"Con có biết vì sao ta gọi là Vạn Sinh Thánh Tổ không?" Vạn Sinh Thánh Tổ lên tiếng.
"Dạ không, còn mong vi sư chỉ bào." Vương Thiên đáp.
"Vạn Sinh Thánh Tổ -- Khởi Sinh Vạn Giới -- Khống Tiên Khiển Thần -- Sinh Linh Oai Hùng." Vạn Sinh Thánh Tổ đọc bốn câu thơ.
"Khởi Sinh Vạn Giới -- Khống Tiên Khiển Thần... Dù là đệ nhất Thần giới trước kia, ta vẫn không có đủ khả năng khống tiên chi nói đến khiển thần..." Vương Thiên lầm bầm nói.
"Ha ha, giờ con là đệ tử của ta, sau này ắt sẽ có được năng lực đó." Vạn Sinh Thánh Tổ ha ha cười nói: "Về sau, con có thể gọi ta là Thánh lão."
"Vâng, đệ tử sẽ ghi nhớ." Vương Thiên đáp.
"Đúng rồi, vị bằng hữu của ta coi trọng tư chất của sư muội con, muốn thu nàng làm đệ tử, con thấy sao?" Thánh lão hỏi.
"Bằng hữu sư phụ... chắc cũng không phải là người tầm thường? Đó là phúc duyên của Vương Mẫn, con dĩ nhiên không có ý kiến, chấp nhận hay không là do Vương Mẫn quyết định!" Vương Thiên trả lời.
"Ha ha, tốt, tốt!" Thánh lão ha ha cười nói, sau đó trong tay ông biến ra một ống sáo bằng trúc, tay đưa ống sáo lên môi nhẹ nhàng tấu một bản nhạc.
Chừng ba phút sau, Thánh lão buông ống sao xuống, nhìn Vương Thiên nói: "Con cảm thấy bản nhạc này như thế nào?"
Vương Thiên đáp: "Bản nhạc này quả thật rất thần kỳ, khi nghe con cảm thấy tu vi của mình tựa hồ như đang tăng lên."
Thánh lão nói: "Ha ha, đây gọi Khấu Tâm Thiên Tiêu, bản nhạc được hòa vào trong tâm người nghe, giúp người nghe có thể khai thông tâm khiếu, tăng cao tu vi, củng cố cảnh giới, nhìn rõ được con đường đại đạo trước mắt. Hơn nữa, nó còn pha thêm một chút nguyên lí truyền âm bên trong, gọi Thiên Lý Vạn Đạo Âm, giúp ta có thể liên lạc với bằng hữu của ta, bản nhạc này, là thứ để hai ta truyền âm cho nhau."
Vương Thiên nghe lời này, hai mắt rực sáng, dập đầu nói: "Sư phụ, người có thể dạy con hay không?"
Thánh lão tay cầm ống trúc cười nói: "Ha ha, một đệ nhất cường giả Thần giới như con lại cũng cần đi học một bản nhạc hay sao?"
Vương Thiên lầm bầm: "Đây đâu phải là bản nhạc tầm thường a!"
Thánh lão ha ha nói tiếp: "Dĩ nhiên không bình thường, đây là tấu nhạc do năm người huynh đệ bọn ta cùng nhau tạo ra! Con muốn, ta tất sẽ dạy! Ai bảo con là đệ tử của lão già này làm chi!"
Vương Thiên khấu đầu nói: "Đa tạ sư phụ! Nhưng... năm người huynh đệ của sư phụ là...?"
Thánh lão: "Con từng nghe đến Ngũ Đại Ẩn Giả chưa?"
"Ngũ Đại Ẩn Giả, là năm người mạnh nhất Đại Ẩn Giới sao?"
"Xem ra tiểu tử ngươi vẫn còn có chút hiểu biết, kỳ thật Ngũ Đại Ẩn Giả chính là những huynh đệ của ta, giữa bọn ta không có sự chênh lệch quá lớn về sức mạnh lẫn cảnh giới, mà trong Ngũ Đại Ẩn Giả đó lần lượt là: Trương Đại Hiên - người thành lập Đại Ẩn Giới, có danh tự là Đại Ẩn Minh Chủ, thứ hai là Lý Vũ Thiên - người có được những môn vũ kỹ lợi hại nhất từ xưa đến nay nên còn được gọi là Vũ Đạo Thánh Giả, gọi tắt là Vũ lão, đứng thứ ba là ta, thứ tư là Diệp Hổ - người có được phương pháp luyện khí cùng luyện dược cường đại bậc nhất, nên còn gọi là Khí Tài Dược Thánh, gọi tắt là Dược Khí lão, còn thứ năm là người ta muốn giới thiệu cho sư muội của con Lâm Viễn Trung - người có biệt tài luyện thú bậc nhất của toàn bộ đại giới, nên được gọi là Thiên Thú Lão Tổ, gọi tắt là... Thú lão!"
...
P/s: Chương này hơi ít rồi, chương sau hứa sẽ bù chữ :))