Chương 47: Động phòng nha hoàn

" Tội chết có thể miễn , tội sống khó ta " vương hạo nói xong liền bước vào trong nhà bếp , hắn không quên kêu nàng đi vào cùng .

" đứng dậy theo ta " cung nữ thấy được tha tội chết cũng là thở phào , miễn được sống tiếp thì làm gì đều được .

Không lâu sau nàng mang theo một mặt ngốc chệ , tay còn cầm một cái cặp lồng đi về nơi mình ở , mà vương hạo thì ăn một bụng đầy thức ăn , này lâu lắm rồi hắn mới được ăn món do chính mình làm , hương bị tuổi thơ vẫn hơn đám đồ ăn dầu mỡ của đám trù sư trong cung .

Về đến nơi ở , cung nữ đặt đồ ăn lên bàn sau đó lại đỡ nữ nhân dậy

" sao thế ?" nhìn vẻ mặt ngốc nghếch của nàng ta mà nữ nhân hơi cười cười hỏi , vẻ mặt của nàng hơi tái nhợt đôi mắt xanh xao do mất ngủ ,, tiến lại bàn sau , thấy những thứ trên bàn , nàng ta hơi khó hiểu , nàng biết bây giờ không phải thời gian dùng bữa , nếu như không được cho phép nào giám đến nhà ăn , chỉ là do hơi mệt mỏi mà nàng bỏ quên bữa cơm bây giờ muốn ăn đành phải nhờ cung nữ đi tìm giúp .

Trước mắt nàng là một bát mì đầy ắp thịt và một bát sườn xào chua ngọt , kèm theo một quả lê lớn đã được gọt bỏ vỏ , đồ ăn đều bốc khói nghi ngút , nhìn là biết vừa mới được nấu xong .

Thấy nữ nhân hỏi cung nữ mới từ thất thần tình lại hơi cúi thấp đầu nói :

" Là .... là ... là hoàng thượng nấu " thanh âm của nàng rất nhỏ , nhưng ở gần lên nữ nhân cũng nghe thấy được , nàng hoảng sợ :

" ngươi nói cái gì " cung nữ đem đầu đuôi câu chuyện nói lại một lần , bấy giờ nàng mới yên lòng cầm đũa , nàng ăn từng miếng to một , không phải vì nàng quá đói mà là vì người đã làm ra nó , được người đứng đầu thiên hạ làm đồ ăn cho đây là vinh dự cỡ nào a , phong tục ràng buộc khiến cho nam nhân cảm thấy bị mất địa vị nếu tự mình xuống bếp, đồ ăn nhanh chóng bị ăn sạch sẽ , ngay cả đĩa sườn kia cũng là lần đầu nàng thưởng thức , chẳng hề quan tâm đến mình có mất đi sự tao nhã hay không mà dùng cả hai tay để cầm ,cung nữ đứng bên cạnh thì há hốc mồm .

Sau khi đã đánh chén sạch hai đạo thức ăn , nữ nhân mới lau tay rồi cầm quả lê lên gặm như một tiểu cô nương , nhìn cung nữ bộ dạng hóa đá, nàng cũng hơi xấu hổ ,

" Việc hoàng thượng xuống bếp ngươi không được nói ra , hơn nữa đợi hai vị công chúa về thì cũng đừng để nàng biết chuyện ngày hôm nay "

"nô tì đã biết a" cung nữ liên tục gật đầu tỏ vẻ đã hiểu .

Đã nửa tháng kể từ khi mang tưởng y nhiên về trang viện tử này , hôm nay vương hạo cũng đã sắp xếp xong công việc , hắn đã chuẩn bị khá đầy đủ , sau khi tiêu hơn 40 vạn điểm tiềm năng vương hạo đã mua được hai lần truyền thụ công lực tổng là 10 năm và 6 viên thối thể đan , số điểm tiềm năng bây giờ của hắn ít đến đáng thương , nhưng có một điều làm hắn phấn khởi là điểm tiềm năng đều đều sẽ tăng lên , có nghi các việc mà hắn giao cho đám quan kia đã được thực hiện , đường vân nhi sau khi có bạn chơi cũng không ngó ngàng đến vương hạo nữa , trừ buổi tối nàng vẫn sẽ trở về bồi hắn .

Trang viện tử trừ mấy người hầu ra đều chẳng có nhiều người lên rất yên tĩnh , vương hạo trực tiếp đi về phía căn phòng của tưởng y nhiên , nha đầu tiểu hồng thấy là công tử thì rất là hớn hở chạy lại tiếp ,

" công tử , người đã đến a , ta sẽ đi kêu tiểu thư đến "

" không cần mất thời gian như thế , ta sẽ trực tiếp đi tìm nàng " vương hạo là một người thẳng tính , hắn lười quản mấy cái quy củ rườm rà .

" Ngươi đi chuẩn bị một chút , ta sẽ ở đây một khoảng thời gian "

Tiểu hồng vừa nghe hắn sẽ ở lại đây lâu thì rất là kích động , nếu tiểu thư được công tử nhìn trúng thì thật tốt , nàng sẽ trở thành động phòng nha hoàn a , nghĩ đến đây mặt nàng không khỏi nóng lên vì xấu hổ , liền chạy ngay đi kêu người chuẩn bị một căn phòng mới cho vương hạo .

Vương hạo từ từ đi vào căn phòng , đúng lúc tưởng y nhiên ngẩng đầu nên cũng thấy hắn , hôm nay nàng mặc một bộ váy lụa màu vàng nhạt , mái tóc thì để xõa , khuôn mặt ảm đạm nhưng không che được vẻ mỹ lệ , đôi mắt trong trắng ngây thơ ngày nào giờ lại mịt mờ vô hồn , vương hạo có cảm giác đứng trước mặt một cái xác không hồn vậy .

" nô tì tham kiến công tử " nàng khom người tất cung tất kính, khuôn mặt tỏ ra vô hỉ vô nộ , không như nha đầu tiểu hồng không có chút lễ phép nào , vương hạo đã cứu nàng từ nơi địa ngục trần gian kia , tưởng y nhiên biết bây giờ nàng đã thuộc về hắn , cả cuộc đời này , mà vương hạo chỉ gật gật đầu nói

" thoải mái sao ?" , rồi hắn lại quay sang xem cuốn sách màng hắn được ban thưởng từ hệ thống kia hỏi tiếp " xem hết rồi , có hứng thú sao ?"

Tưởng y nhiên vẫn cúi thấp đầu cung kính " nô tì đã xem qua " cái này khiến cho vương hạo cảm thấy hơi không hài lòng , hắn bước lại gần nàng , dùng hai ngón tay mà nâng cái cằm của nàng lên , nhìn vào con ngươi sâu thẳm chẳng chút ánh sáng kia

" Ngươi đang mất phương hướng " nói xong thì hắn lấy ra một cái bình ngọc trong đó có một viên thối thể đan , cùng với hai bản công pháp là cửu âm chân kinh và một bản chép tay song tu công pháp mà hắn tu luyện để lên trên bàn , giọng nói của hắn bình thản uy nghiêm không cho phản kháng ,

" ăn nó rồi nhớ kỹ những thứ trong hai bản công pháp đó , ngày mai ta sẽ lại đến "