Chương 15: Trọng sinh mới biết sống sao

Khuôn mặt anh đỏ bừng, cất giọng khàn khàn hỏi tôi:”Có thật là người em yêu là tôi, không phải ai khác, là người đang ở trước mặt em”

Tôi đỏ mặt ngượng ngùng:”Rõ ràng như thế mà”

“Thế em có hối hận không”

Tôi khó hiểu, anh hỏi gì kì vậy nhưng vẫn trả lời anh:”không hối hận”

Khuôn mặt anh thể hiện sự quyết tâm:”Thế thì không được hối hận nữa đâu đó”.Nói rồi anh kéo tôi đứng dậy xoay người tôi ra phía sau.

Không biết từ lúc nào phía sau tôi lại xuất hiện một người y như cậu chủ Quang Chinh. Tôi hết nhìn sang bên phải rồi lại nhìn sang bên trái,có chuyện gì vậy tại sao lại có hai cậu chủ Quang Chinh, chẳng lẽ họ là anh em sinh đôi, nhưng tôi chưa từng nghe nói nhà họ Đăng Trọng lại có một cặp sinh đôi, rốt cuộc người tôi yêu là ai đây, là người vẽ tặng tôi quyển truyện tranh hôm sinh nhật, hay là người khiêu vũ cùng tôi năm tôi 15 tuổi, người cướp đi nụ hôn đầu của tôi hay là người sau đó nữa... Giờ tôi mới chợt nhận ra rằng hóa ra tôi không hề biết gì cả những điều tôi tưởng rằng mình biết rõ thì hóa ra mình chẳng biết gì hết, đến cả tôi yêu ai tôi còn không xác định được nữa là!

Bỗng một giọng nói trầm ấm phát ra đưa tôi trở lại với thực tế khó xử hiện giờ:”Tiểu Vân, lại đây”.Là người vừa tới phát ra.

Tôi chưa kịp tiếp thu được những điều vừa nghe thấy thì bỗng một bàn tay nắm chặt lấy cánh tay tôi:”Tôi không cho em đi, em đã nói là em yêu tôi không được nuốt lời đó”.

Không khí bỗng chốc trở nên quái dị, sặc mùi thuốc súng.

Tôi cất tiếng nói lên thắc mắc của mình nãy giờ:

“Hai người, rốt cuộc là ai?”

Người đi tới sau nói:”Thành Vũ giới thiệu đi”

Chẳng biết từ lúc nào bên cạnh anh ta lại xuất hiện thêm một người nữa, hắn ta chắc hẳn phải là một sát thủ cấp độ cao, đến sự tồn tại của hắn mà tôi cũng không cảm nhận được, chẳng lẽ tôi đã trở nên yếu hay là do đối phương quá mạnh

Hắn ta bắt đầu giới thiệu.Hắn chỉ vào người vừa ra lệnh cho mình:

“Đây là cậu chủ Đăng Trọng Quang Chinh người thừa kế nhà Đăng Trọng”

Hắn chỉ tay vào người đứng bên cạnh tôi từ nãy đến giờ và vẫn chưa buông bàn tay đang nắm cánh tay tôi ra

“Còn đây là cậu chủ Đăng Trọng Quang Vinh, anh trai của cậu chủ Đăng Trọng Quang Chinh là thế thân học tập và làm việc trên danh nghĩa Đăng Trọng Quang Chinh”

Tôi có phần hơi hiểu gật đầu,giờ suy nghĩ của tôi đang ở vị trí trung lập, chẳng còn thấy hứng thú với việc yêu đương gì cả, tôi chỉ muốn biết sự thật:”Anh hãy nói tất cả những điều anh biết đi, về những cuộc gặp mặt với cậu chủ của các người trước đây”.

Cảm nhận được cánh tay của Quang Vinh đã buông lỏng tôi bèn vùng ra cách xa anh ta vài mét. Anh ta liếc nhìn tôi rồi cũng không nói gì, ánh mắt anh nhìn vô định sang hướng khác. Hành động khiến một người có EQ thấp như tôi không thể nào hiểu nổi, trông tôi bề ngoài muốn tỏ tình thì tỏ tình, muốn yêu đương thì yêu đương tưởng chừng rất quan tâm đến cảm nhận của người khác nhưng thật ra vô tâm vô phế. Như hiện giờ hai người đàn ông đang tranh giành tôi mà tôi chẳng có cảm giác tí gì là người trong cuộc cả.

Thành Vũ lên tiếng:”Lần đầu tiên cô khiêu vũ cùng câu chủ Quang Chinh,lần thứ 2 lúc cô ngất xỉu do bị trúng đạn là cậu chủ Quang Vinh đưa cô đi cấp cứu,L3... học viện là cậu chủ Quang Vinh, nụ hôn đầu là với cậu chủ Quang Vinh, nụ hôn thứ 2 là với cậu chủ Quang Chinh...”

Hóa ra mọi hành tung của tôi đều bị giám sát chẳng lẽ tôi dễ dàng bị điều tra như thế à làm bang chủ thì sao chứ đến hành tung của mình còn bị người ta nắm rõ trong lòng bàn tay

Thì ra tình yêu của tôi rạch ròi trắng đen như vậy, bên hôn người này bên hôn người, giờ tôi mới biết thì ra tôi rẻ mạt đến vậy. Đường sự nghiệp thất bại,đường tình duyên thất bại chẳng lẽ tôi làm người thất bại đến thế à.

Tôi thầm hỏi trái tim mình tôi yêu gì ở hai người con trai ấy là sự lưu luyến khi hôn người khác giới, là cảm giác được tâm trạng cô đơn của anh giống như tôi của kiếp trước khi không còn người thân bên cạnh hoặc có thể là do tôi cảm nhận sai dù sao hai người cũng là cậu chủ của nhà Đăng Trọng danh gia vọng tộc đời nào có chuyện cô đơn đây,hay là cái hôm gặp mặt Quang Chinh lần đầu tiên à! tôi nhớ ra rồi mọi chuyện bắt đầu từ một quyển truyện tranh nếu không tại quyển truyện tranh thì tôi không khắc cốt anh trong tâm trí mình như vậy cho đến khi lớn rồi tôi vẫn còn bị ám ảnh với sự bi thương có trong truyện