Chương 20: BERNADE ĐẾN RỒI !!!

Hiện trường trạm truyền tống, từ lúc vụ bắt cóc xảy ra, thời gian như ngưng đọng lại.

Bá tước không để ý gì đến những vết máu bám đầy khắp cơ thể, bỏ mặc chúng chảy lỏng tỏng xuống mặt đất, đôi mắt chỉ chăm chăm nhìn vào vị trí nơi Abyss biến mất.

Cả một tòa thành trì ngay cả thở mạnh cũng không dám.

Rốt cuộc, qua rất lâu, ông ta mới lẩm bẩm một câu như tự nói với mình:

“ Lúc đó… ta khựng lại… Nghĩ đến cảnh Aby thấy mình giết người… ta vậy mà lại do dự ra tay… ”

Lại một tiếng thở dài, bá tước vuốt bớt máu trên mặt rồi lấy ra ma cụ liên lạc treo bên hông.

Đầu bên kia rất nhanh tiếp cuộc gọi, giọng nói vui vẻ của bá tước phu nhân vang lên.

“ Lão công à ~ ! Tiểu bảo bối đến vương đô rồi sao ? Nếu chưa thì để ta nói chuyện với con một chút ! ”

Đáp lại là mấy giây im lặng rồi đến tiếng cười khô khan của bá tước, như một gã chồng mắc lỗi, ông ta gãi đầu lúng túng nói với vợ:

“ Ha ha hả……. Lão bà…… Thật xin lỗi… ta lại gây chuyện rồi… ”

Mấy chữ cuối cùng trầm thống như thú tội.

Bên kia đầu dây cũng im lặng thật lâu, mãi một lúc sau tiếng hít sâu và thở dài mới truyền tới. Trái với dự liệu của mọi người, Warboar phu nhân điềm tĩnh hỏi.

“ Là Aby sao ? ”

“ Ừ… thằng bé bị bắt đi rồi. ” – Nói ra câu này xong, tâm trạng bá tước càng trầm trọng.

Giọng điệu của phu nhân càng thêm hiền diệu:

“ Được rồi… Không trách ông ! Ta cũng có một phần lỗi, sao lại bất cẩn để tên ngốc như ông một mình trông con cơ chứ ? ”

Đoạn, giọng bà trở nên sắc lạnh:

“ Ở đây giao cho ta, đi làm việc của ông đi !

Nhắn lại với vương đô, bổn phu nhân bất kể chuyện này có liên quan với chúng hay không. TA CHỈ CHO BỌN HẮN BA NGÀY ! ”

Như một sĩ quan nhận được quân lệnh, bá tước Warboar lập tức lấy lại tinh thần. Dựng thẳng sống lưng, ông nở nụ cười đáng sợ nói :

“ Yên tâm đi lão bà… Làm gì cần lâu đến thế ! ”

------------------------

Kết thúc cuộc nói chuyện, bá tước không dùng trạm dịch chuyển đến kinh đô mà rảo bước thẳng tới cổng phía Bắc của tòa thành.

Phát hiện mọi việc đang dần đi quá dự kiến, gã thành chủ vội vàng chạy tới ngăn lại.

“ Chờ đã… ! Bá tước đại nhân ! Ta biết ngài đang rất nóng vội ! Nhưng chuyện đến nước này nhất định phải bình tĩnh mới có thể xác nhận an toàn và tung tích của thiếu chủ.

Chuyện xảy ra ở đây là trách nhiệm của chúng ta, cả thành sẽ toàn lực phối hợp để điều tra. Mong ngài kiên nhẫn chờ đợi thêm manh mối… AAAA !!! ”

Cái lườm của bá tước khiến gã thành chủ hoảng hồn ngã về sau. Uy hiếp tử vong đó đáng sợ đến mức khi gã ngã trúng đống thi thể nát bươm của lũ áo đen, không những không giật mình, tên thành chủ còn như sực tỉnh vội vàng dùng chúng để cứu vớt cục diện.

Gã luống cuống tìm tòi một lượt trong đống thi thể, rốt cuộc mò mẫm ra một cánh tay với một hình xăm đặc thù.

Đó là hình xăm một mặt xí ngầu năm điểm, với các chấm màu đỏ thẫm tạo hình như những giọt máu nhỏ xuống.

“ Ngài xem ! Là Huyết Xí Ngầu… việc này có liên quan với tổ chức tội phạm Blood Dice. Chúng ta có manh mối… chúng ta có manh mối rồi… Xin ngài hãy kiên nhẫn cho chúng ta thời gian ! … ”

Nói xong câu cầu xin với giọng điệu gần như phát khóc đó, gã thành chủ không phát ra nỗi một lời nào nữa. Hơi bình tĩnh lại đôi chút, gã hiện tại chỉ muốn tát chết bản thân vì biểu hiện nãy giờ của mình.

Quá giả tạo ! Một kẻ nhờ tài diễn xuất mà lăn lộn đến vị trí này như gã, không ngờ có một ngày lại trình diễn một màn kịch tệ hại đến như vậy.

Tràn ngập trong cảm giác hối hận vì đã cả gan đánh thức cơn thịnh nộ của nhà Warboar. Tới bây giờ tên thành chủ mới hiểu được, tận sâu trong thâm tâm, thì ra hắn kính sợ cái tên này đến như vậy.

Dù sao, không như đa phần những kẻ quy thuận hoàng gia mà thường được thuyên chuyển đến nơi khác, gã là một trong những trường hợp số ít được phân chức vị tại quê nhà. Nói cách khác, hắn là dân bản địa.

Bản thân hắn, nói đúng hơn là cả thế hệ của hắn đã được nghe truyền thuyết về người đàn ông này mà lớn lên.

Truyền thuyết sống đó giờ đang đứng sờ sờ trước mặt hắn, không phải với tư cách niềm tự hào phương Nam hắn ngưỡng mộ khi còn bé, mà là cơn ác mộng với những kẻ cả gan đối đầu.

Mà ở đây, kẻ đối đầu ngu ngốc sắp đón nhận cơn ác mộng kinh hoàng đó không ai khác chính là hắn.

Bá tước Warboar nhe răng cười hung tợn:

“ Ngươi nói đúng… Dường như ta đã tìm được manh mối đầu tiên rồi ! ”

Câu nói trên đã chạm tới giới hạn chịu đựng của gã thành chủ. Hắn lập tức bóp nát truyền tống thạch thủ sẵn trong lòng bàn tay rồi biến mất.

Chẳng tỏ ra bất ngờ hay ra tay ngăn lại, bá tước chỉ nhìn về phía Bắc mà thốt ra hai tiếng “Quả nhiên… ”

------------------

Thành Warboar, tại đồ đằng thần điện, một vụ tranh cãi đang xảy ra ngay trước cổng chủ tế đàn.

Một nữ nhân trẻ tuổi mặc trang phục thần chức ngăn lại Warboar phu nhân.

“ Phu nhân ! Xin hãy dừng lại ! Người không thể vì nóng giận mà tùy tiện vận dụng lực lượng của Great Totem được ! Là đại diện của hoàng gia giám sát nơi đây. Ta không cho phép điều đó. ”

Phu nhân nghiêng đầu tỏ vẻ khó hiểu.

“ Ể ? Cô bé… ngươi là ai vậy ? Sao ở đây lại có người gọi ta là phu nhân nhỉ ? ”

Khuôn mặt nữ nhân lập tức đỏ bừng vì tức giận khi bị xem thường. Hoàn toàn phớt lờ điều đó, mẫu thân của Abyss ngẫm nghĩ một hồi rồi bất chợt vỗ tay:

“ Nhớ ra rồi ! Mấy năm trước ta quyết định dung túng cho hoàng gia một chút để câu ra vài con cá lớn trong nội bộ thần điện. Lâu rồi thế mà quên luôn cả chuyện thu lưới. ”

Trong khi nói, bà vẫn thản nhiên bước tới cổng tế đàn.

Nữ nhân nhìn thấy động thái kiên quyết đó thì cắn môi ra quyết định, vươn tay về phía bá tước phu nhân.

Một vòng tròn ma thuật công kích nhanh chóng hình thành, nhưng hai chữ “Đắc tội” chưa kịp thốt ra thì tầm nhìn của cô ta đột ngột bị kéo lệch đi theo phương ngang.

Đến lúc cơn đau đớn toàn thân ập tới thì người phụ nữ mới nhận ra mình vừa bị một dây leo khổng lồ từ đâu xuất hiện quật bay vào vách tường.

Cái đáng nói là dây leo này tràn đầy khí tức sinh mệnh, khiến cho cô ta dù bị trọng thương và đau đớn muốn chết nhưng lại không thể chết được.

“ Khục… đây là… ma thuật cổ ngữ ? Không thể nào… cái tốc độ thi triển này… quá bất thường. ” – Nữ nhân tâm trí mơ hồ nghĩ.

Trước khi ngất đi, những lời của bá tước phu nhân vang vọng trong đầu cô ta.

“ Chúng ta là Warboar chứ không phải Redgrave. Nể mặt cho các ngươi tới tận đây quan sát, các ngươi thật sự nghĩ Great Totem của chúng ta thuộc về hoàng gia rồi ? ”

Đoạn, bà đẩy ra cánh cổng tế đàn, trước khi đi còn ngoảnh lại nói.

“ Nana, ta hết kiên nhẫn rồi. Chọn ngày không bằng gặp ngày, mấy hôm nay con chịu khó giúp ta “dọn dẹp” thần điện một chút ! ”

Natalia - đệ tử đắc ý nhất của Warboar phu nhân kiêm người dự tuyển thánh nữ của đồ đằng thần điện, cũng chính là vị tư tế tỷ tỷ chủ trì nghi thức chúc phúc cho Abyss cung kính cúi đầu.

“ Vâng, thưa Đại tế ti ! ”

----------------------

Đế chế phía Bắc, thư phòng của hoàng đế, một người đàn ông oai vệ mang đầy khí chất của kẻ thống trị đang chăm chú nghe tin tình báo được hoả tốc gửi đến.

“ Bệ hạ ! Chúng ta có cần tranh thủ cơ hội này làm ra một ít hành động hay không ? ” – Một cận thần đề nghị.

Hoàng đế của Glory Empire nghe vậy bèn cười khẩy:

“ Cơ hội ? Hừ ! Là hoạ vô đơn chí thì có. Mệnh lệnh cho toàn bộ người của chúng ta cài cắm tại vành đai ngăn cách ngay lập tức rút lui. Nếu không kịp thì tự lãnh hậu quả.

Hắc hắc ! Đại lục này yên bình quá lâu, tất cả dường như đã quên tại sao tên heo điên đó lại có biệt danh như vậy rồi. “

----------------------

Ở một hòn đảo nào đó tại phương Đông, một mỹ phụ nhân cũng đang đọc tin tức về vụ bắt cóc của Abyss. Trầm ngâm hồi lâu, bà kích hoạt công cụ liên lạc.

“ Nene ! Mọi chuyện thế nào rồi ! ”

Đầu dây bên kia, giọng nói trong trẻo nhưng lại vô cùng tự nhiên mang theo sự mị hoặc của một thiếu nữ vang lên.

“ Lão sư à ? Con đã lần ra được dấu vết, nhưng muốn tìm ra vị trí của lũ trẻ có lẽ còn cần thêm chút thời gian.

Có hơi phiền phức, cho dù chỉ là tàn phiến, mấy tên kia cũng thực sự mang theo hóa thân của Vô Căn Thụ.

Mà sao người lại đột nhiên gọi cho con vậy ? ”

Mỹ phụ nhân có hơi do dự:

“ Ừm… Thật ra có chút chuyện. Ta vừa nghe ngóng được con trai của tên bạc tình… khụ khụ ! Ờm… của tên ngốc và cô ả tai nhọn đó vừa bị bắt cóc. Manh mối hiện trường chỉ ra là người của Ngũ Diện ra tay.

Chỉ là linh cảm của ta thôi, nhưng dường như việc này cùng bọn chúng ta đang săn lùng có điểm quan hệ. Con giúp ta để ý một chút. ”

Thiếu nữ tinh nghịch đáp lại:

“ Fu fu fu ~~~ con hiểu con hiểu… Lão sư yên tâm, con sẽ chú trọng việc này.

Nhưng mà, ngài thôi việc gọi con là Nene có được hay không ? Người ta đã là thiếu nữ rồi đó ! ”

-----------------------

Địa điểm mà gã thành chủ dịch chuyển tới thật ra không quá xa, đó là một quân khu nằm về phía Bắc tòa thành của hắn.

Đây là một mắt xích trong cả hệ thống các căn cứ quân sự được thành lập từ thời tiền vương, với nòng cốt biểu hiện ra bên ngoài là quân đội liên hợp của các lãnh chúa vùng trung lập. Dĩ nhiên, thực tế nó được hậu thuẫn bởi các thế lực hùng mạnh hơn nhiều.

Nếu nói các tòa thành trung lập chỉ là hàng rào ngăn cách địa chính trị, vậy thì dãy các quân khu liên hợp này thật sự là vành đai vũ trang cô lập phương Nam với cả vương quốc.

Gã thành chủ trực tiếp dịch chuyển tới pháp trận đặt giữa phòng họp bàn chiến lược của quân khu, nơi đã có rất nhiều người đang chờ sẵn.

Chỉ thấy tên thành chủ mặt đầy sợ hãi, gần như điên loạn mà gào lên với tất cả mọi người xung quanh.

“ Nhanh ! Mau tập hợp toàn bộ lực lượng chúng ta đang có, ban bố tình trạng chiến sự khẩn cấp. Kêu gọi mọi chi viện có thể, nhanh lên ! Không kịp chạy nữa đâu… BERNADE… BERNADE ĐẾN RỒI !!! ”

------------------------

( Vẫn là cầu đánh giá và bình luận, đặt câu hỏi càng tốt. ^^ Đây là sự kiện chính trong phần này rồi, rất cần động lực từ mọi người. )