Great Totem lên lúc nào thì gọi. Nhưng bọn ta mỗi lần ru ngủ mấy lão tổ tông này phải tốn cả đống tài nguyên đấy !
Bernade, tên heo điên, nhớ mặt ta đó ! ”
Câu chửi cuối cùng của ông ta có hơi oan cho bá tước Warboar.
---------------------------
Liên hợp các vương quốc phía Đông, Hội đồng vừa thực hiện một buổi triệu tập khẩn cấp, trao đổi phương án ứng phó với những dị biến của Vô Căn Thụ rồi trực tiếp truyền lệnh xuống chấp hành.
Sau một hồi rối loạn, cục diện rốt cuộc lắng lại, người triệu tập lên tiếng:
“ Được rồi, trước mắt trạng thái của Mẫu Thụ đã quay về phạm vi ổn định, đoạn thời gian sau này phải tăng cường giám sát. Trong vòng một năm tới, tất cả kế hoạch của chúng ta đều cần điều chỉnh lại.
Như lệ cũ, tiếp theo là thời gian tự do trao đổi. ”
Khác với thường ngày, lần này im lặng lại bao trùm cuộc họp, rất nhiều người ở đây hiện giờ đang có chút thần hồn nát thần tính.
Cuối cùng cũng có người mở miệng:
“ Lần này chúng ta đã có cơ hội chứng thực thêm thông tin về sức mạnh cụ thể của Golden Warboar, nó còn khủng khiếp hơn những gì được dự đoán.
Theo ta quan sát, đơn thuần dựa vào đồ đằng lực lượng, muốn đối đầu với Golden Warboar cần ít nhất ba Great Totem. ”
“ Ý ngươi là nếu chúng ta còn ở cái thời Great Totem là loại chiến lực đỉnh cấp duy nhất, muốn đấu với Thần Toạ vương triều còn cần mượn nhờ lực lượng của chính nó ? ” – Một người khác cười khổ đáp lại.
Một vị nữ tính lên tiếng:
“ Không nhất thiết là cả Thần Toạ vương triều, ai cũng biết Golden Warboar vốn chỉ thuộc về nhà Đại bá tước.
Vấn đề ở chỗ, nhà Warboar chịu tiết lộ một thông tin quan trọng như vậy, rốt cuộc là vì thị uy cho chính mình hay là cho cả vương quốc.
Liên Hoa nữ sĩ, người nghĩ sao ? ”
Liên Hoa phu nhân nãy giờ đang nhàm chán chống cằm như đang xem một vở hài kịch, thấy có người hỏi đến mình thì cười khẩy:
“ Fufu, vậy mà ta cứ tưởng mọi người ở đây đều quên Hội đồng còn có bà lão này rồi chứ ? ”
Nghe nàng bảo vậy, không khí cuộc họp bỗng trở nên có phần khó xử.
“ Hừ !!! Các ngươi nghĩ nhiều, ta thấy đây đơn thuần là hậu quả của việc chọc giận một bà mẹ mà thôi.
Ta còn lạ gì cái tính của cô ả tai nhọn đó, ngày thường giả ngây thơ còn rất giỏi, một khi điên lên cả đại lục cũng dám xới nát. Lần này chỉ đem Great Totem ra thị uy, xem như mấy năm này tu dưỡng không tệ. ”
Dĩ nhiên, vị phu nhân này cũng đang trách lầm người.
----------------------------
Sự giáng lâm của Hoàng Kim Trư Dã Vương không hẳn chỉ gây ra náo loạn, nó cũng vô tình giúp ích cho một vài trường hợp.
Tại sâu trong một hầm ngục thuộc phạm vi quản hạt của kinh thành, một nhóm các pháp sư vừa lúc lợi dụng uy áp của Golden Warboar tỏa ra hoàn thành quá trình phong ấn Silver Crow.
Vị pháp sư trưởng thở phào cảm thán:
“ Xem ra dã sử truyền miệng đúng là sự thật, năm xưa Silver Crow là bị Golden Warboar đánh phục mới quy về Thần Toạ vương triều. ”
Hay như tại Liên bang công nghệ, trong một phòng nghiên cứu bí mật, một vị lão khoa học gia đang quan sát lấy một đám vật chất hỗn độn trong buồng thí nghiệm, vừa nhập liệu vừa thất vọng lắc đầu:
“ Quả nhiên không được, dù cải tiến lên bao nhiêu phiên bản đi chăng nữa, “Ảo hóa bệnh dịch” vẫn không thể xóa bỏ lạc ấn từ trận chiến bại năm xưa. Trừ khi lựa chọn bồi dưỡng một mã độc hoàn toàn mới, nếu không “Ảo hoá bệnh dịch” gặp lấy đồ đằng lực lượng chỉ có thể phát huy ra chuẩn chiến lược cấp uy lực.”
-----------------------------
Thứ tạo ra toàn bộ những náo động trên chính là hình chiếu của một thực thể khổng lồ đột ngột xuất hiện giữa thiên địa, Hoàng Kim Trư Dã Vương. Chỉ là một hình chiếu, nhưng lại tỏa ra uy thế khiến thực tại xung quanh nó bị vặn vẹo dữ dội.
Từ xa nhìn lại, thân ảnh vĩ đại của nó phủ bóng từ sâu trong Dạ lâm đến tận lãnh địa nhà Warboar, nhưng chỉ vậy là không đủ để hình dung kích thước kinh khủng chân chính của nó.
Đúng hơn, đại lục này không cách nào dung nạp nỗi dù chỉ là hình chiếu của Great Totem này. Golden Warboar đối với thế giới hiện thực tựa như một tồn tại thuộc thứ nguyên cao hơn, vậy nên mọi hình ảnh của nó mà người ở đây nhìn thấy vốn dĩ đã bị “xuyên tạc”.
Để cho dễ hình dung, có thể ví dưới góc độ của thực thể này, thế giới chỉ như một bức tranh thuộc không gian hai chiều, thứ mọi người trong bức tranh quan sát được khi nó giáng lâm là hình chiếu của nó được bóp nhỏ lại rồi rọi lên một điểm cụ thể trên bức tranh đó.
Chính vì vậy, dù rõ ràng đang sừng sững hiện ra trên đại địa, những ai quan sát đều cảm thấy mình đang nhìn vào một thiên thể cách nơi đây cả triệu năm ánh sáng, tựa như nhìn vào một vầng mặt trời, dù có đang ở địa phương nào trên thế giới đều thấy nó với cùng một quy mô.
Dẫu vậy, thật ra nếu cự ly đủ gần thì vẫn sẽ nhìn thấy những chi tiết mà những người ở xa không thể quan sát được. Tỉ như trong mắt những người tại trạm dịch chuyển, có thứ còn thu hút ánh nhìn hơn cả thân ảnh khổng lồ của Hoàng Kim Trư Dã Vương, chính là một hình bóng tí hon ngồi bệt trên đỉnh một chiếc răng nanh của nó.
Đặc biệt, với công tước Morgan thì cảm thụ còn đặc sắc hơn gấp bội, lão lúc này đang bị nhìn chằm chằm bởi hình bóng tí hon đó.
Lão công tước sắc mặt trắng bệch, mồ hôi lạnh ước đẫm sống lưng, vô thức siết chặt một mặt thánh huy từ chiếc vòng tay giấu trong cổ tay áo.
“ Điên rồ ! ” là từ ngữ niệm lên liên tục trong đầu lão lúc này. Bởi vì dù cảm xúc truyền tải khác biệt, nhưng lão nhận ra sự tương đồng cực lớn của cái lườm đang hướng về mình với một thứ trải nghiệm mà lão không thể nào quên.
Lần cuối lão có trải nghiệm tương tự như vầy là khi được THẦN của mình NHÌN CHĂM CHÚ.
Mỗi giây trôi qua trong thứ áp lực khủng bố này với lão tựa như hàng mấy năm trời vậy.
Trong sự giày vò tinh thần tưởng chừng vô hạn ấy, lão công tước nhìn thấy Golden Warboar từ từ cúi đầu, hạ xuống cặp nanh. Thân ảnh to lớn kia lại cực kỳ khéo léo đem bóng dáng nhỏ bé đang ngồi trên răng nanh của nó xuống gần sát mặt đất, ngay tại vị trí trạm truyền tống, chỉ sai lệch độ cao chừng mấy chục tầng lầu.
Sau đó, Abyss thản nhiên nhảy xuống, hắn đáp đất êm đến nỗi chỉ bốc lên một ít bụi bặm.
Đoạn, Abyss quay người ngước lên trời hô lớn:
“ Heo ca ! Cảm ơn đã cho đi nhờ nhé ! ”
Nói rồi, hắn quay đầu về phía lão công tước, nói chậm rãi như gằn từng tiếng:
“ Muốn đem em trai của ta đi như vậy, đã hỏi qua ý kiến ta chưa ? ”
----------------------------
( Chương này đáng lẽ mình định gộp chung với chương trước nên không có nhiều tiến triển cho lắm, nhưng nó có khá nhiều chi tiết sẽ xuất hiện trong các phần sau, hi vọng mọi người thấy hứng thú.
À mà không biết mấy đoạn mô tả trong chương này có trừu tượng quá không nhỉ ? Mọi người thấy sao ?
Chương sau chắc là hơi… Mà thôi nói trước mất hay. )