Chương 5: Thiên Lôi Đạo Thần

Thành vẫn chưa hiểu chuyện gì xảy ra, tên nam tử kia nói tiếp.

- Không ngờ Diêm Vương lại vứt ngươi vào tận hạ đại lục, hại ta tìm kiếm mấy nghìn năm.

Khoan đã giọng nói này, "ngươi là người đưa ta quyển sách" Thành bất ngờ nói.

Tên Nam tử cười nói:" Đúng vậy, ta tự giới thiệu ta là Thiên Lôi Đạo Thần, và là người đưa ngươi tới đây"

Thành bất ngờ hỏi :" Ngươi là Đạo Thần, vậy có thể biến ta thành Thạch Tinh không?"

Thiên Lôi Đạo Thần nói:" Đương nhiên là có thể, nhưng ngươi phải đáp ứng ta một yêu cầu "

"Yêu cầu gì, nói đi ta sẽ xem xét" Thành đáp

Mặc dù là đá hơn 1 nghìn năm, nỗi khát khao được làm người là rất lớn nhưng hắn vẫn tỉnh táo hỏi lại

Thiên Lôi Đạo Thần hài lòng nói:" Tính tình Ngươi sau một ngàn năm có vẻ như đã trầm ổn lại, không còn trẩu tre như lúc bị Diêm Vương bắt."

Hắn nói tiếp:" Về yêu cầu của ta ngươi cứ việc yên tâm, ta chỉ cần ngươi giúp đỡ một việc thôi, nếu như ngươi không đồng ý ta vẫn sẽ cho ngươi tinh huyết coi như là ta nhìn nhầm người đi"

" Được, ta đồng ý, đường đường là một vị Đạo Thần ta không tin ngươi lừa ta, ta phải nói trước giúp được ta sẽ giúp nếu không được thì đừng có mà oán trách ta" Thành nói

Thiên Lôi Đạo Thần mỉm cười không nói, chỉ nhỏ một giọt tinh huyết coi như đồng ý.

Giọt tinh huyết vừa chạm vào Hấp Thụ Thần Thạch, lập tức Thành cảm nhận được linh hồn mình bành trướng cùng với một lực lượng vô cùng cường đại.

Tiếp theo linh hồn của hắn ra khỏi Hấp Thụ Thần Thạch, Thành hoảng hốt:" Chuyện gì xảy ra, tại sao linh hồn của ta lại bay ra ngoài"

Thiên Lôi Đạo Thần không nói, đưa tay chạm vào Thần Thạch lập tức viên Thần Thạch vỡ tan rồi xếp thành hình một bức tượng thanh niên anh tuấn, giống y như đúc hắn lúc còn trẻ ( ngoài việc cơ bắp và cao to hơn)

Đạo Thần quát :" Còn đứng đó nhìn, mau nhập linh hồn của ngươi vào"

Thành nhanh chóng bay tới, nhập vào bức tượng, dị biến xảy ra bức tượng dần dần chuyển từ đá sang da thịt y như người thật.

Quá trình chuyển hóa kết thúc, Thành đưa tay lên sờ vào mặt mình, cảm nhận được sự đàn hồi cũng như hơi ấm của da, Thành vui mừng hét lớn :" TA THÀNH NGƯỜI RỒI LÀNG NƯỚC ƠI"

Đã hơn một nghìn năm rồi, rốt cuộc hắn cũng có thể thành người, và hơn hết hắn có thể chịch rồi, đúng vậy sau 1000 năm cuối cùng hắn cũng có thể chịch.

Hắn cười lớn, dường như hiểu được suy nghĩ của Thành , Thiên Lôi Đạo Thần nói

-Đừng vội mừng ngươi không có chim đâu.

Như nghe tin mình đánh đề con 69 nó lại về con 96, Thành xanh mặt nhanh chóng vỗ xuống ngã ba, quả đúng như Đạo Thần nói chỗ đó của hắn phẳng lì.

Thành ngất đi mất lúc nào không hay.