Chương 4: Dị biến

"Thôi được rồi, ta sẽ trả lời vấn đề của ngươi. Đầu tiên, những đồ vật càng quý, càng khó thành tình, những tảng đá bình thường nếu không có cơ duyên thì mất đến cả vạn năm, còn Thần Thạch theo ghi chép lịch sử đến nay chưa có trường hợp nào thành tình cả" sư phụ định vuốt râu, thì nhận ra tay mình bị phế mất, thở dài nói.

Thành trầm ngâm suy nghĩ, lão nói tiếp

- Còn Ma Hồn chính là những người sát hại quá nhiều sinh linh, hoặc làm một việc thương thiên hại lý, nhưng vì sở hữu sức mạnh thậm chí Diêm Vương cũng bó tay nên đành phong ấn vào đồ vật gì đó.

Thành tò mò hỏi:" Đã phong ấn, thì có gì đáng sợ ?"

Tên sư phụ tỏ vẻ khinh bỉ:" Diêm Vương có quyền lực tối cao tại Âm Phủ còn không làm gì được Ma Hồn, thì phong ấn đã là cái gì!"

Hắn nói tiếp:" Phong ấn này chỉ có tác dụng suy yếu bớt sức mạnh, chứ không thể giam giữ Ma Hồn. Vì vậy mà thấy ngươi nói mình là Hấp Thụ Thần Thạch ta mới tấn công ngươi"

Thành chán nản, nghĩ kiếp này coi như bỏ, mà kiếp sau chắc hắn cũng không có, viên Thần Thạch này không thể bị phá vỡ thì hắn chết kiểu gì, không chết không thể đầu thai. Đang định an phận thì điều tên sư phụ nói lại nhen nhóm lên hi vọng cho Thành.

- Nếu ngươi may mắn được Đạo Thần cho tinh huyết thì may ra.

Nói xong 2 sư đồ hắn ta đi mất bỏ lại Thành lão gia, với hi vọng nhỏ nhoi của mình.

----------------------------1000năm sau----------------------

Thành ngao ngán nhìn lên bầu trời, đã một nghìn năm rồi vẫn chả có gì xảy ra cả

Tên sư phụ khốn nạn đó ,đánh một chiêu mà giờ đây Yên Lang Sơn thành cấm địa luôn

Dư âm của Thôi Sơn Quyền, đã qua 1000 năm rồi mà vẫn còn nó giết bất kỳ một sinh linh nào giám bén mảng đến đây.

-"Nơi khỉ ho cò gáy này,đã chim không thèm ỉa rồi mà giờ còn thành cấm địa nữa thì tìm kiếm cơ duyên kiểu gì."

Thành chán nản than

Vừa nói xong, thì mây đen kéo tới chế kín cả bầu trời. Nếu là bình thường thì không có gì là lạ cả, nhưng Yên Lang Sơn này vẫn còn dư chiêu của lão già kia khiến cho mây cũng không thể hình thành.

Mà bầu trời lúc này lại đầy một màu đen của mây.

Đột nhiên bầu trời đen, lóe sáng một tia lôi điện to bằng cả con trâu đánh xuống trước mặt Thành.

Một bóng người bước ra từ cột lôi điện, dáng người cao lớn, bảnh bao, tóc dài bay bổng trên không trung.

Hắn cất tiếng:"Cuối cùng cũng tìm thấy ngươi !!"

P/s: sau khi đọc cmt của một bạn về việc mình viết chương một hơi máu chó, nên mình sẽ rút khinh nghiệm, giảm tối đa các tình huống nói bậy :3

Bạn nào có ý kiến thì cứ cmt khen, chê cũng được để mình biết những thiếu sót.

XIN CẢM ƠN !