Chương 5: học sinh chuyển trường

“Wow, cậu í giống Lâm Trường Không quá, cứ như hoàng tử vậy a!”

“Đây mới là giáo thảo[1] a!”


[1] giáo thảo: là từ ngữ của học sinh Đài Loan chuyên dùng để chỉ nam sinh đẹp trai nhất trong trường, có thể hiểu là hot boy

Lâm Trường Không, thần tượng minh tinh đang nổi hiện nay, đóng phim thần tượng một lần là nổi tiếng, vai diễn là quý công tử như hoàng tử. Không có học sinh cấp ba nào không biết Lâm Trường Không, nữ sinh mười người đã có tám người đều là fan của Lâm Trường Không.

Lương Khuê, một học sinh cấp 3 rất giống minh tinh Lâm Trường Không. Năm đó cũng như thế này, ngày đầu tiên chuyển đến đã thành tin tức lớn nhất, hấp dẫn vô số ánh mắt nóng bỏng của cả nam lẫn nữ.

Năm đó dù Tô Nham, người cũng được xưng là một trong mấy đại giáo thảo, đối diện với Lương Khuê cũng trở nên ảm đạm vô quang. Không phải Tô Nham không đủ soái, trách là trách sao mặt Tô Nham không giống minh tinh.

Các nữ sinh sùng bái thần tượng, mù quáng truy đuổi Lương Khuê, nhiệt tình đến mức làm thầy Mã tức đến mặt tái mét.

Lương Khuê lộ nụ cười bĩ bĩ (vô lại), giương giọng nói:“Tôi tên là Lương Khuê, nói rõ trước nha, tôi không có bất cứ quan hệ nào với Lâm Trường Không, ổng không biết tôi, tôi cũng vậy không biết ổng. Ai gọi tôi thành Lâm Trường Không, tôi không khách khí à nha.” Hắn cười nói xong hai con ngươi xinh đẹp nhìn quét qua cả phòng, khi nhìn thấy mấy mỹ nữ, ánh mắt rõ ràng lóe ra ánh sáng hưng phấn, tầm mắt nóng rực cuối cùng nhìn thẳng vào bông hoa của lớp, Trần Oản Oản. Trần Oản Oản thẹn thùng gục đầu xuống tai đỏ cả lên, lòng bàn tay khẩn trương đến xuất mồ hôi.

“Đem bàn của em chuyển vào, ngồi trước hàng cuối .Hôm nào lại điều chỉnh vị trí.” Chủ nhiệm ôn hòa nói.

Lương Khuê khách khí nói:“Không cần cố ý đổi chỗ ngồi cho em, vóc dáng em cao, ngồi sau cùng là ổn nhất.”

Thầy Mã thoả mãn gật đầu, chỗ ngồi của Lương Khuê rơi vào bên cạnh Tô Nham, cách Tô Nham vẻn vẹn chỉ có một đường đi.

Vị trí trống bên cạnh nhiều ngày có thêm một người, Tô Nham tựa hồ không hề vì thế mà thay đổi, cầm bút xoạt xoạt viết cái gì, tất cả đều là lập trình người khác xem không hiểu. Ai cũng không biết trong đầu y nghĩ đến cái gì, khi đó cũng giống như bây giờ, ngay cả Lương Khuê tự giới thiệu cũng không thèm để ý chỉ biết rằng ngồi cùng bàn với y trừ Trần Yến lại xuất hiên thêm một nam sinh.

Thầy Mã vừa đi, tiết này cũng đúng lúc kết thúc. Tiếng chuông vang lên, Tô Nham không nhúc nhích.

Lớp học hết sức náo động, một đám người hiếu kỳ nhìn qua Lương Khuê, Lương Khuê rất thích cười, người thông minh lại ưa gây rối, là học sinh xấu trong trường. Nhưng dù như thế, người yêu mến hắn vẫn nhiều không kể xiết.

Lương Khuê nhân duyên vô cùng tốt, trong nháy mắt đã hoà mình cùng rất nhiều bạn học. Loại bản lĩnh này không phải ai cũng có thể làm được, tỷ như Tô Nham. Khai giảng một tháng, số lần mở miệng nói chuyện có thể đếm được trên đầu ngón tay. Đời trước, y một mực đắm chìm trong bi thương và phẫn nộ do cha mẹ rời đi, buồn bực sầu não nên trầm mặc ít nói, không muốn phản ứng bất kì ai. Bởi vì y cứ như thế nên bị các nữ sinh gọi là ‘Khốc[2] ca’.


Khốc : chỉ sự lạnh lùng, lãnh đạm nhưng lại rất thu hút người khác, có thể hiểu như từ cool a~

Mà hiện giờ, là y cố ý làm.

Tiết thứ hai là số học, thầy giáo cầm một xấp bài thi cười nói:“ Phát thành tích thi cuối ngày 30 tháng 9 ra, thành tích tổng thể không tệ. Giờ thầy đọc tên ai thì người đó lên nhận, Tô Nham, điểm tối đa, đứng đầu toàn lớp.”

Thầy thoả mãn nhìn Tô Nham đứng lên, Tô Nham mặt không biểu tình đi đến bục giảng nhận bài thi, phía dưới không ít tiếng kinh hô. Điểm tối đa số học không khó, nhưng cũng không dễ. Hơn nữa bởi vì là bài kiểm tra đầu tiên sau khai giảng, trong đề có sáu phần là nội dung số học cấp ba một tháng nay còn bốn phần là trụ cột cấp hai.

“Tên thứ hai Trần Oản Oản,119 điểm.”

Bài thi số học lần này là do tất cả giáo viên số học năm thứ nhất của cấp 3 ra đề, điểm tối đa là 120.

Trần Oản Oản cắn răng, cách điểm tròn còn kém một mà thôi, trong lòng cực buồn, rầu rĩ không vui cầm bài thi trở về vị trí. Lúc làm bài cô không cảm thấy chút khó khăn nào, sao lại bị trừ một điểm? Trần Oản Oản nhìn chằm chằm vào bài thi hận không thể trừng ra một lỗ thủng.

“Tiếp theo Lâm Cường,119 điểm.”

Lớp trưởng Lâm Cường thở phào đi lên đài. Làm trưởng lớp 119 cũng đủ nhìn rồi, về phần Tô Nham điểm tối đa kia, Hứ, người ta là cán bộ số học mà, tất nhiên phải thế rồi.

Nụ cười của thầy toán liên tục không giảm, tâm tình hiển nhiên rất tốt.

Kế Lâm Cường, lại có ba người được 119 điểm, tám người 118, tổng thể thành tích rất tốt.

Phát xong tất cả bài thi, thầy cười nói:“Cuộc thi lần này không tệ, chúng ta đứng đầu toàn bộ năm nhất. Mặt khác lớp 10/1, lớp 10/3, lớp 10/7, chỉ có một em được tối đa. Trần Oản Oản, Lâm Cường hai em quá qua loa, đề nhận xét đơn giản như vậy lại để sai, bị mất một điểm uổng phí. Thầy nói một chút về bài nhận xét này, đây là bài nhiều người sai nhất!”

Thầy toán nghiêm túc cầm phấn bắt đầu giảng bài, học sinh phía dưới cùng lúc im lặng.

Một tiết qua rất nhanh, thầy vừa đi đầu Tô Nham lập tức nhoài lên, ghé vào mặt bàn nằm ngủ. Quay đầu về phía Lương Khuê, Lương Khuê bị một đám bạn học vây quanh, tụ cùng một chỗ nói giỡn líu ríu, Tô Nham căn bản không ngủ được. Thỉnh thoảng có người không cẩn thận ***ng vào bàn y, làm rơi sách của y, câu thực xin lỗi liên miên nghe không ngớt. Khuôn mặt Tô Nham lạnh lẽo, không nói một lời. Dần dần đám học sinh chen chúc bên người Lương Khuê không dám tới gần Tô Nham nữa, chỗ Tô Nham dần trống không.

Lương Khuê bị vây quanh nhìn qua chỗ trống duy nhất kia, nơi đó chính là phía sau Tô Nham, mái tóc ngắn mềm mại hết sức mượt mà rũ lên bàn, Lương Khuê trong lòng buồn bực. Người bạn này nằm cạnh gần như vậy, sao lại không nói chuyện với hắn?

Lương Khuê hơi nghiêng người, một tay khoát lên mép bàn Tô Nham, cười nói:“Người đứng đầu, làm quen một chút, chúng ta chính là ngồi cùng bàn a, ha ha.”

Tô Nham ngẩng đầu lạnh lùng liếc hắn một cái, nụ cười mỉa mai như có như không. Đứng lên, đút tay vào túi quần chậm rãi đi khỏi phòng học, chẳng thèm đoái hoài đến Lương Khuê tươi cười.

“……” Lương Khuê xấu hổ thu tay lại trong lòng khinh thường. Mày là cái quái gì, nói chuyện với mày mà còn phớt lờ người ta, đùa gì vậy hử.

Có nữ sinh nhìn ra bầu không khí xấu hổ, vội vàng giải thích:“Lương Khuê đừng để ý, Tô Nham luôn thế đấy, không thích để ý người khác, cho dù là mỹ nữ cũng không phản ứng, lạnh như băng , nhưng mà rất khốc, ha ha.”

Lương Khuê hừ một tiếng, lại có nữ sinh nhỏ giọng nói:“Tô Nham rất đặc biệt với Trần Yến, chủ động đề nghị ngồi cùng bàn với Trần Yến. Không biết trong lòng nghĩ cái gì.”

Lương Khuê mờ mịt hỏi:“Ai là Trần Yến?” Thầm nghĩ nữ sinh được loại khốc ca làm ra vẻ này đặc biệt chiếu cố, nhất định là một đại mỹ nữ.

Mọi người nhất tề đưa ngón tay chỉ vào Trần Yến đang cúi đầu làm bài, Lương Khuê thử kêu lên:“Trần Yến?”

Trần Yến nghiêng đầu sang, nhìn vào Lương Khuê.

Lương Khuê quá mức sợ hãi, khoa trương kêu lên:“Không thể nào! Xấu như vậy! Siêu cấp đại khủng long!”

Mọi người bên cạnh cười vang, đều phụ họa:“Đúng vậy, chính là nó đấy, xấu thì thôi đi. Cậu không biết, trời nóng mà nó cư nhiên mặc một bộ đồ ba ngày không đổi, một đôi giày mang mấy tháng không chà, trên người đều là mùi lạ. Tô Nham bề ngoài lạnh như băng, nhưng tớ cảm thấy anh ấy lòng dạ rất tốt, chỉ đồng tình Trần Yến mà thôi.”

“Cô ta còn có chút thần kinh, có người nghe thấy cổ lầm bầm lầu bầu, kì quái dọa người a.”

“Hơn nữa đặc biệt đần đích thị là đầu gỗ, thầy giáo bảo cô ta trả lời câu hỏi thật lâu sau cũng không đáp được.”

Lương Khuê hiếu kỳ nghe đoàn người nghị luận khủng long muội Trần Yến, không khỏi hiếu kỳ dò xét Trần Yến. Thấy quần áo cô toàn là hàng kém chất lượng không biết có từ niên đại nào, trời ơi, trên chân cư nhiên là loại giày kháng chiến quê mùa cũ kĩ! Loại giầy này cư nhiên còn mua, cô ta thật trâu bò! Còn có cái quần dài màu xanh, trông thấy qua trên người nữ diễn viên sắm vai thanh niên trí thức xuống nông thôn trên TV. Lương Khuê càng xem càng khiếp sợ, nghẹn cười run rẫy không thôi. Dò xét nửa ngày, Lương Khuê đột nhiên sững sờ, nhìn chằm chằm vào bên mặt và phần cổ của Trần Yến nói:“ Da cô ấy rất đẹp.”

Các nữ sinh vây quanh không tin, đều đem tầm mắt dời đi nhìn thẳng vào làn da Trần Yến, trắng nõn bóng loáng, nhìn đúng là rất tốt.

Có nữ sinh khinh thường nói:“Đó là tái nhợt dạng bệnh hoạn a, nhìn mỗi ngày nó ăn không ngon khẳng định dinh dưỡng không đầy đủ.”

Trần Oản Oản hàng thứ hai tổ ba quay đầu lại nhìn đám người sau phòng học kia, nghe tiếng các nữ sinh vui cười náo nhiệt, Trần Oản Oản nghiến răng nghiến lợi, sắc mặt tái nhợt. Một đám háo sắc không có não, trông thấy soái ca liền ồn ào léo nhéo vây quanh, đám vô tích sự chết bầm không biết xấu hổ. Mấy thứ đưa tới tận cửa ai mà thèm, Lương Khuê coi trọng những nữ sinh nông cạn kia mới là lạ.

Trần Oản Oản tức giận liếc xéo nửa con mắt, trong lòng lại buồn bực không vui.

Dư Thông ngồi cùng bàn cao hứng bừng bừng chạy từ bên ngoài vào, động gào to hô nói:“Lương Khuê hoàn toàn xứng với giáo thảo nha! Thiệt nhiều học tỷ đều hỏi thăm cậu ấy, thật sự được hoan nghênh a. Lớp chúng ta thật hạnh phúc, có hai soái ca giáo thảo đẹp mắt.”

Trần Oản Oản nghe vậy càng cáu hơn, buồn bực không tiếp lời. Lấy một cái gương nhỏ từ trong túi xách ra tỉ mỉ quan sát bản thân, vút một sợi tóc trên trán rơi xuống, sửa quần áo, nhìn trái nhìn phải đã hoàn mỹ vô khuyết lúc này mới yên tâm đặt gương xuống.

“Lương Khuê, cậu có bạn gái chưa?” đằng sau phòng học, có một nữ sinh lớn tiếng hỏi.

Trần Oản Oản toàn thân cứng đờ, chỉ nghe Lương Khuê cười trả lời:“Không có, nữ sinh trường học trước của tớ đều xấu xí, không có một nửa xinh đẹp như cậu.”

Nữ sinh kia nghe vậy súyt nữa đỏ mặt té xỉu, đầu óc sung huyết nói:“Lương Khuê, mình……”

“Các cậu đem phòng học trở thành cái gì? Ầm ầm còn giống cái gì nữa, có rất nhiều bạn đang chăm chỉ học tập Các cậu đừng quấy rầy những người khác.” thanh âm lạnh như băng của Trần Oản Oản vang lớn khắp phòng, cô là lớp phó _ có quyền quản thúc kỷ luật.

Mặc dù còn có tiếng lầm bầm nói thầm bây giờ là giờ tan học, nhưng đoàn người vẫn buồn bực trở lại vị trí.

Trần Oản Oản nhìn chằm chằm vào đám người rời khỏi Lương Khuê rồi thở phào nhẹ nhõm, cuối cùng thản nhiên liếc nhìn Lương Khuê một cái, rồi quay đầu tiếp tục xem sách của mình.

Cái liếc thản nhiên phong tình kia, có thể mê hoặc hàng loạt nam sinh huyết khí phương cương. Lương Khuê tim đập rộn lên, hưng phấn không thôi vội vàng lôi kéo nam sinh trước bàn truy vấn:“Mỹ nữ kia gọi là Trần Oản Oản đúng không? Có bạn trai chưa?”

Nam sinh ngầm hiểu cười nói:“Ha ha, cô ấy là lớp phó, tiểu hoa hậu giảng đường của năm nay, rất đẹp a nhưng hình như chưa có bạn trai. Không ít nam sinh lớp lớn theo đuổi, nhưng cô ta không có phản ứng.”

Lương Khuê nghe vậy càng mừng rỡ, nhìn chằm chằm vào bóng hình xinh đẹp của Trần Oản Oản. Từ sau lưng xem cũng đẹp, tóc dài mềm mại, thân hình yểu điệu, đứng xa mà tựa hồ có thể ngửi thấy hương thơm, hơn nữa tính cách như vậy thật đúng khẩu vị của hắn.

Sau khi vào, Lương Khuê một bên nghe giảng bài một bên suy nghĩ đến bóng hình xinh đẹp của Trần Oản Oản, gương mặt đầy nụ cười xấu xa.

Tô Nham ngồi bên cạnh dùng khóe mắt cũng có thể trông thấy bộ dáng quỷ quái hèn mọn của người này, trong lòng hừ lạnh, làm ra vẻ đang nghe giảng lén lút ghi một đống ngôn ngữ lập trình.

Đột nhiên, điện thoại rung lên, thầy Mã tuy không nghe thấy, nhưng Lương Khuê sát bên tất nhiên nghe được không khỏi nghiêng đầu nhìn về phía Tô Nham.

Tô Nham giấu điện thoại sau chồng sách cao cao rồi đọc tin nhắn, nội dung tin là một người bạn yêu thú cưng liên hệ mấy lần trên mạng gần đây, Tô Nham hỏi hắn chuyện ngao Tây Tạng con. Người này vừa yêu vừa hiểu về vật cưng, phương diện kết bạn cũng nhiều, tin nhắn nói tìm được nơi bán ngao Tây Tạng con rất tốt, chỉ là giá tiền không thấp. Nếu Tô Nham thiệt tình muốn, tranh thủ tự mình đi nhìn xem. Tô Nham vội vàng hồi âm nói sẽ xin nghỉ để đến xem, người nọ lập tức đính kèm địa chỉ.

Tô Nham không nghe giảng bài, tin nhắn làm y vui mừng hít mắt, không thể chờ đợi muốn đi xem ngao Tây Tạng con. Ngao Tây Tạng, một giấc mộng nhiều năm, bao nhiêu nam nhân khát vọng một con ngao Tây Tạng hung mãnh trung thành. Nuôi sủng vật, nên chọn ngao Tây Tạng! Đáng tiếc mọi người sinh hoạt tại đô thị lớn phồn hoa, điều kiện nuôi ngao Tây Tạng bị tước đoạt. Một đô thị lớn khó thích hợp hoàn cảnh sống của ngao Tây Tạng. Ổ ngao Tây Tạng rất khó làm, hơn nữa ngao Tây Tạng hung hãn rất đề phòng người lạ, nhốt trong tiểu khu ảnh hưởng quá lớn đối với hàng xóm nên không được hoan nghênh. Thứ hai ngao Tây Tạng phẩm chất tốt rất thưa thớt, giá cả đắt đỏ cho dù hiện tại sủng vật không đặc biệt thịnh hành trong nước nhưng giá ngao Tây Tạng cũng chẳng rẽ rẻ tí nào, nhà bình thường căn bản không đủ sức mua. Các giống chó mèo nước ngoài dịu dàng ngoan ngoãn đẹp đẽ dễ đi vào nhà dân bình thường hơn.

“Này, cho tôi mượn điện thoại chơi, trong đó có trò chơi không?” Lương Khuê nhỏ giọng nói.

Tô Nham chỉ làm như không nghe thấy, mắt cũng không chớp một cái, đang làm gì thì tiếp tục làm tiếp.

Lương Khuê trong lòng cơn tức, chủ động nói chuyện lấy lòng người này lại không lĩnh tình lần nữa, shit, thật coi mình là khốc ca à, khố[3] ca thì có.

[3] khố: khố = underwear, gần âm với khốc ca nên Khê ca nói lái qua để trêu chọc.

Lương Khuê yên lặng hừ một tiếng, nghênh ngang móc điện thoại di động của mình ra chơi trò Tetris.

Di động của hắn cũng là hàng hiệu, hơn nữa là đắt tiền nhất .Giá tiền còn cao hơn so với cái của Tô Nham vì có mang theo chức năng cameras, điện thoại có thể chụp ảnh hiện giờ cũng không nhiều, trong tầng lớp học sinh càng ít.

Lương Khuê chính là cố ý khoe khoang nghĩ áp chế ngạo khí của Tô Nham, thầm nghĩ mày có cái điện thoại rách nát mà đắc ý thế a, của tao càng tuyệt hơn mày nhiều.

Lương Khuê dương dương đắc ý, thiếu điều lỗ mũi cũng phun khí. Chơi trò Tetris đang vui vẻ, đột nhiên một bóng tối bao trùm lên trên, bàn tay thô ráp của thầy giáo dịu dàng cầm điện thoại của hắn, chậm rãi rút khỏi lòng bàn tay hắn, cổ họng Lương Khuê nghẹn lại trơ mắt đuổi theo điện thoại của mình lắc lư qua lại. Đáng tiếc điện thoại thân yêu đã bị thế lực tà ác bỏ vào túi áo của mình triệt để chui vào trong bóng tối.

“Thầy Vương…… Em sai rồi.” Lương Khuê vẻ mặt cầu xin chủ động nhận sai. Trong lòng thầm mắng xui xỏe cực độ, Tô Nham đáng hận. Nếu không phải y keo kiệt, hắn như thế nào lại đi học cố ý chơi điện thoại.

Thầy Vương là thầy hóa, là đại thúc rất ôn hòa, thích cười không có uy thế, bởi vậy rất nhiều học sinh không sợ ông.

Nhưng hiện tại điện thoại bị lấy, Lương Khuê chỉ có thể chịu thua nhận sai. Âm thầm mừng rỡ không phải tiết toán của lão đầu kia, lão nhân kia mới là thế lực tà ác bự nhất, thứ gì bị tịch thu khi lên tiết mà muốn cầm lại à? Vậy thì nghe lời ổng, muốn mi thi 100 điểm thì không thể thi 99 điểm, thiếu 1 điểm cũng đừng nghĩ lấy lại cái gì hết.

Thầy Vương vẫn mỉm cười như trước, ôn ôn hòa hòa nói chuyện phiếm:“Cái điện thoại này của em nhìn rất mắc, bao nhiêu tiền?”

Lương Khuê nói:“Hơn ba nghìn gần bốn ngàn, điện thoại đời mới, hiệu quả âm nhạc tốt còn có chức năng chụp ảnh.”

Thầy Vương cả kinh:“Mắc như vậy a, điện thoại cả thầy cũng không xài nổi.” Nói xong đưa điện thoại trả lại cho Lương Khuê, điện thoại mắc như vậy ông không dám tịch thu không biết còn tưởng thầy giáo chiếm tiện nghi của học sinh.

“Cảm ơn thầy.”

“Đi học đừng chơi nữa, dụng tâm nghe giảng bài.”

“Biết ạ, không có lần sau .”

Thầy Vương gật đầu, tiếp tục giảng bài. Lương Khuê hướng phía một đám nữ sinh lo lắng cho hắn nở nụ cười xán lạn, các nữ sinh đều che miệng, còn nhăn mặt. Lương Khuê chú trọng dán mắt vào phản ứng của Trần Oản Oản, Trần Oản Oản không cười, nhưng tựa hồ cũng rất ân cần nhìn hắn. Lương Khuê trong lòng kích động, có hi vọng nha!

“Phụt.”

“……” Lương Khuê sắc mặt cứng đờ, quay đầu trừng mắt nhìn Tô Nham đang cười nhạo, cắn răng nói:“Cậu cười tôi hử?”

Tô Nham hoang mang hỏi:“Cái gì?”

“……” Chẳng lẽ nghe lầm? Lương Khuê không tin nhìn chòng chọc vào Tô Nham.

Tô Nham lắc đầu, lơ đễnh móc ra một quả cà chua, khom đầu trộm nhét vào miệng, hơn nữa phát ra tiếng phụt phụt nho nhỏ, ý là tôi đang ăn cà chua, thật không có cười cậu à nha.

Lương Khuê trừng to mắt, chuyển đề tài tha thiết vươn tay:“Còn không? Cho tôi một quả! Bữa sáng tôi chỉ ăn có bát cháo giờ rất đói.”

Tô Nham không thèm nhìn, tiếp tục ăn.

“Hê này, đừng nhỏ mọn như vậy cho tôi một quả, lần sau tôi trả cho cậu mười quả luôn.” Lương Khuê không bỏ cuộc.

Tô Nham không nhúc nhích tí nào, bập một cái quả cà chua lớn cũng sắp ăn hết.

Lương Khuê nổi trận lôi đình, soạt đứng lên nói:“Thưa thầy! Tô Nham ăn cà chua trong lúc học ạ!”

Lách cách, phấn thầy Vương đang viết gãy thành hai đoạn, hết cách đành đi xuống:“Các em có để tôi yên hay không hả, Tô Nham, em đứng lên.”

Tô Nham kéo căng gương mặt lạnh đứng lên nhưng quả cà chua chưa ăn hết bị y vụng trộm bỏ vào không gian, cho dù thầy mọc thêm mười đôi mắt cũng tìm không thấy chứng cớ! Hừ, chờ xem nhìn mi cáo trạng, không có chứng cớ chính là vô nghĩa.

Lưng Tô Nham thẳng tắp,“Em không có.” Một bộ dáng chính khí lăng nhiên, thầy giáo không khỏi sững sờ.

Lương Khuê vội nói:“Cậu ấy ăn! Không tin xét hộc bàn, cậu ta còn chưa ăn xong nhất định là ném vào trong đó.”

Thầy giáo xoay người lại kiểm tra bàn của Tô Nham, kết quả trong hộc bàn thật sự không có cà chua.

Tô Nham đắc ý, Lương Khuê kiên quyết không tin đẩy thầy ra kiểm tra bàn của Tô Nham, lục lọi mấy lần cũng không tìm thấy. Cuối cùng Lương Khuê chỉ vào miệng Tô Nham cho thầy xem:“Thầy xem miệng cậu ấy còn dính cà chua! Khóe miệng hồng hồng chính là chứng cớ! Thầy để sát vào người cậu ấy ngửi ngửi xem còn có mùi cà chua.”

“……” Tô Nham theo phản xạ liếm liếm khóe miệng đôi môi trơn bóng ánh nước lộ ra vài phần hấp dẫn, Lương Khuê đắc ý nhìn thầy giáo.

Thầy Mã không vui khẽ nói:“Tốt lắm. Hai em đều đứng nghe giảng bài cho tôi, đừng gây chuyện nữa.”

“Vì sao cả em cũng……” Lương Khuê muốn phản bác, nhưng nghĩ đến chuyện cái điện thoại lập tức im bặt.

Tô Nham khinh thường hừ nhẹ, gậy ông đập lưng ông, người này vẫn thích làm mấy chuyện ngu xuẩn ấu trĩ như thế.

Lương Khuê giận đến méo mũi, vì sao hắn cảm thấy đứng trước Tô Nham mình đặc biệt nản lòng, một chút lợi ích cũng không chiếm được. Càng nhìn Tô Nham càng không vừa mắt tí nào.