Chương 35: Tâm sự của Athur (2)

Nghi lễ chúc phúc của Abyss thiếu gia chính là một cột mốc lịch sử của cả hệ thống đồ đằng.

Cho đến tận khắc ấn thứ sáu, quá trình tiếp nhận lực lượng của cậu ấy còn không đáng được gọi là thử thách. Những cột mốc quan trọng đủ để định hình nhân sinh của những đồ đằng giả khác bị cậu ấy hời hợt vượt qua như ăn cơm uống nước vậy.

Là thành viên trong gia đình có truyền thống fan cứng, trước cả khi được giải thích ta đã nhận ra lịch sử đang tái hiện.

Chứng kiến cảnh tượng đó, niềm tin về giá trị của sự nỗ lực trong ta bị lung lay dữ dội.

Là đệ tử của thầy, ta biết ông là người xem trọng nỗ lực hơn tài năng, nhưng là một kẻ bất tài, ta hơn ai hết là người không thể phớt lờ sức nặng của thiên phú.

Trước mắt ta khi đó là biểu tượng trực quan nhất của thiên phú và tài năng vượt trội.

Tới khi thiếu chủ khiêu chiến tới ấn thứ bảy, lòng tin về việc có thể sánh vai cùng cậu ấy trong ta chính thức sụp đổ.

Trong thâm tâm, ta thật ra vẫn còn chút kiêu ngạo sót lại, dù chỉ tới đệ tam ấn, nhưng ta quả thật đã chịu đựng liên tiếp nỗi đau của ba khắc ấn có hơn. Nếu không bị tài năng hạn chế, chỉ cần có được thiên phú bình thường thôi, ta đáng ra đã có thể đạt được nhiều thành tựu hơn trong nghi lễ năm đó rồi.

Nhưng nỗi đau ta từng chịu dù lớn tới mức nào, có thể lớn hơn thứ áp lực ép nát cả sàn đá Abyss thiếu gia phải chịu sao ?

Thân ảnh nhỏ bé đó, một nam hài nhỏ hơn ta tận năm tuổi, cắn răng chịu đựng đau đớn, từng bước khiêu chiến đến những lĩnh vực chưa ai đạt tới. Cuối cùng, đạt được đệ cửu ấn, sáng tạo nên kỳ tích chưa từng có trong lịch sử.

Nếu một người vốn đã sở hữu thiên phú vượt trội, lại so ngươi càng thêm nhẫn nại, càng thêm cố gắng, càng thêm nỗ lực. Ngươi thực sự có thể đuổi kịp người ấy sao ?

Giây phút Abyss thiếu gia tiếp nhận cửu ấn, khi hư ảnh tổ đằng vĩ đại hiện lên, ta cũng như mọi đồ đằng giả khác đều cảm giác một sự kêu gọi mãnh liệt từ tận sâu trong tâm hồn.

Hình ảnh thiếu chủ trong mắt ta biến thành một quang trụ thần thánh hùng vĩ xuyên phá cả bầu trời.

Bất tri bất giác, ta khụy một gối xuống, cúi đầu không dám nhìn thẳng ngài ấy. Ta nhận ra những suy nghĩ trước đây của mình không chỉ ấu trĩ, ngu xuẩn mà còn là khinh nhờn.

Đây chính là bản chất cốt lõi của đồ đằng lực lượng.

Đây chính là lý do nhà Warboar mãi là người thống trị.

“ Đuổi theo ? Sánh bước ? Thậm chí là vượt qua ư ? Ta đúng là nằm mơ…

VUA chính là VUA.

Đẳng cấp… không thể chống lại !”

……

…………

………………

Sau ngày hôm đó, ta mất đi hết thảy động lực, tự nhốt mình trong phòng không để ý gì nữa.

Thế nhưng, khi ta nghĩ rằng mình cứ như vậy mà phế đi, cánh cửa phòng ngủ bị bật mở, ánh sáng đột ngột xuất hiện khiến ta nhíu mày, tựa như người mở cửa tự thân phát ra ánh sáng vậy.

Chẳng hay biết gì về những điều ta vừa trải qua, anh ấy cứ thế xuất hiện, xua tan đi thứ âm ảnh trong lòng ta trước khi nó vừa kịp bén rễ.

“ Athur ! Sao dạo này không đến nhà anh nữa vậy ? Mai đi chơi với anh đi ! ”

Anh ấy chỉ nói có vậy.

------------------------------

Sau đó, ta bồi bạn cùng Abyss đi chơi khắp nơi, anh ấy cũng không còn chịu ngồi lỳ ở nhà đọc sách nữa mà trở lại sở thích chạy loạn như xưa.

Điều đầu tiên chúng ta làm là đi kết bạn cùng đám trẻ ở các gia tộc khác, hay như anh Aby nói, đi thu tiểu đệ.

Kể cũng lạ, từ lần thất bại trong nghi lễ, ta bị ám ảnh tới nỗi không còn dám gặp mặt những đứa trẻ đồng trang lứa. Nhưng lúc này, khi được anh Aby rủ đi kết bạn, ta lại không còn sợ sệt nữa.

Thật bất ngờ, không có kỳ thị coi thường, chẳng có xa lánh, thậm chí cũng chẳng có cảm thông hay thương hại. Đám trẻ chúng ta cứ tự nhiên như vậy tụ tập lại với nhau từ lúc nào không hay.

Tất cả những viễn cảnh tồi tệ ta từng nghĩ tới hoá ra chỉ là ảo tưởng của một tên nhóc con lo lắng thái quá.

Hay đúng hơn, ta cùng đám bạn đều nhận ra, đứng trước người đó, so sánh thiên phú chỉ là trò cười. Với anh ấy, tam ấn tứ ấn thì có gì khác biệt ?

Dần dần, khi cùng anh Aby rong ruổi, khi thế giới trong ta lớn dần lên, ta học được thêm nhiều điều, cũng nhận ra trước giờ mình đã ngộ nhận rất nhiều thứ.

Ta không bất tài.

Giúp ta nhận ra điều này, ngoài anh Aby phải kể đến tên đầu đất nhà Rock Horn, thằng bạn thân của ta hiện giờ.

Hắn vốn là người lúc trước được kỳ vọng cao sau ta, cũng là kẻ ta muốn tránh mặt nhất lúc mới nhận cú sốc sau nghi lễ của mình.

Nhờ những trận đánh nhau với hắn, ta mới nhận ra mình vốn không yếu tới vậy.

Cũng chính hắn là người đã trả lời băn khoăn của ta về việc liệu chúng ta giúp ích gì cho Aby với tư cách tùy tùng, khi mà chúng ta còn chẳng mạnh bằng anh ấy.

Thằng khốn đó trả lời ta bằng một cú đấm vào ngực:

“ Đùa, cái này là nan đề muôn thuở của tùy tùng nhà Warboar rồi, ông hỏi khó tui à ?

Với lại, dù chỉ là tạm thời nhưng ông hiện giờ vẫn là tiểu đệ mạnh nhất của đại ca, ông còn thắc mắc như vậy thì tụi tui tính sao đây ? ”

----------------------------

Cứ thế, từ lúc nào, những bóng ma ám ảnh ta trong quá khứ đã tan biến.

Ta cứ nghĩ khoảng thời gian vui vẻ này sẽ còn kéo dài rất lâu.

Nhưng rồi, chỉ một năm sau, vì cái sắc lệnh chết tiệt đó, anh Aby phải rời nhà đến kinh thành, rồi vụ bắt cóc xảy ra.

Trong ba ngày anh ấy mất tích, ta hoảng loạn vô cùng. Chỉ tới lúc này, ta mới chợt nhận ra anh ấy trong lòng ta đã chiếm cứ một vị trí vô cùng quan trọng.

Không chỉ là vị chủ nhân ta cần phục vụ, Aby còn là người thân, còn là một ân nhân đã kéo thằng bé Athur này ra khỏi vũng lầy tuyệt vọng.

Ta biết, với thân phận và thiên phú của mình, Abyss sẽ phải gánh lấy những trách nhiệm và nguy cơ mà những đứa trẻ bình thường vốn không nên thừa nhận.

Nhưng là một tùy tùng, ta nguyện dùng tất cả những gì có thể để san sẻ dù chỉ một phần nhỏ nhoi những chông gai đó. Dù cho đó chỉ là thêm mấy năm để anh ấy ở bên gia đình.

Chỉ cần anh ấy trở về.

……

…………

Ta là Athur Knight Wendelin.

Ta có một người anh họ thật kỳ lạ.

Và đó cũng là vị chủ nhân mà ta nguyện cống hiến trọn đời.

--------------------------------

( Xong phần tâm sự của Athur, các chương sau sẽ là hồi kết cho phần mở đầu, cũng là chuẩn bị cho phần tiếp theo.

Dự là khi giao đoạn mình sẽ bổ sung thêm một vài chương lấy góc nhìn của nhân vật khác, mọi người đoán xem là ai nào ?

P/s: À mà thật ra một đoạn miêu tả trong chương này mình chịu ảnh hưởng của tình tiết trong một bộ manga đấy, có ai thấy quen không nhỉ ? )