Chương 6: Bái sư

Hoàng Liên Sơn, dãy núi nằm ở phía Tây Bắc của Nam Việt có chiều dài đi qua 3 tỉnh thành được coi là một trong những nơi có địa thế hiểm trở, rừng thiêng nước độc của miền Bắc Việt. Nơi đây có nhiều tộc người sinh sống lấy săn bắn và hái thuốc để mưu sinh. Trên Hoàng Liên Sơn có rất nhiều đỉnh núi cao chót vót nằm trọn trong mây mù nhưng phải kể đến đỉnh Phanxipang nóc nhà của Đông Dương quanh năm lẩn khuất sau mây mù sau này trở thành địa điểm du lịch nổi tiếng thế giới là niềm tự hào của nước Nam tuy nhiên đó là chuyện sau này. Rất ít người biết được đằng sau chân mây ấy còn tồn tại một đỉnh núi còn cao hơn cả đỉnh Phan - Đỉnh Hoàng Sơn. Tên núi được lấy dựa theo một tông môn truyền thừa có từ lâu đời tọa lạc tại nơi đây - Hoàng Kiếm Tông

Hoàng Tổ năm đó chỉ là một tán tu, tuy nhiên lại tinh thông địa lý có tài bấm độn. Ông ngao du qua nhiều miền, một lần tìm đến nơi này thấy đỉnh Hoàng Sơn nhận ra nơi đây là nơi có vẻ thiêng liêng kỳ tú, tụ được linh khí của trời đất, là một nơi tốt đẹp vào bậc nhất. Lập tức đăng sơn , ăn núi nằm sương mà mưu cầu ngộ đạo. Trời không phụ người có tâm sau đó nhờ cơ duyên nhặt được một bí kíp cổ xưa lập tức có bước tiến dài trong con đường cầu đạo. Vỏn vẹn sau 100 năm đạt tới đỉnh cao xây dựng được một kiếm tông hùng mạnh với 5 thân truyền cùng hàng ngàn đệ tử. Hoàng Kiếm Tông khi đó một đường đăng quang là một trong tam đại thế lực của Nam Việt - tuy không phong tranh thiên hạ nhưng tiếng vang xa gần không một thế lực nào có ý muốn gây phiền nhiễu. Ấy vậy mà bẵng đi 800 năm Hoàng Kiếm Tông huy hoàng năm xưa chẳng hiểu vì lí do gì truyền đến đời tông chủ thứ 5 bắt đầu có dấu hiệu tụt dốc không phanh trở nên cực kỳ tầm thường. Hoàng Tổ chẳng ngờ cơ ngơi một tay ông dựng lên sau này lại có lúc đáng thương đến vậy. 5 ngọn núi trực thuộc tông môn trên Hoàng Liên Sơn bị chiếm đến 4. May mắn sót lại đỉnh Hoàng Sơn nhờ chút ít thủ đoạn của Tổ sư truyền thừa mà vất vả giữ lại được sau nhiều lần bị địch nhân vây công chiếm đoạt. Cuối cùng tông chủ đời thứ 8 của Kiếm Tông quyết định đóng cửa sơn môn kiên quyết không ra ngoài chờ một ngày đông sơn tái khởi tìm lại ánh huy hoàng năm xưa. Đỉnh Hoàng Sơn sau đó cũng chìm vào trong vân vụ, sau tầng tầng cấm chế giấu đi một kiếm tông đang chết dần chết mòn trên đó.

Năm đó Hoàng Tùng 20 tuổi là đệ tử sáng giá nhất Hoàng Kiếm Tông có được sau 100 năm phong bế sơn môn. Tuổi tuy còn trẻ nhưng đã đạt tới luyện khí viên mãn chỉ một bước nhỏ nữa thôi là đột phá trúc cơ trở thành truyền thừa đệ tử. Sư phụ của hắn là Tông chủ đời thứ 10 đặt vào hắn rất nhiều kỳ vọng . Mọi tài nguyên tu luyện tốt nhất đều dồn hết cho hắn để mau chóng đề thăng tu vi bản thân.

Một ngày Hoàng Tùng muốn xuống dưới núi lịch lãm cũng như mở rộng tầm mắt, sư phụ hắn tuy có e dè nhưng cuối cùng cũng chiều theo cho phép xuất sơn 3 năm. Mang theo tâm lý háo hức khám phá hắn đã ngao du dọc các ngọn núi trong dãy Hoàng Liên, cũng kết giao bằng hữu với nhiều người. Nhân sinh trên đời thật thú vị hắn thường cảm thán như thế. Là trẻ mồ côi được sư phụ mang về tông môn từ nhỏ, do đó chỉ biết tu luyện và tu luyện đối với nhân sinh vẫn còn rất mịt mờ. Trong một lần truy đuổi một loài dị thú chẳng may hắn bị rơi xuống vực. Với tu vi hiện tại không tan xương nát thịt đã là may mắn có điều trọng thương là không tránh khỏi. Bằng tất cả thủ đoạn hắn mất 3 ngày mới rời khỏi được u cốc đó, cố gắng mang theo thương thế ra được đến con suối thì bất tỉnh.

Khi tỉnh dậy hắn thấy mình đang trong một ngôi nhà nhỏ, bên cạnh hắn là một người con gái đang nằm ngủ gục cạnh giường. Nàng thật đẹp, một vẻ đẹp thuần khiến của một bông hoa núi rừng với mái tóc đen dài được búi gọn, làn da trắng mịn màng. Tuy ngủ nhưng trông vẫn rất thánh thiện. Tim hắn chợt thổn thức, đây là nữ nhi đầu tiên khiến hắn cảm thấy rung động như vậy. Khẽ vặn mình một cái, cơn đau từ khắp nơi truyền về khiến hắn vô thức khẽ rên một tiếng :

- A! Ngươi tỉnh rồi sao.

- Ta và cha ta đi hái thuốc thấy ngươi một thân đầy vết máu nằm bên suối nên đã mang về băng bó.

- Đa tạ cô nương cùng đại nhân đã ra tay tương trợ .

- Ngươi nghỉ ngơi đi cha ta là một thầy thuốc, ông nói vết thương của ngươi khá nghiêm trọng cần phải tĩnh dưỡng lâu đó.

- Vậy xin làm phiền rồi. Tại hạ là Hoàng Tùng xin hỏi quý danh của tiểu thư ?

- Ta là A Liên. Được rồi A Tùng, hãy nghỉ ngơi đi.

Những ngày sau đó hắn sống cùng cha con A Liên. Khi thương thế đã đỡ hơn hắn cùng nàng đi hái thuốc. Tình cảm dần nảy sinh, tự nhiên vị truyền thừa đệ tử của Hoàng Kiếm Tông muốn sống một cuộc sống bình thường với người con gái này không màng chuyện trần thế.

Đã quá hẹn 2 năm đại đệ tử Hoàng Tùng không về núi. Kiếm tông ra sức tìm kiếm hắn nhưng tuyệt không có thông tin gì. Thêm 3 năm nữa qua đi bỗng một ngày người đại đệ tử đó quay về hắn gặp phải cừu nhân mong muốn tông môn ra tay tương trợ cứu giúp. Hoàng Lãnh sư phụ của hắn đã sống đến 100 năm nhưng chưa làm được điều gì to tát, chứng kiến tông môn ngày một lụi tàn, bao hi vọng dồn hết lên tên đệ tử này ấy vậy mà hắn rời bỏ tông môn ra đi bây giờ mang theo địch nhân quay về há không tức giận sao được. Mặc dù coi hắn như con nhưng cũng cần răn đe đã. Hoàng Tùng với cặp mắt mang đầy cừu hận cùng vô số vết thương lớn nhỏ quỳ trước sơn môn 10 ngày mới được gặp tổng chủ.

- Nói đi, nghiệt đồ, ngươi gặp chyện gì ?

- Đồ nhi bất hiếu, xin sư phụ ra tay cứu giúp trả mối cừu thù !

- Nói !

- Là người của Quỷ Tông

-.......................................

Hoàng Tùng mang theo cừu thù xông vào giữa đám người Quỷ Tông nhưng sức hắn một thân một mình không làm được gì nhiều chỉ nhận lấy một loại kết cục. Tu vi đột phá lên trúc cơ tuy nhiên chỉ kéo theo được vài tên lâu la, sau một trận hỗn chiến bị đánh bay xuống núi, chắc chắn nhận lấy cái chết. Nhưng hắn lại là không có chết. Cơ duyên giúp hắn vẫn còn sống.

Và 50 năm sau khi được cứu tỉnh lại Hoàng Tùng từ bỏ cái tên tông môn ban tặng lấy tên một khác gia nhập vào lực lượng vũ trang của vị tướng quân Tần Khánh. Lúc này hắn đã mất đi tất cả, một gia đình nhỏ của mình, một tông môn từng là nhà. Tu vi suy giảm chỉ như thưởng nhân nhưng cốt cách tu tiên vẫn còn đó. Cừu thù tất sẽ báo nhưng cũng cần có căn cơ. Hơn nữa còn cần trả lại nhân gian mối ân tình này.

Quay lại hiện tại, Tần Minh đang cảm thấy khá thú vị trước thông tin tiểu tử tinh linh kia mang lại. Hắn cũng đoán ra được người đó là ai rồi.

- Là luyện khí tầng 5. Tu vi trước đây là trúc cơ đó, nhưng chắc có vấn đề về tu luyện hoặc có thương tổn nên thực lực chỉ đang là luyện khí mà thôi.

- Nói thêm cho ta biết về các cảnh giới tu luyện trên địa vị này đi.

- Lần lượt sẽ là Luyện khí, Trúc cơ, Kết đan, Nguyên anh, Hóa Thần cao hơn nữa cũng sẽ có tồn tại nhưng tại vị diện tinh cầu này thì không. Các cảnh giới ngoài luyện khí chia ra làm 10 tầng thì sẽ phân biệt bằng Sơ kỳ, Trung kỳ, Hậu kỳ và Viên mãn. Tại tinh cầu của đại ca tồn tại cao nhất đang là Hóa thần Hậu kỳ còn tại Nam Việt này trùm đang là một vị Nguyên anh Trung kỳ.

- Từ khi bước chân vào cảnh giới Trúc cơ tuổi thọ con người có thể theo đó mà tăng lên. Đến Kết đan có thể coi như cải lão hoàn đồng chân chính bước vào con đường tu tiên thực sự.

- Thú vị ! Ta cần bao lâu để đạt tới cảnh giới đó

- Với sự trợ giúp của ta đại ca có thể yên tâm trong vòng 10 năm có thể kết đan, thậm chí sẽ nhanh hơn nữa tuy nhiên cố gắng là điều không thể thiết .

- Uhm nhưng ngươi cũng rất không đáng tin đi a .

- Cháu chào hai ông ạ. Tần Minh cùng Trần Tú mở miệng

- Hai thằng nhóc con đã xin phép bố mẹ và nghĩ kĩ chưa ? Người mở lời trước lại là ông Tùng. Có vẻ chuyện Tần Minh muốn đến rèn luyện tại chỗ ông đã được truyền đến tai.

- Cháu nghĩ kĩ rồi ạ. Cháu sẽ làm trùm cái trường cấp 3 này nên nhờ hết vào ông đấy. Thằng Tú nhăn nhở nói

- Còn cháu sẽ làm trùm của nó. Tần Minh cũng hùa theo

- Vớ vẩn. Tao sẽ dạy chúng mày mấy đường cơ bản nhưng không phải để đi đánh nhau. Nam nhi rèn luyện là để bảo vệ tổ quốc. Hiểu chưa ?

- Bao giờ nhập học rồi thì cứ chiều chạy qua đây rõ chưa. Còn nữa hai thằng bái tao làm sư phụ sau đó vào thịt gà để mời sư phụ ăn đi

Hoàng Tùng biết bây giờ có một cơ hội để trả lại mối ân tình kia rồi. Hắn nhìn ra 2 tên này rất có căn cơ, hơn nữa chứng kiến Tần Minh từ nhỏ lớn lên hắn vốn coi nó như con cháu rồi. Thôi cứ rèn luyện bọn nhóc này cái đã, nếu gột được lên hồ truyền chút võ nghệ để lăn lộn với đời cũng không sao.

Tần Khánh khẽ liếc sang nhìn Tần Minh sau đó tủm tỉm cười. Là phúc hay họa đây. Có lẽ lên giao lại cho nó vật đó rồi .

- Đệ tử bái kiến sư phụ !

- Đệ tử bái kiến sư phụ

- Cứ như phim đấy nhỉ mày . Thằng Tú quay sang thì thầm : Ông Tùng nghe nói là đặc công một thân võ nghệ đầy mình đấy, Quả này tao với mày sắp thành cao thủ võ lâm rồi

- Mày lo học bơi trước đi chẳng có thằng cao thủ võ lâm nào bơi sông vẫn dùng cây chuối cả. Haha...

- Hai thằng vào chào bà rồi lát sắp cơm đi để 2 ông lão đánh cờ một chút

- Không tập võ luôn hả sư phụ ?

- Chưa vội, còn kiểm tra chúng mày đã.

Sâu trong Hoàng Liên Sơn, trong một u cốc quanh năm được bao bọc bởi vân vụ cùng tử khí.

- Con trai, hãy cố gắng luyện tập rồi ra ngoài kia mang vật đó về cho ta. Nói rồi đẩy một nhân ảnh khác xuống hồ . Một hồ máu !