Chương 23: Lũ bắt cóc này bị ngu à ? / Tử vong đếm ngược !

Ngoại trừ màn chào hỏi có hơi không thân thiện lúc đầu thì ba nữ hài cũng không bài xích sự có mặt của Abyss. Một nam ba nữ ngồi ở hai góc đối diện, hai bên cũng không định giao lưu gì thêm.

Qua một quãng thời gian, một khay đồ ăn được đưa vào từ chiếc lỗ nhỏ trên cửa buồng giam.

Thấy các nữ hài dường như không màng đến khay thức ăn, Abyss đứng dậy đi đến lấy nó. Dù hiện giờ do đã khoá lại chỉ số sinh mệnh nên đừng nói là đồ ăn, đến không khí hắn cũng chẳng cần vẫn sống khỏe. Nhưng đã mất công diễn vẫn phải diễn cho trót.

Nhìn vào những thứ trong khay, Abyss lắc đầu ngao ngán. Một bình nước, mấy cái bánh mì đen đúng kiểu chọi chó chó chết cùng một bát súp hầm bà lằng chả rõ nấu bằng nguyên liệu gì.

“ Tốt… Coi như có lí do để nhịn đói, đỡ mất công diễn.”

Ngay khi hắn định đưa khay thức ăn cho đám nữ hài thì cô bé tóc đen lên tiếng. Đây là câu đầu tiên nàng nói với hắn, giọng nói của tiểu cô nương còn nghe rất êm tai:

“ Đừng ăn ! Mấy thứ này đều không phải đồ tốt. ”

“ Hả ? ” - Abyss lộ vẻ khó hiểu.

Nữ hài tử thoáng im lặng, nàng hình như thực sự không quen với việc giao tiếp, nhưng sau một lúc vẫn nói với hắn:

“ Bên trong món ăn… có ngải. Tùy tiện ăn vào sẽ dễ dàng bị bọn chúng khống chế. ”

“ Bùa ngải ?... Bọn này thật sự có lai lịch từ phía Đông sao ?... ”

Abyss ngẫm lại thông tin cô bé nói, nhưng rồi chợt nghĩ đến gì đó mà lộ ra vẻ mặt cạn lời.

“ Theo như ngươi nói… Bọn này có ý định bỏ bùa chúng ta thông qua thức ăn. Nhưng lại đem ra mấy món kinh khủng như vậy ? Lũ bắt cóc này bị ngu à ? ”

Câu nói của hắn dường như chọc cười các nữ hài. Tiểu la lị tóc hồng nhỏ nhất che miệng cười khúc khích, bé gái thú nhân tóc vàng cũng phì cười rồi mắc cỡ quay mặt đi.

Còn về tiểu mỹ nhân, quái lạ, dù dung nhan xinh đẹp ấy chẳng biểu lộ gì cả. Abyss vẫn như đọc được một ít vui vẻ trong đôi đồng tử chứa sương mù tím tuyệt đẹp ấy.

Nhưng ngẫm nghĩ một lúc, Abyss nhíu mày nhìn kỹ lại vẻ tiều tụy của các nàng.

“ Chờ đã… Nói vậy từ đó đến nay các ngươi không ăn chút gì sao ? Các ngươi bị bắt bao lâu rồi ? ”

Tiểu mỹ nhân lông mày rũ xuống, lần này không cần cảm ứng gì vẫn thấy được tâm trạng của nàng đang rất thấp.

“ Nước vẫn có thể uống được. ”

Câu trên làm Abyss càng cau mày hơn, suy nghĩ hồi lâu, hắn thở dài ra quyết định.

Thế rồi, dưới ánh mắt kinh ngạc của ba cô bé, hắn hùng hổ xơi hết chỗ thức ăn.

Vẻ mặt nhăn nhó nhai rôm rốp đống bánh mì cứng như đá sau khi đã uống cạn bát súp dở tệ đúng như vẻ ngoài của nó. Abyss uống vài ngụm nước rồi đem chiếc bình còn dư đến chỗ mấy nữ hài.

“ Ngươi… ngươi bị ngốc à ? ” - Cô bé thú nhân lắp bắp.

“ Tiểu ca ca… không sao chứ ? ” - Nữ hài tóc hồng lo lắng hỏi han.

Abyss vỗ vỗ cái bụng:

“ Đừng lo, tiêu hóa của ta rất tốt. ”

Đoạn, hắn rút từ trong túi áo một chiếc khăn tay sạch trải lên cái khay. Abyss để khay ra trước ngực rồi kích hoạt một khắc ấn ngay tại vị trí trái tim.

Một đống đồ ăn vặt bao gồm bánh mứt, kẹo ngọt cùng các loại quả mọng xuất hiện, vừa vặn rơi vào khay đồ ăn.

Đây chính là kỹ năng Abyss nhận được từ khắc ấn thứ bảy của nghi thức chúc phúc - Tồn trữ ấn. Nó có thể tạo ra một không gian lưu trữ cá nhân cho người sở hữu.

Như đã từng nói, cùng với truyền thống trận, các công cụ trữ vật của thế giới này cũng được kiểm soát khá nghiêm ngặt. Dù vậy, những phương pháp lách luật vẫn tồn tại.

Tồn trữ ấn của đồ đằng thuật là một trong số đó. Hơn nữa, không gian của nó còn ở cấp độ rất cao, thậm chí khi nâng cấp còn có thể đựng được luôn cả ma cụ trữ vật.

Nếu xét về độ an toàn và tính bảo mật, đây được xem là một trong những cách thức trữ vật tốt nhất.

Hạn chế của phương pháp này là không gian lưu trữ không quá lớn, vì đặc tính chủ yếu của nó là để dự trữ năng lượng, trữ vật chỉ là một ứng dụng phụ. Thường thì đồ đằng giả dùng ấn này để cất giữ vũ khí tùy thân, Abyss thì dùng để giấu đồ ăn vặt.

Bản thân hắn cũng nâng cấp ấn này theo hướng dự trữ năng lượng nhằm tăng hiệu suất đầu ra của ma lực. Vì vậy không gian trữ vật của hắn cũng không lớn, số bánh kẹo này đã là hầu hết lượng thức ăn hắn dự trữ.

Nhìn vào số bánh kẹo và trái cây chín mọng ngon lành trước mặt, ngoại trừ tiểu mỹ nữ tóc đen, hai cô bé còn lại đều không giấu nổi vẻ thèm thuồng, ừng ực nuốt nước bọt.

Nói thật, đồ ăn vặt của cậu ấm quý tộc như hắn đến cả những đứa trẻ con nhà giàu còn phải phát thèm, huống hồ là mấy cô bé bị bỏ đói lâu ngày như vậy.

Đặt khay thức ăn trước mặt ba tiểu cô nương, Abyss bỗng nổi ý trêu ghẹo:

“ Nếu không sợ ta là chim mồi bọn bắt cóc phái tới thì cứ ăn tự nhiên. ”

Tiểu mỹ nữ đôi mắt sáng ngời như có thể xem thấu hết thảy tâm can nhìn thẳng vào hắn nói:

“ Không ! Ngươi không phải ! ”

Phản ứng dứt khoát không chút nghi ngờ của nàng làm Abyss mất hết thú vị, hắn nhún vai quay người về lại chỗ của mình.

“ Tiểu ca ca… phần của ngươi thì sao ? ” – Loli tai nhọn hỏi.

“ Ta no rồi. ” – Abyss vẫy vẫy tay.

Lúc ngồi lại góc của mình, âm thanh êm tai của tiểu cô nương lại vọng tới.

“ Tạ ơn ! ”

Khóa miệng Abyss vô thức nhếch lên, nhưng trong đầu lại cực lực tự nhắc:

“ Ca chỉ là nghe theo dạy bảo của lão sư vỡ lòng, đây là hành động ga lăng cơ bản của một quý ông.

Ca tuyệt đối không phải lolicon như lão cha. Tuyệt đối không phải !

À mà mình vẫn đang là một đứa bé cơ mà ! Vậy thì đâu có tính là la lị khống đúng không ? ”

Giọng nói của tiểu mỹ nhân lại vang lên cắt đứt mấy suy nghĩ tầm phào đó.

“ Sư tỷ sẽ sớm tìm ra chúng ta thôi ! Đến lúc đó ta sẽ cầu xin nàng cứu luôn cả ngươi. ”

Abyss bật cười:

“ Ha ha ! Ta cũng vậy, hay chúng ta đánh cược xem người bên nào sẽ tới trước nhỉ ? ”

Cả hai không nói gì thêm, nhưng không khí buồng giam đã hòa hợp hơn rất nhiều.

………………

Tại phòng điều hành trên tàu bay, một gã ăn mặc như vu sư trong đám bắt cóc đang quan sát một hình nhân rơm.

“ Thằng nhóc ăn sạch đống đồ ăn rồi ! ”

“ Hả ? Thật sao ? Ta cứ tưởng nó không dễ dụ như vậy chứ. Giờ thì có thể thử ếm bùa nó rồi đúng không ? ” – Gã đầu lĩnh hỏi.

“ Chịu… Quái lạ, cứ như thằng nhóc tiêu hóa hết đám bùa ngải luôn rồi vậy ! ” – Tên vu sư gãi đầu khó hiểu.

Bọn bắt cóc nghe xong chỉ biết cạn hết cả lời.

……

-----------------------------

Cùng lúc đó, tại diễn biến bên bá tước Warboar…

Lục lọi tòa thành trì đã bị chôn vùi trong tầng tầng đất đá, Bernade như dự liệu tìm ra được một đám người còn sống sót nhờ một vòng bảo hộ ma thuật cường lực.

Những kẻ ở đây cơ bản đều thuộc vị trí đầu não, muốn thông tin chỉ cần thông qua bọn hắn là được.

Gã chỉ huy pháo đài như biết đã không còn hi vọng sống, điên cuồng gào lên với bá tước:

“ Bernade ! Ngươi điên rồi… Ngươi tính khiêu chiến với cả vương quốc hay sao ? …AAAA~~~ ”

Bá tước chẳng nói chẳng rằng đi tới dùng bàn tay to lớn bắt lấy khuôn mặt gã chỉ huy rồi nhấc bổng hắn lên không trung. Bàn tay ông ta như một gọng kiềm từ từ gia tăng lực siết.

“ Thả ta ra… Đồ ngông cuồng… chúng ta sẽ… không tha cho ngươi… Á~~~…. ĐAU ĐAU ĐAU ĐAU ĐAU !!!!! ”

BỤP một tiếng, đầu tên chỉ huy bị bạo lực bóp nát.

Bernade lúc này mới lên tiếng:

“ Nhớ cho kỹ ! Kể từ giờ cho đến lúc con trai ta được tìm ra, cứ nửa tiếng đồng hồ ta sẽ giết một người. ”

Cực kỳ bá đạo, không có giải thích, không có thương lượng, chỉ thông báo sự thật trần trụi.

Ngay khi đám đầu não còn chưa hết khiếp đảm, Bernade đã vươn ra hai tay tiếp tục nắm lấy đầu của hai gã quý tộc, một người trong số đó là tên thành chủ lúc trước.

“ Khoan đã… chẳng phải ngài đã nói nửa tiếng một người hay sao ? ” – Tên thành chủ gào khóc đòi mạng sống.

“ Đùa… Ngươi thật sự nghĩ ta rãnh đến mức cứ nửa tiếng là đến gặp các ngươi sao ? Dĩ nhiên một lần phải xử vài tên rồi ! ” – Bá tước thản nhiên gia tăng lực nắm.

Cảm nhận tử vong đang đến gần, gã thành chủ hoảng hồn gào lên:

“ Là Houston… ta chỉ trực tiếp nhận lệnh từ nhà hầu tước Houston. Ta không biết thêm gì cả… ”

Tiếng BỤP chết chóc lại vang lên, trong khoảnh khắc, gã thành chủ tưởng như mình đã chết rồi.

Nước mắt nước mũi tèm lem nhìn sang cái đầu như quả dưa bị bóp nát của đồng bọn, gã sợ đến mức không thể khống chế nổi bài tiết.

Bernade lạnh nhạt nói:

“ Tốt, ngươi sẽ gặp mặt hắn sớm thôi. Các anh em ! Giúp ta kiếm thêm mấy cái đầu người, nhiêu đây không đủ ba ngày. ”

Một tên trong đám quý tộc dường như đã phát điên:

“ Ha ha hả ! Bernade… đồ con heo điên… Ta nói cho ngươi biết, kẻ đứng sau ta chính là quốc vương bệ hạ. Ngươi dám động tới hắn sao ? He he he… hí hí hí… ”

Những âm thanh nổ đầu khô khốc tiếp tục vang lên…

“ Cứ nói mấy thứ nhảm nhí nếu các ngươi muốn. Dù sao ta cũng tùy hứng giết người thôi.

Được rồi, lần này bốn mạng, vậy thì hai giờ sau gặp lại ! ”

Bá tước Warboar thản nhiên bỏ đi, để lại cơn khủng bố tinh thần khủng khiếp cho đám người còn sót lại.

Một chiếc đồng hồ tử vong đã bắt đầu đếm ngược, chiếc đồng hồ lấy sinh mệnh làm thước đo. Chỉ là không biết, phạm vi giết chóc cho đến khi thiếu chủ nhà Warboar được tìm thấy sẽ mở rộng đến mức nào.

---------------------------

( Tiếp tục cầu bình luận. Rất mong mọi người góp ý cảm nhận của mình.

Đây là chương mà mình cảm thấy hai mạch truyện được sắp xếp đồng đều nhất đến nay. Mong mọi người nhận xét hiệu quả.

Mọi người thấy việc xen kẽ hai bên như vậy có dễ theo dõi mạch truyện hơn không ? Hay là việc khúc đầu nhẹ nhàng khúc sau máu me có phần giảm kịch tính đi ?

Mình vốn dân không chuyên. Rất mong nhiều ý kiến để cải thiện cho các chương về sau. )