Trần Yến thật sự không nỡ ăn hoa quả Tô Nham cho. Những hoa quả kia tuy mỗi ngày chỉ có một nhưng bất kể là táo hay lê mỗi quả đều vừa to vừa tròn, màu sắc xinh đẹp mộng nước. Mỗi khi Tô Nham gặm cắn hoa quả ở bên cạnh, cô nghe thấy tiếng ứa nước liền không nhịn được nuốt nước miếng, nghĩ thầm hoa quả xinh đẹp như vậy phỏng chừng rất mắc. Cô thấy Tô Nham ăn mặc rất đẹp, còn có điện thoại, cả xe đạp cũng đặc biệt suất khí, suy nghĩ trong nhà Tô Nham nhất định rất có tiền. Không giống nhà cô, một cái ổ rách nát chen chúc trong căn phòng u ám năm mươi ô vuông. Già cần trị bệnh, nhỏ cần ăn học. Cha không có trình độ chỉ có thể làm khuân vác giá rẻ, mẹ làm bảo mẫu cho người ta, mỗi ngày làm thuê bị bà chủ mắng, mẹ trong lòng tức giận về đến nhà liền mắng cô cho hả giận. Cô biết mẹ áp lực rất lớn trong lòng khó chịu, mắng cứ mắng đi không sao cả. Hoàn cảnh gia đình như thế hận không thể một phân tiền cắt thành năm phần để dùng, ăn trái cây cũng ngại lãng phí, ngẫu nhiên mua hoa quả rẻ cũng cho đám em trai em gái và ông bà ăn. Mẹ mỗi lần đều nói: “Mày là chị cả, phải biết nhường nhịn.”
Hoa quả Tô Nham cho nhìn rất hấp dẫn nhưng cô vẫn nghĩ đến đệ đệ muội muội trong nhà không nỡ ăn vào miệng. Gần đây vì mỗi ngày mang một quả về nhà đệ đệ muội muội đều đặc biệt vui vẻ, cha thì chờ ở cửa trông mong cô về.
Tô Nham không ngờ mình cơ hồ dùng đến ngữ khí uy hiếp muốn Trần Yến ăn hết trước mặt, Trần Yến cư nhiên không thèm để ý tới y.
Tô Nham không biết mỏi mệt càm ràm tới trưa, Trần Yến bảo trì tác phong, vẫn im lặng.
Tô Nham không còn lời nào để nói trong lòng hết sức buồn bực.
Giữa trưa tiếng chuông vang lên, Trần Yến tùy tiện thu thập hai quyển sách cất vào túi nhựa, đặt quả táo vào cùng một chỗ, còn có chai nước nhựa trống không vào. Trần Yến mỗi ngày đều mang nước trong nhà đến uống giữa trưa về nhà ăn cơm lại lấy thêm nước.
Trần Yến cưỡi xe đạp cũ mềm về nhà, Tô Nham theo sau.
Nhà Trần Yến cách trường học cũng không xa, nhưng chổ ăn ở đặc biệt kém, cả tòa lầu rách nát như sắp sập. Nhà cô ở lầu một, vừa trở về đã bị đệ đệ muội muội vây quanh Trần Yến thuần thục giao quả táo ra, đệ đệ muội muội phân chia táo không có phần của Trần Yến.
Tô Nham nghiêng đầu cách đó không xa nhìn một hồi lập tức về trường.
“Khặc khặc, cái phòng này còn tả tơi hơn nhà của ngươi, kiến trúc ở đây của các ngươi thật không có mỹ cảm gì hết.”
Tô Nham bĩu môi:“Nhà của ta ở bậc trung, đương nhiên không tồi. Bây giờ ta có ba mươi lăm vạn gởi ngân hàng cũng thuộc loại ‘Kẻ có tiền’, ha ha, không phải nhà ai cũng có sổ gởi ngân hàng đâu nha.”
“Vậy ngươi đi mua ngọc cho ta đi.”
“Bán rau đê! Bán rau đê! Rau quả tươi ngon, coi một cái nhìn một cái nè.” Tô Nham vừa đạp xe vừa lớn tiếng thét to, người qua đường bật cười rộ.
“…… Nhớ phải bán rau kiếm tiền mua ngọc cho ta đó.” Thanh âm kia u oán thở dài.
Tô Nham biết rõ không lay chuyển được Trần Yến cố chấp, y liền thay đổi sách lược nhắm vào chai nước của Trần Yến.
Buổi chiều Trần Yến mang nước đi học, Tô Nham bắt lấy thời cơ lúc cô WC trộm đem linh thủy trong không gian rót vào một chút phân lượng chừng hai thìa.
Trần Yến không hề phát giác, buổi trưa uống hết chai nước, Tô Nham đắc ý cười trộm.
‘Thân thể cô bé này là kém cỏi nhất trong lớp các ngươi đấy.’
Lúc trước cũng vì một câu như vậy của chủ nhân không gian, Tô Nham mới quyết định phải tìm biện pháp trợ giúp Trần Yến. Trái cây rau củ trong không gian ăn có ích với thân thể. Trần Yến đã không chịu ăn chỉ có uống nước, ngược lại càng trực tiếp hiệu quả sẽ nhanh hơn.
Tô Nham tâm tình thật tốt, sau khi tan học huýt sáo về nhà ăn cơm tối. Ăn xong bèn đến nhà dì Từ thăm hỏi.
Dì Từ đúng lúc đang ăn cơm, một chén cơm trắng, một chén rau trộn dưa leo, một buổi cơm tối vô cùng đơn giản.
“Tiểu Nham sao con tới đây? Ăn cơm chưa con, dì đi mở quạt điện.” Dì Từ nhiệt tình bắt chuyện, vội vàng cho y chén nước đun sôi để nguội. Định tìm thứ gì đó mời Tô Nham ăn, kết quả trong nhà cái gì cũng không có cả dưa hấu cũng không mua.
“Dì Từ đừng gấp, con tìm dì có chuyện thương lượng.”
“A a a, con cứ nói, có gì cần giúp đỡ cứ tìm dì, dì nhất định cố hết sức.”
“Con muốn mua một cái quầy bán rau, nguồn cung cấp con đã có, nhưng con phải lên lớp nên không rảnh xem quầy. Con muốn thỉnh dì giúp con bán, tiền lương một ngàn tám, ngày lễ ngày tết có phúc lợi, cuối năm có tiền thưởng, dì cảm thấy thế nào?”
“Gì?” Dì Từ còn tưởng nghe lầm, nhất thời ngây ngẩn cả người.
Tô Nham kiên nhẫn lặp lại lần nữa, hơn nữa cẩn thận giải thích:“Nhập hàng để con làm, dì chỉ cần giúp con xem quán là được. Dì yên tâm, rau của con tuyệt đối ăn ngon, sinh ý sẽ không kém. Đương nhiên nếu cần rau quả sử dụng để nấu ăn dì có thể tùy tiện lấy.”
“Tiểu, Tiểu Nham a! Con con nói nói thật? Con muốn làm ăn? Con mới bao nhiêu a?” Dì Từ rốt cục thanh tỉnh, trừng to mắt không tin tưởng lắm nhìn qua Tô Nham.
Tô Nham nghiêm tuc nói:“Dì, lớn như con làm công bên ngoài cũng không ít.”
“……”dì Từ khẽ giật mình, cũng đúng, chính con của bà…… Tốt nghiệp tiểu học đã ra làm bảo mẫu, giúp người ta trông con, bốn trăm đồng một tháng. Làm bảo mẫu hai năm, con bé kia liền thôi việc không làm, về sau làm công khắp nơi. Sau đó lại đi, một năm gọi điện bà hai ba lần báo bình an còn chưa bao giờ nói mình ở đâu, cũng không nguyện ý trở về thăm bà, càng không cho bà một phân tiền. Năm nay con bé đã mười sáu, thành con gái lớn rồi, hàng xóm láng giềng sau lưng nói bậy hết sức khó nghe, nói con gái bà ở ngoài bán thân. Bà không tìm thấy con gái, cả hơi sức phản bác cũng không đủ.
Dì Từ trấn định lại, thở dài nói:“Tiểu Nham, con muốn làm thì dì nguyện ý giúp. Nhưng mà tiền lương quá cao chính con còn chưa lời mấy đồng. Tiền lương này không có lời, con cho dì tám trăm là được rồi, dì quét đường còn không có nhiều như vậy.”
Tô Nham lắc đầu:“Dì đáp ứng là được rồi. Một thằng nhóc như con muốn thuê người không dễ, sợ người khác gạt con khi dễ con. Dì là người thành thực hiếm thấy mà chút tiền lương này cũng đủ cho dì kiếm lời. Hai ngày nữa con mua quầy rau lại đến tìm dì.”
“Hảo…… Dì chờ con.”
Tô Nham cất bước, Dì Từ còn cảm thấy như đang nằm mơ.
Thẳng đến một tuần sau, Tô Nham đến tìm hiểu lần nữa.
Tô Nham xin nghỉ vài ngày rốt cục đã mua được quầy hàng, bây giờ không phải đầu năm cũng không phải cuối năm, mua quầy có chút khó khăn, tìm mọi cách hỏi thăm mới mua được một cái quầy do người khác nhượng lại.
“Dì con đã mua quầy rồi, sáng mai con liền mang dì qua đó.”
“Con mua thiệt hả?”
“Đương nhiên.”
“…… Con thằng nhóc này, nói làm là làm, mai sau nhất định sẽ có tiền đồ .”
Sáng sớm hôm sau, Tô Nham dẫn theo hai bao rau cùng dì Từ tiến vào chợ rau, có hàng rau thuận tiện rất nhiều, lại không sợ vị trí bị giành, chỉ cần một năm giao mấy ngàn là được.
Hai người hợp lực phân loại rau dưa xong, dì Từ lúc này mới như tỉnh lại từ trong mộng:“Thật đúng là…… Con định giá đi rồi dì xem cho con, con nhanh đến trường đi thôi.”
Tô Nham vội vàng xuất ra mức giá vừa phải, giá cả hơi cao hơn các hàng khác một chút, nhưng cân của y không gian lận tuyệt đối đủ cân đủ lạng.
Hai người trao đổi một phen, thời gian chậm rãi chuyển dời Tô Nham yên tâm bỏ lại hàng rau, quay lại trường đi học.
Có dì Từ giúp đỡ bán rau, Tô Nham liền an tâm đến trường. Y chỉ cần sáng sớm mỗi ngày đem rau đưa đến nhà Dì Từ, sau đó Dì Từ đạp xe ba bánh đi ra chợ rau. Dì Từ một người xem sạp cũng không dễ dàng. Bữa sáng ăn ở nhà, thuận tiện làm tốt cơm trưa cất vào bình giữ nhiệt mang đến chợ rau, như vậy giữa trưa cũng không trễ nãi. Lượng rau của họ mỗi ngày đều là hai bao tải, Dì Từ ban đầu xem hàng, bán hết cần gần một ngày. Nhưng thời gian trôi qua, khách quen của họ tăng nhiều, rau bán càng lúc càng nhanh. Đến một tuần sau, hai bao rau lớn đến mười giờ trưa là bán hết.
Hai ngày nghỉ ngơi, Tô Nham đi ra chợ rau hỗ trợ, dì Từ hưng phấn không thôi nói:“Rau con nhập bán rất tốt, khách hàng đã ăn, đều nguyện ý quay lại chiếu cố sinh ý. Hiện tại bán rau càng lúc càng nhanh, Tiểu Nham a, con có thể nghĩ biện pháp nhập hàng thêm không? Tối thiểu đến tối mới kết thúc công việc, sáng sớm mua rau nhiều hơn, buổi tối cũng không thiếu , bỏ qua thời gian phí phạm kia a.”
Tô Nham cắn bánh trứng gà hàm hồ gật đầu nói:“Được a, đợi tí nữa con đi nói.”
Dì Từ để sát vào Tô Nham lỗ tai nói nhỏ:“Hai bên vách rất nhiều hướng dì hỏi nơi nhập hàng, hỏi dì có phải kéo rau từ nông thôn đến không, dì chưa nói.”
“Ha ha, dì cứ nói không biết.”
Sinh ý chậm rãi tốt lên là tất nhiên, Tô Nham không chút hoài nghi nào, thứ tốt không sợ bán không được. Doanh thu bán rau không thể phất nhanh, nhưng ngày ngày tích lũy như vậy, thu vào một năm sẽ rất khả quan đến lúc đó có thể mua ngọc .
Sáng sớm chủ nhật, Tô Nham đạp xe ba bánh kéo bốn bao rau dưa tươi ngon lớn đến chợ. Dì Từ mặt mày hớn hở, trong lòng an tâm rất nhiều. Tô Nham sinh ý tốt như vậy, tiền lương một tháng của bà là một ngàn tám, cầm liền thoải mái chút, trước đó cứ sợ sinh ý không tốt làm Tô Nham bị thiệt.
Chủ nhật cùng Tô Nham bán rau, có một đại soái ca làm chiêu bài hấp dẫn không ít khách nữ lạ lẫm.
“Dì uống miếng nước nghỉ một chút, buổi trưa chợ ít người, con coi một mình là được rồi.” Hai người nhịn đến giữa trưa, Tô Nham đem một chai nước khoáng cho dì Từ, dì Từ ồng ộc uống non nửa bình, bật hơi nói:“Tháng chín a, khô nóng khó chịu quá. Chờ đến tháng mười mới hạ nhiệt độ .”
Tháng mười, Tô Nham giật mình, trong đầu nhớ lại khuôn mặt lạ lẫm lại quen thuộc.
“Tiểu Nham, thừa dịp hiện tại nhàn rỗi tranh thủ thời gian ăn cơm.” Dì Từ mở ra hai bình giữ ấm, đem bên trong một cái đưa cho Tô Nham.
Hai phần cơm trưa đều là Dì Từ sáng sớm làm. Tô Nham vốn muốn cự tuyệt nhưng trong lúc vô tình ăn món ăn dì Từ làm, thèm đến mức nuốt nước miếng ừng ực, cái gì gọi là mỹ vị! Đây mới là mỹ vị. Những thức ăn y làm trước kia, chỉ có thể gọi là thức ăn ăn không chết được mà thôi.
Tô Nham nặn ra nụ cười, vội vàng lấy đồ ăn ra từng ngụm từng ngụm cắn. Rau dưa phẩm chất tốt nhất, phối hợp với trù nghệ tương đối khá, vào miệng quả là cực phẩm. Tô Nham ăn cơm cấp tốc, hai ba gắp là hết sạch, vẫn chưa thỏa mãn nói:“Dì, buổi tối con muốn ăn thịt kho tàu sườn lợn và tỏi giã nấm hương, còn có cà tím xào, sau đó súp trứng cà chua, sườn lợn đợi tí con đi mua.”
“Được rồi, buổi tối làm cho con.” Hai người vì ra quán, cơm tối căn bản sau bảy giờ mới ăn. Tô Nham quyết định từ nay về sau mỗi sáng sớm mang cơm đi trường học, cơm giữa trưa, cơm tối phải đi ăn ở nhà dì Từ.
Hàng rau chậm rãi đi vào quỹ đạo, lượng nhu cầu từ từ gia tăng. Tiếp tục như vậy, y rất nhanh có thể mua được ngọc làm cho người nọ thoả mãn.
Thời gian cứ như vậy đến tháng mười, bảy ngày nghỉ Quốc Khánh dài hạn, thời gian nhàn nhã cuối cùng của lớp mười.
Tô Nham trước đêm 1 tháng 10 chất hàng hóa vào phòng Dì Từ, cả phòng đầy rau dưa, đống này cũng đủ Dì Từ bán bảy ngày.
Màn đêm buông xuống Tô Nham liền lên xe lửa đến Phúc Kiến Phúc Châu, trạm đến đầu tiên của y là Vũ Di Sơn thịnh truyền đệ nhất danh trà đại hồng bào của thế giới.
Vẻn vẹn hơn sáu cây đại hồng nổi tiếng trong và ngoài nước, sống đã hơn ba trăm năm. Hơn nữa trong Vũ Di Sơn còn rất nhiều thực vật lâu đời, đại hồng bào là mục tiêu đứng đầu của y, chỉ cần trộm lấy một đoạn cành là đủ rồi, đoạn cành dựa vào linh tuyền vun đắp không sợ nuôi không tốt. Ngày đến cảnh khu (danh lam thắng cảnh) Vũ Di sơn, Tô Nham trong lúc du ngoạn liền lén vào không gian, thẳng đến nửa đêm người đi nhà trống, y mới đi ra, lặng lẽ mò tìm đến cây trà bên cạnh vách núi lấy xong đoạn chạc cây liền thu tay lại.
“Mấy cây trà này quả thực rất linh, nhưng tuổi lớn rồi.”
Tô Nham nghe vậy dừng lại, tiện tay liền tưới cho mấy trà đổ rất nhiều nước linh tuyền. Lúc này mới tìm vị trí tiến vào không gian nghỉ ngơi, ngày hôm sau du khách tới thăm quan, y thoải mái đi ra ly khai cảnh khu Vũ Di sơn.
Vũ Di Sơn là ranh giới giữa Phúc Kiến và Giang Tây, dãy núi diện tích lớn, cây cối sát biên giới nhiều trong đó không thiếu cổ mộc còn có rất nhiều dã vật.
Tô Nham từ tuyến lộ này đi dãy núi Giang Tây, thu hoạch không ít linh mộc, trong đó có không ít cây quả dại Tô Nham mừng rỡ phi thường. Tối thú vị chính là lúc Tô Nham chuẩn bị rời đi Giang Tây, nhìn thấy trong nhà một nông hộ hai con hoẵng hoang người ta vừa bắt được chuẩn bị giết bán. Thịt hoẵng hoang có thể bán mấy chục đồng một cân hương vị rất tuyệt. Đời trước Tô Nham có may mắn nếm qua hai lần, cái này thấy vội vàng ra tay mua con hoẵng sống, cao hứng vô cùng đi thẳng đến cổ thụ ngàn năm nổi tiếng ở Giang Tây.
Cổ thụ đã ngoài ngàn tuổi trong nước có không ít, giống hiếm được bảo hộ Tô Nham cũng không dám trộm, chỉ có thể lấy nửa đoạn cành để vào không gian bồi dưỡng. Ươm cổ thụ ngàn năm làm cho linh khí trong không gian tăng nhiều, như người nọ nói, mẫu thân người ta đã thành tinh hài tử sẽ không kém chút nào.
Đoạn cành trong không gian hấp thụ tốt nên lơn rất nhanh, một ngày không thấy quát mục tương khán [lau mắt mà nhìn, không nhìn như con mắt như xưa], cũng không biết người nọ làm như thế nào, một cái cây sau khi lớn lại được gây trồng thành cả khu rừng. Linh khí trong không gian càng dồi dào khói hồng dần dần nhạt đi.
“Linh mộc vung trồng đã hơn ngàn năm, so với ngọc bội sáu mươi vạn thì sao?”
Người nọ cười quái dị nói:“Khặc khặc, hai cái khác nhau. Ngọc, nói là vật còn sống cũng không phải. Những hoa cỏ cây cối này, mầm tốt có thể thành tinh, nhưng ngươi xem những rau dưa kia, xác suất có thể thành tinh thật sự là…… gần như không có. Ngẫu nhiên mới xuất hiện một bông quý, ngàn năm hiếm thấy! Cổ mộc thì đỡ, tối thiểu sống càng lâu ở chỗ này của ta. Nhưng nếu cò gì xui xẻo, cuối cùng có một ngày cũng sẽ chết đi. Chỉ có linh thạch là khác, có thể trường tồn cùng Thiên Địa.”
Tô Nham cái hiểu cái không:“Nói như vậy ngoại trừ ngọc, linh thạch khác cũng có thể?”
“Ân, nhưng đá có linh tính cực nhỏ, ngọc xem như là một vật tự nhiên trong trời đất, thích hợp nhất trên đời.”
“A, lần sau chúng ta đi Vân Nam đi, chỗ đó sản xuất ngọc.”
Trạm tiếp theo sau Giang Tây là Quế Lâm, phong cảnh chỗ đó rất tuyệt, còn có một cây đa hơn ngàn năm, bên thưởng ngoạn bên làm việc ngày nghỉ trôi qua tương đối khá.
Trong bảy ngày màn trời chiếu đất này, Tô Nham không có chút rám đen nào, làn da vẫn mang màu gốc, thân thể cũng không có cảm giác uể oải trong lòng đặc biệt thỏa mãn đầy đủ. Một người có thể lúc rảnh đi ra ngoài chơi đùa một chút, thật là chuyện hạnh phúc. Đời trước cũng không phải không có tiền du lịch, nhưng thời gian vĩnh viễn không đủ, chơi cũng không thoải mái như vậy. Hôm nay gạt tất cả lo lắng qua một bên, trong lòng lại cảm thất an bình.
Ngày bảy tháng mười năm giờ chiều, Tô Nham lưng đeo túi du lịch cực lớn buông rương hành lý về đến nhà, dọn dẹp xong mang quà đặc sản và một phần tiền lì xì Quốc Khánh cố ý mua cho dì Từ đi bái phỏng. Dì Từ nhiệt tình mời y vào nhà, vui vẻ nói:“Dì tính đến hôm nay con sẽ về, đi mua mấy món ăn mặn, vừa vặn chuẩn bị tốt lập tức ăn cơm.”
“Cám ơn dì, đây là lễ vật cùng tiền lì xì tặng cho dì, ngày Quốc Khánh vất vả dì quá!”
“Khách khí với dì làm gì, lễ vật dì nhận lấy tiền lì xì thì khỏi a.” Dì Từ khước từ, Tô Nham kiên trì, tiền lì xì là hai ngàn xem như là phí vất vả một tháng nay, Dì Từ mỗi ngày coi hàng, không nghỉ ngơi ngày nào cũng chưa nói còn chưa từng phàn nàn lấy một lời. Hơn nữa bà là người thành thật, bán rau một đồng cũng không bỏ túi hiện giờ biết đến đâu tìm người như vậy.
Dì Từ không lay chuyển được, tiền lì xì vẫn phải nhận lấy. Tăng thêm tiền lì xì, bà làm việc một tháng thu vào tới ba nghìn tám, trước nay chưa từng thu nhập cao như thế. Trong tiểu khu này, thật không có vài người có tiếng lương hời như vậy.
Đêm hôm nay Tô Nham hơi mất ngủ, hôm sau năm giờ đứng dậy đưa rau, tiếp đó phờ phạc cưỡi xe đến quán bánh bao quá sớm, trước giờ học một phút đã chạy kịp vào phòng. Vô tri vô giác vượt qua giờ dò bài và tập thể dục buổi sáng. Đang học được nửa tiết tiếng anh thì thầy chủ nhiệm tiến vào cắt đứt.
Mã Ân mỉm cười nói:“Các học sinh yên lặng một chút, hôm nay lớp chúng ta gia nhập thêm một người bạn mới. Em ấy là học sinh chuyển từ thành phố A tới, Lương Khuê.”
Thân ảnh cao lớn đi vào phòng học, vóc dáng một mét tám lăm, khuôn mặt tuấn tú cực giống minh tinh nào đó đang nổi tiếng, một thân quần áo hàng hiệu thể thao sạch sẽ bắt mắt, áo khoác tùy tiện kéo rộng, mp3 hàng hiệu treo trước ngực, khóe miệng hơi nhếch lên, đứng cà lơ phất phơ, chỉ cần liếc một cái liền nhìn ra nam sinh này có vài phần hư hỏng. Tiếu dung luôn mang nét xấu xa kia, làm cho một đám nữ sinh tim đập liên hồi như nai con hoảng hốt. Cả Trần Oản Oản luôn cao ngạo lạnh lùng cũng giật mình, nhìn học sinh chuyển trường như không cách nào chuyển mắt đi được.