Kẻ yếu thì không được lựa chọn cách chết...
Kẻ yếu thì tất nhiên là một kẻ thất bại rồi. Hắn cảm thấy hắn khá là thất bại trong cuộc sống. Vì lẽ đó nên hắn không được lựa chọn cái chết của mình. Kẻ thì chết trong nhung lụa, trước khi ra đi được hưởng tất cả sung sướng trong cuộc đời. Kẻ thì chết đi trong bần hàn, bệnh tật. Có nhiều cách chết nhưng có lẽ chết vì sét đánh giữa thành phố thì hiếm lắm. Ở đây đầy rẫy những tòa nhà cao chọc trời, có cái còn được xếp vào sách kỉ lục cơ mà. Trên cao tầng đó thiếu gì những cột thu lôi, vậy mà cớ sao lão Thiên vẫn xả xuống đầu ta một đoạn lôi đình.
Ta không cam lòng chết đi như vậy....
Trước khi mất dần ý thức hắn hồi tưởng lại tất cả những gì đã xảy ra trong cuộc sống của mình. 30 năm qua hắn chả đạt được gì ngoài những thất bại trong cuộc sống. Quả là vậy. Sinh ra trong một gia đình trí thức được đầu tư ăn học từ bé. Cứ tưởng sau này ra đời sẽ có một cuộc sống tuy không giàu sang phú quý nhưng ít ra cũng đủ ăn ngon mặc đẹp nhưng trời già trêu ngươi số hắn khá là nhọ. Nhớ lại những năm tháng đó thật muốn người ta tức chết
- Minh thiếu 0,5 điểm nữa là đạt học sinh giỏi nhé...
- Minh ơi con sốt cao quá, phải bỏ kì thi này thôi.
- Môn Sinh thi được 6 điểm nên tổng kết con chỉ được bằng Khá thôi. Kiểu này đi thi vào trung học không được cộng điểm rồi .
- Thiếu 1 điểm nữa là đỗ vào chuyên ban A rồi. Tiếc thật !
- Cả 1 điểm cộng khu vực nữa vẫn thiếu mất 0,5 điểm để vào khoa . 25.5 điểm thi đại học mà vẫn phải chọn trường bằng nguyện vọng 2.
Cuối cùng dựa vào nỗ lực bản thân cũng mang được tấm bằng Khá ra trường, xin được vào một công ty nước ngoài với mức lương khá cao. Từ này lão tử sẽ một bước lên thiên, từng bước từng bước tiến tới con đường danh vọng. Ấy vậy mà trời già lại một lần nữa trêu đùa họ Tần kia. Công ty dính vào bê bối rồi tuyên bố phá sản sau 5 tháng. Kể từ đó đến giờ hắn thay đổi công việc liên tục nhưng chẳng chỗ nào gắn bó được lâu dài. Thời điểm này ước muốn duy nhất là được một lần đến sở thuế để đóng thuế thu nhập cá nhân. Sống một cuộc sống nhân viên văn phòng bình thường, yêu một vài mối tình bình thường, cuối cùng rồi cũng chia tay vì cảm thấy không có tương lai. Nghĩ lại rất đau lòng. Vậy là bây giờ chết đi cũng chẳng có nổi cái sổ tiết kiệm để lại cho ba mẹ. Nghĩ đến ba mẹ lòng hắn lại chua xót. 30 tuổi đầu chưa kịp thành công thì ba mẹ đã già.Bất giác nước mắt lại rơi xuống,
Ta thực sự không cam lòng chết đi như vậy
Thực sự không muốn a !
Ý nghĩ cuối cùng trước khi nhắm mắt là muốn được sống một cuộc đời khác, một cuộc sống tuy bình thường nhưng không thiếu 0,5 điểm như những năm tháng trước đây. Ước gì !
Mùa hè năm 2006
- Dậy, mày có định dậy đi thi không con. Muộn rồi !
Tiếng mẹ văng vẳng bên tai hắn. Tại sao chết đi rồi vẫn còn nghe thấy tiếng mẹ nhỉ ? Mở mắt ra thấy trước mặt là gương mặt thân quen của mẹ, nước mắt tự nhiên chảy xuống. Hàng ngàn câu hỏi xuất hiện trong đầu.
- Mày bị làm sao thế con?
Cảm giác khá chân thực, đây không phải là mơ. Ta vẫn còn sống, là chưa có chết đó. Nhưng sao cảnh vật này tuy quen mà lại lạ vậy. Căn phòng này tuy là phòng của mình nhưng hình như là lúc nhà chưa có xây lại. Nghĩa là sao. Ta còn sống nhưng linh hồn này đã xuyên trở về quá khứ trọng sinh vào lúc còn niên thiếu.
Hắn lắp bắp nói :
- Con không có sao, chỉ là mơ thấy ác mộng. Con bị sét đánh.
- Bị sét đánh ? Tiếng bố từ ngoài vọng vào.. Sét đánh thì đánh 17 .
- Anh thôi đi, dạy con kiểu đấy à . Còn mày nữa, dậy đi bố đưa đi ăn sáng rồi còn thi.
- Thi gì ạ ?
- Con ơi mày bị mê sảng à. Thi vào chuyên A còn thì gì. Hay mày học nhiều quá hóa ngu rồi .
- Thi chuyên A? Con dậy ngay đây.
Trước khi lên xe để bố đưa đi làm, nhìn vào tấm lịch trên tường. 18/8/2006.
Ta sẽ làm lại cuộc đời từ bây giờ. Sẽ thay đổi lại tất cả.