Chương 6: Trọng sinh mới biết sống sao

“Các em hôm nay lớp chúng ta có bạn mới”Cô vẫy tay:”Em vào đây”

Tôi ngập ngừng bước vào,đây là lần đầu tiên tôi đi học kể cả kiếp trước và kiếp này, bình thường ngươi chết ta sống quen rồi bây giờ nhìn thấy những khuôn mặt ngây thơ, đơn thuần bên dưới tôi thấy hơi không quen, những đứa trẻ tràn trề sức sống và tôi quên mất rằng mình cũng giống họ.Tôi cất giọng run run :

”Xin chào, mình là Tiểu Vân rất vui được học tập cùng các bạn”

“Được rồi, Tiểu Vân em ngồi ở vị trí gần Quang Chinh đi”

Tôi ngước khuôn mặt nãy giờ vẫn nhìn dưới sàn lên nghe rõ tiếng tim đập thình thịch trong lồng ngực, cậu chủ Quang Chinh, người ngồi chiếc bàn ở cuối lớp sát ô cửa sổ mà từ lúc vào tới giờ vẫn không nhìn tôi lấy một cái, sao mà lạnh lùng dữ.

Xung quanh nổi lên tiếng nghị luận”lolita à”...” dễ thương ghê”...”không là đẹp chứ”...”vừa đẹp vừa dễ thương”..”suỵt cô ấy nghe thấy bây giờ”...

Còn đám con gái thì đua nhau rủa “dễ thương gì chứ”...”yêu tinh hại người thì có”...”lại còn ngồi gần cậu chủ Quang Chinh phải cho cô ta biết tay”...

Tôi nghe nhưng cũng để ngoài tai Hừ! một lũ ranh con.

Giờ ra chơi tôi đi loanh quanh tìm cậu nhưng không thấy,cậu chủ đi đâu rồi ta, vừa bước vào nhà vệ sinh tôi đã xui xẻo gặp ngay đám con gái rủa mình lúc sáng, tôi vốn dĩ chẳng muốn chấp nhất nhưng bọn chúng ngang nhiên cản đường tôi, một cô gái tóc vàng mặt mũi xinh đẹp hung tợn nhìn tôi:”hồ ly tinh gặp chị đại sao không chào”

Tôi buồn cười kéo nhẹ khóe miệng:”Chị đại...”lặp lại câu nói lúc trước Đại Hùng chửi tôi :”nhóc con miệng còn hôi sữa, vắt mũi chưa sạch mà đòi làm chị đại cẩn thận bữa nào bị chị đại thật sự đánh chảy máu mồm máu mũi cũng phải kiên cường mà nuốt vô đó”Nói rồi tôi lách người đi qua, bỗng một bàn tay giơ ra nắm lấy bím tóc màu bạch kim của tôi(màu tóc mà tôi bị biến đổi khi trọng sinh) sợi tóc mà tôi quý như vàng như bạc đứt một cọng mà tôi tiếc đứt ruột đứt gan thế mà cô ta dám..dám...dùng bàn tay bẩn thỉu của mình nắm lấy. Tôi quay qua nắm lấy cổ tay cô ta bẻ quặt ra đằng sau,có thể nghe thấy tiếng xương kêu răng rắc, một cánh tay đã bị phế ,tiếng thét của cô ta vang vọng khắp tòa nhà nghe như tiếng heo bị chọc tiết vậy thật là điếc tai mà tôi ngoáy ngoáy lỗ tay hành động không được văn nhã cho lắm, những phe cánh của cô ta đang đứng xem cuộc vui thấy có biến vội vã bỏ chạy tán loạn, tôi khinh thường, đúng là một lũ nhát gan, cũng phải thôi bố cô ta làm thị trưởng đã thế còn có thế lực của Huyết Sát chống lưng ai dám làm gì ả, ả cũng phải xui lắm mới gặp phải tôi đây.Thân phận của tôi là một bí mật :bang chủ Huyết Sát, chủ nhân của một lô khách sạn nhà hàng 5 sao,...v.v...mọi người chỉ biết việc những thế lực lớn đó do một cô gái có biệt hiệu Tử Dương đứng sau chi phối và chưa ai từng nhìn thấy mặt thật của cô ấy bởi vì cô ấy đi đâu cũng luôn đeo một chiếc mặt nạ nạm kim cương đen cực kì trân quý.

Tôi nhanh chóng bị gọi tới phòng hiệu trưởng.Ông đón tiếp tôi niềm nở chẳng có vẻ gì là trách phạt cả, phải rồi hơn phân nửa cổ phần của ngôi trường này là của tôi, ông ấy không khom lưng mới lạ đó.

“Tiểu tổ tông của tôi ơi cô đi học đừng đánh nhau có được không”

“Được”

Ông ta có vẻ không tin bộ tôi hiền thế à, bởi thế tôi bổ sung thêm một câu”Trực tiếp giết là được”

Ngay lập tức mặt ông ta cắt không còn một giọt máu

“Tôi đùa thôi, ông gọi tôi đến có chuyện gì”

Thầy hiệu trưởng vuốt mồ hôi:”Đùa vui thật”

“Người nhà của nạn nhân muốn gặp cô đang ngồi đợi trong phòng đó”

“À...”

Vừa nhìn thấy tôi mặt thị trưởng đầy vẻ tức tối, giơ tay định tát tôi, tôi ngay lập tức bắt lấy, giơ chân đạp ông ta trở về chỗ ngồi lúc nãy của ổng:

“Có rắm nhanh thả”

Ông ta tức tối”kẻ sát nhân đồ giết người ngươi sẽ không được chết tử tế”

Tôi khó hiểu hỏi:”Con ông chết rồi à”.Tôi nhớ tôi đâu có đánh mạnh đến thế chỉ bị trật khớp xương thôi mà nếu không được chữa trị kịp thời thì bị phế cũng không biết chừng

Ông ta ngay lập tức giơ tay ném bình hoa gần đó vào tôi nhưng rất tiếc là không trúng:”Đồ khốn ta sẽ khiến ngươi biết như thế nào là sống không bằng chết, dám hại con gái ta bị gãy tay,ta sẽ không tha cho ngươi”

Nói rồi ông ta bỏ đi đóng cửa đánh rầm một cái.Hiệu trưởng tỏ ra quan tâm”ông ta có Huyết Sát chống lưng cô hãy cẩn thận dù sao thương nhân cũng chẳng đấu được với những kẻ liều mạng, cảnh sát cũng phải nể sợ 7 phần”

Tôi hơi nghiền ngẫm Huyết Sát của mình mạnh đến thế à :”Tôi tự biết ông không cần quan tâm...Còn nữa làm cách nào để gia nhập hội học sinh”

“Chuyện này...cô phải hỏi cậu chủ Quang Chinh đi”

Rời khỏi phòng hiệu trưởng tôi liên hệ với thế lực của mình:

”Có người thuê tổ chức giết tôi thì cứ việc bắt giam tối tôi sẽ giải quyết”.

Kể từ đó thị trưởng bị mất tích, hằng đêm trong khu rừng núi luôn có tiếng thét vọng ra đến khi không còn nghe nữa, con gái ông ta bị bắt đem bán sang Miến Điện phục vụ hầu hạ người khác cho đến chết. Có tin đồn thảm họa của nhà thị trưởng có liên quan đến tôi nên không còn ai dám đắt tội với tôi nữa