Chương 11: Linh Hồn Chi Ấn

"Ha ha, Thánh lão, người làm gì mà dùng Khấu Tâm Thiên Tiêu để gọi ta vậy ah?" Lúc này, bên cạnh Thánh lão bỗng xuất hiện một lão giả ăn mặc đơn sơ, hơi quá một chút còn có thể nói là khá rách rưới.

Lão giả này khuôn mặt phúc hậu, mặc dù râu tóc đã trắng nhưng cơ thể vẫn hoàn toàn cường tráng tựa như một thiếu niên 30 tuổi.

Thánh lão nhìn thấy lão giả này, trên mặt không khỏi xuất hiện một tia ôn nhu, cười nói: "Hửm, ngươi đã đến rồi sao, nào, ngồi xuống đây đi!"

Lão giả kia tự nhiên ngồi xuống, tựa như nơi này chính là nhà của mình, lão nói: "Tam ca, tiểu tử này là ai a?"

Vừa nói, lão giả vừa đưa tay chỉ vào Vương Thiên.

Thánh lão đáp: "Hắn gọi Vương Thiên, là đồ đệ ta vừa mới thu nhận!"

Thú lão trong tay bỗng xuất hiện một ống trúc, chậm rãi đưa vào trong miệng, hít một hơi, sau đó thả ra một luồng khói trắng: "Từ khi ngươi nhận tên đại đồ đệ Lý Xuân Sinh đến giờ thì hình như tiểu tử này là tên thứ hai ah?"

Thánh lão nghe đến tên Lý Xuân Sinh trầm mặc không nói.

Vương Thiên ở một bên từ đầu tới giờ không nói gì, lúc này bỗng lên tiếng: "Sư phụ, con còn một vị sư huynh sao?"

Thánh lão gắt lên: "Ngươi đừng nhắc tới tên đó trước mặt ta nữa!"

Lão giả kia bỗng ý thức được việc làm vừa rồi của mình không đúng, vội phá vỡ cục diện: "Tam ca, ngươi đừng nóng, được rồi, ngươi nói cho ta biết, tên tiểu tử này có phải hay không là ngươi lúc trước giúp hắn sử dụng Linh Hồn Chi Ấn?"

Thánh lão đứng lên, chỉ nói hai chữ "Đúng rồi!" sau đó liền biến mất!

Vương Thiên một bên ngẩn người... Ta đã nói gì sai sao?!

"Tiền bối, sư phụ con...?" Vương Thiên nhìn lão giả kia mà hỏi.

"Chuyện đó là chuyện buồn của sư phụ ngươi, chúng ta cũng không nên nhắc lại làm gì, đúng rồi, ngươi vẫn chưa chào hỏi ta nha." Lão giả cười nói.

Vương Thiên lúc này ý thức được mình đã thất lễ, vội vàng nói: "Vương Thiên ra mắt tiền bối, xin hỏi cao danh quý tánh của ngài là gì?"

Lão giả kia cười ha hả nói: "Ngươi đúng là một tiểu tử biết lễ nghĩa ah, không uổng công ta cùng sư phụ ngươi giúp ngươi sử dụng Linh Hồn Chi Ấn, được rồi, trả lời câu hỏi của ngươi, ta gọi... Thú lão!"

"Thú... Thú lão?!" Vương Thiên thất kinh hô lên: "Ngài có phải là người đứng thứ năm trong Ngũ Đại Ẩn Giả -- Thiên Thú Lão Tổ mà sư phụ ta vừa nói không?"

Thú lão tau vẫn cầm ống trúc, thở một ngụm khói nói: "Đúng vậy."

Vương Thiên nghe xong liền muốn ngất đi!

Tại cái phiến Thiên Tinh Đại Lục pháp tắc yếu kém, linh khó mỏng manh thế này, vậy mà lại có tận hai vị cường giả đến từ Đại Ẩn Giới, hơn nữa hai vị này còn là người nằm trong Ngũ Đại Ẩn Giả, uy chấn toàn bộ Đạo Ẩn Giới?!

Chuyện này cũng quá khó tin đi!

Phải biết, chỉ cần một trong hai người này tùy tiện phất tay cũng có thể tiêu diệt được đệ nhất cường giả -- Bàn Hồ Bán Tiên của phiến Thiên Tinh Đại Lục này ah!

À không, chỉ cần một hơi thở mà thôi!

"Đúng rồi, tiền bối, ngài vừa nói Linh Hồn Chi Ấn là cái gì vậy ah?" Vương Thiên lúc này hỏi.

"Ngươi có biết vì sao ngươi lại có thể đoạt xá cơ thể này không?" Thú lão không trả lời mà hỏi lại.

"Dạ... không." Vương Thiên đáp.

"Đó chính là vì ta cùng sư phụ ngươi đã dùng Linh Hồn Chi Ấn ah!" Thú lão nhàn nhạt hút ống khói trên tay, phả ra một luồng khói trắng, bên trong chính là hình ảnh một cái đại trận, bình tĩnh nói: "Linh Hồn Chi Ấn là một đại trận cấp bậc siêu việt, đến cả hak người bọn ta hợp lực lại cũng rất khó khăn mới bố trí được nó!"

Vương Thiên nghe vậy giật mình... Thật sự khó như vậy sao?

Thú lão nói tiếp: "Để bố trí được Linh Hồn Chi Ấn, sư phụ ngươi đã phải tiêu hao tới tận hai ngàn năm sinh mệnh cùng gốc Linh Hồn Chi Quả, cộng thêm Ấn Thiên Nguyên Thạch! Còn ta, cũng chỉ là người trợ giúp tăng linh lực kế bên mà thôi, có thể nói, công lao của sư phụ ngươi là lớn nhất!"

Vương Thiên vừa nhìn hình ảnh mô phỏng trong màn khói mà Thú lão thở ra, vừa cảm thấy kinh hãi!

Linh Hồn Chi Quả là loại quả ngay cả tại Thần giới cũng khó mà gặp được, nó có tác dụng giúp dung nhập cơ thể với linh hồn, hay thậm chí là nguyên thần! Mà loại linh quả này phải hơn vạn năm mới có một lần, một lần cũng chỉ có 10 trái, hơn nữa gốc của linh quả này cũng hiếm đến cực phẩm ah!

Có thể nói, Linh Hồn Chi Quả là loại Thần quả cấp cửu phẩm trong truyền thuyết!

Còn Ấn Thiên Nguyên Thạch chính loại thạch vô cùng quý báu chỉ xếp sau Bàn Cổ Thạch!

Nhưng không chỉ bỏ ra hai cái này, sư phụ của hắn còn phải bỏ ra tận hai ngàn năm sinh mệnh, đây đối với một vị cường giả như sư phụ hắn không là gì, có thể nói chỉ là bứt đi một cọng tóc mà thôi, nhưng đối với phàm nhân thì dù trải qua trăm kiếp cũng chưa đủ!

Có thể nói, sư phụ hắn vì hắn đã bỏ ra quá nhiều!

Thú lão nhìn Vương Thiên một chút nói: "Tiểu tử, ngươi có phải hay không còn có một tiểu muội muội là tư chất cực phẩm Tiên Linh Căn?"

Vương Thiên kính cẩn đáp: "Vâng, nàng gọi Vương Mẫn."

Thú lão nói tiếp: "Thế ta muốn thu nàng làm đệ tử, ngươi có chấp nhận hay không?"

"Chuyện này Vương Thiên tất đồng ý, có một sư phụ tốt như tiền bối là vinh hạnh của nàng, thế nhưng, chuyện này quyền quyết định là của nàng." Vương Thiên trả lời.

"Được, tốt, nghe nói bọn Từ Sơn tông kia muốn uy hiếp hai huynh muội ngươi?" Thú lão hỏi tiếp.

"Vâng, đúng ạ." Vương Thiên hồi đáp.

"Dám uy hiếp đồ đệ của huynh đệ ta, lại còn có tâm tư với đồ đệ sắp nhận của ta, quả thật muốn chết! Ngươi chờ một chút, ta lập tức sẽ đi tiêu diệt bọn chúng cho các ngươi!" Nói xong, Thú lão liền biến mất tại chỗ.

Khóe miệng Vương Thiên giật giật, một nhị phẩm tông môn mà muốn nói diệt là diệt?!

Nhưng mà nói đi cũng phải nói lại, cái tông môn này xem như xui xẻo rồi! Vì chỉ cần Thú lão ra tay, bọn chúng ắt sẽ bị diệt, cho dù có là tứ phẩm tông môn đi chăng nữa cũng chưa chắc chống cự nổi!

...

Tại một nơi cách hang động của Vương Thiên hơn 500 thước ở Đại Hung Sâm Lâm...

Tứ trưởng lão - Hồ Ám Thiên của Từ Sơn tông dẫn theo năm tên đệ tử Luyện Khí Cảnh tầng chín phi ngựa như bay vào trong Đại Hụng Sâm Lâm.

"Nhanh lên, khí tức của Vương Mẫn đang ở gần đây, các ngươi mau chia nhau ra tìm cho ta!" Hồ Ám Thiên nói.

Thế nhưng, lúc này trước mặt bọn chúng xuất hịện một lão giả, lão giả này không ai khác chính là Thánh lão -- sư phụ của Vương Thiên!

"Các ngươi không cần đi nữa đâu!" Thánh lão trầm giọng nói.

Hồ Ám Thiên thấy mình không nhìn ra được tu vi của lão giả này liền biết lão chắc chắn trăm phần trăm mạnh hơn mình, lắp bắp nói: "Ông... ông là ai?"

Thánh lão nhàn nhạt trả lời: "Ngươi không cần biết ta là ai, chỉ cần biết ta là sư phụ của Vương Thiên, gọi... Thánh lão." Thánh lão âm trầm nói, sau đó ông nhàn nhạt vung tay lên: "Dám truy sát đệ tử của ta, các ngươi chỉ có một chữ chết."

Tức khắc, cả thảy sáu người gồm Hồ Ám Thiên cùng năm tên đệ tử Luyện Khí Cảnh tầng chín của Từ Sơn tông biến thành tro bụi.

Trước khi chết, bọn chúng còn không biết vì sao mình chết?!

...

Tại trước đại môn của Từ Sơn tông, Thú lão bất ngờ xuất hiện, hô lớn: "Bọn người Từ Sơn tông, các ngươi chết đi cho ta!"

...

P/s (1): Cung chúc tân xuân, năm mới tết đến, chào mừng cả nhà!

...

P/s (2): Mỗi khi viết truyện, ta đều phải lựa ra hơn mười ý tưởng cho chương đó, cho nên có khi chỉ một chương ta lại có cả chục cách triển khai, rồi từ cả chục cái ý tưởng đó, ta lại chọn một cái ý tưởng hay nhất để viết, vì khi chương đó hay thì ý tưởng tiếp theo mới hấp dẫn được, tác giả tựa như một đọc giả, chương đó của mình hay thì mình càng ham muốn chương sau hay hơn!

Lần cuối, chúc cả nhà năm mới An Khang Thịnh Vượng!!

Nhớ đọc truyện Thần Cấp May Mắn do ta dịch nhá, như vậy tết này sẽ may mắn lắm đó!

Tân Xuân Kỉ Hợi, Chúc Tốt Lành!