Chương 17: Trọng sinh mới biết sống sao

Bỉ ngạn tôi cũng trồng kiểu đó giờ cũng biến thành một cánh đồng ngập tràn hoa bỉ ngạn rồi tôi còn xây một cây cầu bắc qua mô phỏng y như cầu nại hà, ở đây rất tốt rất đẹp nhưng chỉ hơi bị hiu quạnh bởi vì... không có động vật sống nào có thể tồn tại ở đây... ngoại trừ tôi.

Tôi nghiền, đun rồi vò thuốc thành từng viên vừa uống, chẳng mấy chốc số lượng đã lên tới vài trăm viên, dù sao thì đây cũng là thuốc giải bách độc làm nhiều nhiều tích trữ để có khi dùng đến, thuốc này cũng không khó điều chế ngoài việc phải hội tụ đủ bốn loại thảo dược trân quý thì cái khó nhất ở đây là phải phối thuốc cùng lúc có nghĩa là nghiền bốn loại thảo dược cùng lúc và bỏ vào đun cùng lúc, tất cả chỉ thực hiện trong vòng 50 giây nếu không thì thuốc sẽ bị mất công hiệu điều đó là bất khả thi, nhưng nhờ có không gian này mà mọi việc trở nên quá dễ dàng đối với tôi.

Thuốc cũng đã điều chế xong rồi nhưng mà tôi vẫn không muốn ra để đối mặt với hai người đó, chẳng hiểu tôi đang sợ điều gì? Cũng có thể là tôi không buông được thôi dù sao cũng không thể gạt bỏ dứt khoát một cái gì đó đã tồn tại trong bạn suốt 6 năm trời.

Lại một ngày nữa trôi qua hôm nay đã là khoảng 6 tháng sau trong không gian, và tôi vẫn làm việc mà mỗi ngày tôi vẫn thường làm đó gác tay lên trán suy nghĩ sau đó ngủ thiếp đi.

Một ngày vẫn như mọi ngày tôi thức dậy đi xung quanh sân nhà, đi dạo loanh quanh chẳng biết lúc nào đã đứng dưới gốc mai đỏ, ở đây có thời tiết của phía cực bắc lạnh thấu xương, đào hủ rượu hoa quế đã ủ mấy trăm năm lên tôi uống ực từng bát đến khi hết vò,uống xong tôi ngã ra nền tuyết trắng ngủ thiếp đi,từng suy nghĩ vụn vặt lần lượt vút qua đầu tôi, có Quang Vinh đang nắm lấy tay tôi cùng tôi bước đi trên nền cát trắng bỗng một bóng đen lao đến đánh mạnh từng cú vào người anh làm anh ngã khuỵu xuống tôi hét lên kêu hắn dừng tay nhưng họ chẳng hề nghe thấy khi tôi cố gắng chạy lại thì họ lại biến mất, tôi mở choàng mắt dậy ánh mắt đau buốt do khóc quá nhiều,tôi lấy tay xoa xoa mắt những hạt nước mắt đã đóng băng rớt xuống nghe lộp bộp.

Tôi đã suy nghĩ kĩ rồi đời người cũng đâu có dài nếu tôi để lỡ mất cơ hội chấp nhận anh ấy lần này thì chẳng biết bao giờ mới có cơ hội lần nữa, tôi không muốn khi nhìn lại mình lại hối tiếc về những gì đã qua vì đã không có can đảm thử một lần.Sáu tháng này ngoài 1 tháng dùng để ngủ thì hơn phân nửa thời gian tôi nghĩ đến anh điều đó đã đủ cho tôi nhận ra rằng tôi yêu anh rất nhiều cậu chủ Quang Vinh, chẳng cần biết lí trí suy nghĩ thế nào chỉ cần trái tim tôi yêu ai thì tôi sẽ thuận theo nó.

Mọi suy nghĩ đã thông suốt đã đến lúc phải đi ra ngoài rồi.Tay phải tôi cầm hộp thuốc, tay trái tôi cầm những chiếc bánh macaron hoa hồng mới làm vừa nghĩ đến bãi biển một cái tôi đã nghe thấy tiếng sóng biển, dưới chân cảm nhận được lớp cát mịn.Đập vào mắt tôi là hai hình bóng đang lao về phía mình chắc họ ngạc nhiên lắm về việc tôi đột nhiên biến mất ngay trước mắt họ nhưng không sao dẫu sao đối với họ tôi cũng chỉ vừa mới biến mất mà thôi. Nhìn ánh mắt ngạc nhiên của bọn họ tôi vui vẻ mỉm cười.