Với kinh nghiệm 10 năm đọc các tiểu thuyết về tiên hiệp, xuyên không, võng du, hắn hiểu được tình trạng của mình bây giờ là như thế nào. Sắp xếp lại kí ức trong đầu có lẽ thời điểm này là lúc vừa thi trung học phổ thông xong. Những người đủ điều kiện sẽ tiếp tục thi thêm một kì thi nhỏ nữa để ứng tuyển vào các lớp chuyên. Lớp chuyên thì học phí có đắt hơn đôi chút nhưng sẽ được học nhiều hơn các lớp bình thường. Chất lượng đào tạo cũng theo đó mà tốt hơn.
Năm đó hắn thi khá tốt nhưng không hiểu sao lại không đỗ được vào chuyên A. Chấp nhận học lớp bình thường. Có lẽ nuối tiếc đầu tiên và cũng là sự việc đầu tiên khiến hắn dằn vặt là việc này nên ông trời cho hắn cơ hội để làm lại chăng. Mãi sau này khi học cao lên hắn mới rõ lí do năm ấy không vào được chuyên A. Là do có một đứa cùng tên với hắn, có mẹ làm ở ngân hàng tỉnh nhờ quen biết mà thay trắng đổi đen lấy điểm thi của hắn mà thay cho con mình. Cũng chính là đứa lấy điểm của hắn sau này nói cho hắn biết, nhưng hắn cũng không trách, chỉ tiếc một chút thôi. Nhưng bây giờ được làm lại. Há nào ta lại mặc kệ mọi việc như thế sẽ xảy ra.
- Bố sẽ đón con sau khi con thi xong
- Bố có đánh con đề 17 không ?
- Tất nhiên rồi và nếu không trúng tao sẽ cho mày một trận. Thi cho tốt vào
Không biết những kiến thức cũ kia còn nhớ không nữa. Ngày xưa hắn học khá tốt, chỉ không may mắn mỗi kì thi thôi. Kiếm một chỗ trong sân trường ngồi xuống trong đầu hắn lúc này có rất nhiều ý tưởng được lóe lên. Mình phải làm sao thay đổi được tương lai sắp tới, thay đổi bản thân, thậm chí thay đổi cả xã hội này để lập nên một đế chế mới. Nghĩ thì có vẻ khá dễ nhưng thực hiện thì cần phải có kế hoạch từng bước và hắn thì đã định hình được các bước đó rồi. Lần lượt những gương mặt xuất hiện trong đầu hắn. Ta nghĩ ta sẽ thay đổi được tất cả. Tương lai à, sẽ sớm thôi ta sẽ thành một nhân vật phong vân trong cuộc sống mới này.
Nhìn thấy khá nhiều những gương mặt quen thuộc bất giác hắn mỉm cười. Trong số này sẽ có những người có cuộc sống khá tốt đẹp. Có những người sau này trở nên bình thường cũng có người thay đổi hoàn toàn so với hiện tại. Có tốt, có xấu nhưng sẽ thuận theo tự nhiên thôi, hắn sẽ mặc kệ vì cũng chẳng liên quan gì. Cái hắn muốn thay đổi chính là những nhân vật sau này có ảnh hưởng đến xã hội cơ. Phải làm sao kết thân được với những người đó, trở thành một phần trong cuộc sống của họ. Và trong ngôi trường này có một người như thế !
- Mày đang nghĩ cái đéo gì vậy ?
- Tất nhiên là ngắm gái rồi . Cỡ mày cũng đi thi cơ à. Chắc nửa cái huyện này vào được lớp chọn mất.
- Khinh bố mày à con chó lợn này .
Thằng này là Tú, thằng bạn chí thân của hắn cùng nhau lớn lên và học chung đến tận lớp 9 trường làng. Sau này nó sẽ đồ vào Đại học Hàng Hải, và sẽ học đại học tại một thành phố khác với hắn. Đau đớn nhất là nó sẽ ra đi mãi mãi vào năm thứ 4 đại học. Ngày nó ra đi hắn gần như suy sụp phải mất gần một năm mới cân bằng lại được cuộc sống của mình. Mình phải cứu lấy nó, chắc chắn là vậy. Hắn thầm nghĩ.
- Tao chưa học được gì nhiều. Nó mở lời
- Tao cũng vậy
- Mẹ tao nói nếu không đỗ sẽ cho tao vào Nam học trong đó. Bác tao sẽ nuôi tao
- Mày sẽ đỗ thôi. Không dùng được cái đầu thì dùng nắm đấm ý.
- Đấm giám thị à men ??
- Đấm thằng nào không cho mày chép bài ý thằng ngu ạ !
- Tao không thích vào lớp chọn lắm, sẽ phải đi học rất nhiều.
- Uh... Nhưng vẫn hơn là ở nhà. Mày chỉ lười chứ đâu có ngu. Với lại nếu tao đỗ còn mày trượt thì chiều tao đi học với ai hả con lợn
- Haaaa..haaa. Có lý có lý. Tao sẽ vào phòng trước và tìm đối tượng để cho ăn đấm.
10 phút nữa là vào phòng thi . Hắn thi tại phòng số 5. Đợt này thi có 500 người và chọn ra 3 lớp tương ứng với khoảng 150 nhân số. Được vào lớp chuyên sẽ khá là oai so với lớp thường cho nên số người ứng tuyển mới đông như vậy. Con người sinh ra luôn mang trong mình những cuộc đua sinh tồn. Từ trước tới nay vẫn vậy, đạo lý cá lớn nuốt cá bé ở đâu cũng là đúng hết. Muốn hơn được người ta phải thật mạnh để đè đối phương xuống. Cuộc thi này có thể coi như cuộc chiến đầu đời, loại ngươi ra ta mới có suất đi vào môi trường đào tạo tốt hơn.
- A ! Xin lỗi nhé
Có người dẫn vào chân, quay ra thì thấy một gương mặt khá là quen thuộc
- A là mày.. Ý tớ là lại gặp cậu rồi
- Chúng ta có quen à ?
- Tất nhiên rồi. Mình cùng ngồi chung phòng thi cách đây mấy tuần mà
- .......................................
- À này tớ sẽ cho cậu chép bài nếu cậu ngồi gần tớ
- Nhưng tớ và cậu có quen nhau đâu
- Cậu phải chép.. cậu phải đỗ vào lớp chọn biết chưa. Nếu không chép bài tôi sẽ đấm cậu đó !
Con nhỏ này cũng tên Minh. Là Ngọc Minh. Chính là cái đứa mà mẹ nó sẽ đổi trắng thay đen đem điểm của hắn gán cho nó. Kiếp này không cho nó coi bài thì chắc sự việc sẽ vẫn xảy ra như cũ thôi. Thà rằng cho nó coi bài rồi cả hai cùng đỗ vào cho xong.
- Được rồi cậu đừng sợ, tớ chỉ đùa thôi nhưng cậu hãy chép bài tớ nhé. Coi như xin cậu đó !
Có lẽ âm lượng phát ra hơi lớn, một đám quay lại nhìn làm con bé hơi ngại đã lẩn đi mất còn không kịp nghe hắn nói thêm câu nào. Có lẽ nào bước đầu Đông Sơn tái khởi đã thất bại rồi. Con mẹ nó ta chỉ muốn yên ổn làm một tiểu nam nhân khả ái thôi mà. Ta có trang bức đâu. Phải nghĩ cách khác thôi.