Nửa đêm, Tô Nham nằm trên giường lăn lộn khó ngủ. Dứt khoát đứng lên ngồi ngây người, thưởng thức hoa hoa thảo thảo nước chảy róc rách quanh giường.
Đáng tiếc trong không gian không thể nghịch máy tính, bằng không chuyển máy tính vào đây sảng khoái bao nhiêu.
“Nham Nham ngủ không được à?”
“…… Ừ.”
“Khặc khặc , có phải nhớ tới chuyện trước kia không?”
Tô Nham cúi đầu không nói, bực bội xoa huyệt Thái Dương.
“Nham Nham, có muốn ta nói cho ngươi biết, ai giết ngươi không?”
“Không cần!”
“Khặc khặc khặc khặc, muốn biết người đầu tiên tảo mộ cho ngươi là ai không?”
“Một ngày nào đó ta cuối cùng sẽ biết, không cần ngươi lắm mồn.”
“Khặc khặc khặc, nhưng Nham Nham ngươi phải biết chân tướng, nhất định phải đi đến chỗ đó, dùng kinh nghiệm trước kia lặp lại một lần. Dù sao ngươi không phải ngươi trước kia, có nhiều thứ sẽ thay đổi. Kết quả ngươi theo đuổi, rốt cuộc có thể thực hiện như nguyện hay không, ai cũng không nói chính xác được.”
Mặt Tô Nham tái nhợt, gằn từng chữ:“Cho dù là trải qua lần nữa thì thế nào?”
“Ngươi đã sẵn lòng, vậy thì chẳng cần bàn nữa. Ta lo ngươi sẽ sợ, mùi vị chết thêm lần nữa cũng không dễ chịu gì.”
“……”
Sáng hôm sau Tô Nham đến trường học có chút tâm thần bất định, khí tức toàn thân lạnh hơn so với bình thường.
Vài học sinh đến muộn một phút khi nhìn thấy mặt Tô Nham, sợ tới mức co đầu rụt tay tự giác đi tới cửa chịu phạt đứng.
Buổi sáng hôm nay không có học sinh nào dám ăn vụng, từng đôi từng đôi mắt đều liếc về phía Tô Nham. Kỳ thật từ sau học kỳ này lớp trưởng đổi thành Tô Nham, có một hiện tượng rất kỳ quái _ Tô Nham rất ít mở miệng quản lí kỷ luật, nhưng kỷ luật 10/2 lại tự động tốt lên.
Bởi vì ai cũng nhìn ra được, Tô Nham người này không dễ nói chuyện.
“Tô Nham em tới một chút.” Thầy Mã tại cửa ra vào ngoắc ngoắc.
Tô Nham ra khỏi cửa, hơi lạnh trong phòng liền biến mất. Nam sinh trong lớp xếp thành một dãy lấy bữa sáng ra vội vàng nhét vào miệng.
“Lâm Cường nói cho thầy biết xe đạp của em mỗi ngày bị người ta xì hết hơi, hôm qua lốp xe còn bị rạch?”
“Dạ.”
“Ai, sao em không nói với thầy? Sau này gặp phải chuyện khó khăn phải nói cho thầy biết, đừng buồn bực trong lòng.” Thầy Mã nói lời này trong lòng rất khổ sở. Ông cảm thấy Tô Nham là bị cha mẹ làm tổn thương, biến thành chuyện gì đều thích tự mình gánh vác, không thích xin người lớn giúp đỡ.
“Thầy đã dặn thầy Vương trông cửa, để ông đặc biệt chú ý tính hình chỗ đậu xe. Việc này chờ thầy họp phản ánh lên, để trường đặc biệt mướn người trông coi nhà xe.”
“Cám ơn thầy.”
Thầy Mã mỉm cười, mở bìa kẹp lấy ra một chồng văn kiện giao cho Tô Nham: “Cái này chia cho toàn lớp, một tuần sau thu đủ giao lại.”
Tô Nham ngắm ngắm bảng tài liệu, nói: “Chạy cự li dài mùa xuân?”
“Đúng vậy , tháng sau sẽ tổ chức. Tuy các lớp khác đều tham gia, nhưng ít hơn học sinh sở trường thể dục, nhưng tốt xấu gì cũng là hoạt động lớn, phải chuẩn bị thật kỹ. Hoạt động này em có thể tìm uỷ viên thể dục thương lượng. Tranh thủ để mỗi học sinh đều tham gia.”
“Dạ.”
Thầy Mã vừa đi, Tô Nham nhanh chóng phát giấy xuống, dặn dò:“Dựa vào bảng điền vào, thứ sáu giao lại cho tớ.”
“Oa, chạy cự li dài mùa xuân, năm nghìn mét?”
“Năm nghìn mét quá dài, tớ tuyệt đối không tham gia.”
“Có học sinh khối thể dục tham gia, không công bằng đối với chúng ta.”
“Tim tớ không tốt.”
Tô Nham lớn tiếng nói:“Tranh thủ mỗi người đều tham gia, có vấn đề thân thể không thể tham dự đưa giấy chứng nhận là được. Uỷ viên Thể dục nhớ phải đăng ký.”
Chạy cự li dài mùa xuân so với đại hội thể dục thể thao mùa thu đơn giản hơn rất nhiều, bởi vì hạng mục trận đấu chỉ có một khoản là chạy cự li dài. Nhưng các học sinh rất vui vẻ, có hoạt động lớn chẳng khác nào có thể lười biếng không lên tiết, xem như thời gian nghỉ ngơi hiếm hoi.
Xe đạp Tô Nham cuối cùng cũng không có chuyện gì, Lâm Cường thở phào nhưng vẫn muốn tra ra hung thủ là ai. Kỳ thật hai người bọn họ đều có thể đoán được hung thủ là ai, nhưng Tô Nham cũng không chịu đi truy cứu, chỉ nói:“Chúng ta đi tham gia chạy cự li dài.”
“A……?”
Tô Nham không giải thích nhiều, dắt xe ra sân trường. Xe đạp hai người cùng lúc rẽ đi, một chiếc đi qua trái một chiếc đi qua phải, phất phất tay tùy ý nói:“Ngày mai gặp.”
“Nham Nham, nhìn bên cạnh, là bạn của ngươi kìa.”
“Hả?”
Tô Nham đỗ xe quay đầu, nhìn về phía đường cái đối diện, dưới bóng rừng cây đứng không ít người. Là nhóm thiếu niên bất lương Trầm Thành và Trần Oản Oản.
Trần Oản Oản một mình đứng một bên, hình như đang cãi nhau với Trầm Thành. Trầm Thành mấy lần vươn tay muốn kéo cô đi, đều bị Trần Oản Oản kiên quyết vứt ra.
Tô Nham lén rẽ đi, quẹo vào một nơi cách bọn họ khá gần, vừa vặn nghe thấy bọn họ nói chuyện.
“Trầm Thành anh đừng dây dưa không dứt, như vậy chỉ làm tôi càng chán ghét.”
“Anh dây dưa không dứt? Trần Oản Oản em đừng ích kỉ quá được không. Kì thi tuyển mẹ em gạt anh, em nói sẽ học trường Thanh Dương, ông đây liều mạng thi vào, kết quả em lại vào cao trung Lê Hoa! Em có ý gì, cố ý gạt anh rất vui vẻ? Thực cho rằng anh sẽ không tức giận.” Trầm Thành từng bước tới gần Trần Oản Oản, Trần Oản Oản sắc mặt xanh trắng một mảnh, cẩn thận lui về phía sau, mặt cứng ngắc mỉm cười:“Tôi còn cách nào chứ, là cha muốn tôi học cao trung Lê Hoa. Thanh Dương nhất trung tốt hơn nhiều so với cao trung Lê Hoa, tôi còn phải chúc mừng anh.”
“Rất tốt? Vậy em muốn chuyển trường đến Thanh Dương nhất trung không? Hoặc ông đây đến 10/2 cao trung Lê Hoa?” Trầm Thành âm trầm nhìn chằm chằm vào gương mặt trắng nõn của Trần Oản Oản.
“Trầm Thành anh không nên ép tôi, anh muốn học ở đâu là chuyện của anh, tại sao anh phải quấn quít lấy tôi. Tôi không có bất kì quan hệ gì với anh, dựa vào cái gì nói tôi lừa anh?” Trần Oản Oản tức giận đến điên lên, nhưng cô vẫn kiềm chế, đối mặt Trầm Thành, cô không dám quá làm càn. Trầm Thành là ai ? Trầm Thành là thiếu niên hư hỏng, cha hắn là tay anh chị nổi tiếng thành phố C. Nếu là người bình thường cô chẳng thèm sợ, nhưng Trầm Thành cô không dám trêu chọc, bởi vì ngay cả người cha làm quan của cô cũng nói, chọc cha Trầm Thành, không chết cũng bị lột da. Lưu manh không đáng sợ, lưu manh có bản lĩnh có văn hóa mới ghê gớm. Sau lưng gọi loại người này là lưu manh, bên ngoài thấy còn phải gọi một tiếng Trầm ca, ông chủ Trầm. Người ta có tiền trong tay, có tiền cái gì cũng dễ nói.
Trầm Thành nhìn chằm chằm vào mỹ nữ đang tức giận, cảm thấy rất thú vị. Nghĩ thầm không hổ là nữ sinh hắn yêu mến, cho dù tức giận cũng đẹp vậy. Trần Oản Oản thích nam sinh thành tích tốt, nên đầu tháng ba hắn chăm chú học tập tranh thủ thi đậu cao trung Trần Oản Oản muốn học. Nhưng không ngờ lăn lộn ở Thanh Dương nửa năm không phát hiện Trần Oản Oản, về sau mới biết Trần Oản Oản ở cao trung Lê Hoa. Hắn muốn chuyển trường đến cao trung Lê Hoa, thế nhưng cha không đồng ý, vì hắn quyết chí tự cường thi đậu nhất trung cha mừng rỡ mấy ngày không ngủ, đặt tiệc mời khách. Trầm Thành thật không có lá gan làm cha mất mặt.
Vốn Trầm Thành cũng không sốt ruột, Trần Oản Oản dù gì cũng còn ở thành phố C, chỉ cần ở thành phố C thì chạy trời cũng không thoát. Nhưng không ngờ lại nghe được tin Trần Oản Oản và Lương Khuê yêu nhau, Trầm Thành cảm giác mình bị phản bội. Con đàn bà thanh cao này, có thể cự tuyệt hắn, có thể không để ý tới hắn, có thể không để mắt bất kì kẻ nào, nhưng cô cư nhiên dám yêu! Mà bạn trai lại không phải hắn!
“Được, chuyện trước kia anh không truy cứu. Vậy chuyện em và cái thằng tên Lương Khuê là sao? Là lời đồn hay sự thật?”
Trần Oản Oản á khẩu không trả lời được. Trầm Thành một mực theo đuổi cô, quấn quít lấy cô, cô chỉ có thể tận lực tránh né. Giờ cô chọn Lương Khuê, có thể nói cho bất kì kẻ nào, nhưng không muốn nói cho Trầm Thành. Cô hiểu Trầm Thành rất rõ, hắn một chút cũng không giống học sinh, trời sinh là một tên lưu manh, tâm địa ác độc.
“Không nói chính là sự thật? Anh lại muốn biết Lương Khuê là ai, bộ dạng thế nào, đức hạnh ra sao mà làm em si mê thành thế này?” Trầm Thành khinh miệt nhìn Trần Oản Oản, Trần Oản Oản tức giận đến toàn thân run rẩy, đỏ mắt hô to:“Tôi muốn về nhà!”
Trầm Thành thấy cô tức giận đến hận không thể giậm chân, buông tay cười nhạo:“Anh chưa nói không cho em về nhà, sợ anh cường j em à?”
Trần Oản Oản sợ tới mức liên tiếp lui về phía sau, ngón tay ôm túi sách trắng bệch.
Trầm Thành hừ nhẹ:“Em đi đi, ông đây cũng là người có học, nói văn minh nói tố chất mà.”
“……” Trần Oản Oản chạy đi không quay đầu lại, giầy thiếu chút nữa cũng rơi mất, Trầm Thành thấy mà buồn cười.
Các huynh đệ sau lưng Trầm Thành lúc này mới mở miệng: “Đây là Trần Oản Oản? Rất xinh đẹp, nhưng cũng không ít người xinh đẹp hơn cô ta.”
“Mày thì biết cái gì, Trần Oản Oản cũng không phải mỹ nữ bình thường. Cô ta thành tích giỏi, gia thế tốt, hơn nữa có cá tính.”
“Một mực cự tuyệt Thành ca thì kêu là cá tính?”
“Mày hiểu cái đinh gì, Thành ca muốn theo đuổi ai, còn không phải dễ như trở bàn tay sao. Chỉ cần dùng tiền tặng vài món quà đã bị bắt làm tù binh, nhưng Trần Oản Oản chưa bao giờ nhận quà của Thành ca, cái gì cũng không muốn. Càng như vậy, Thành ca càng yêu mến. Thành ca anh nói có phải không?”
Trầm Thành rút ra điếu thuốc, lắc lắc tay nói:“Tao cảm thấy cô ấy rất tinh khiết, học thì cứ học, chuyện loạn thất bát tao trong trường cô ấy chưa bao giờ chú ý, cũng không thích cùng nữ sinh khác tụ tập nhiều chuyện.”
“Đặc biệt thích cô ấy mặc váy trắng, quá đẹp.”
Một đám huynh đệ líu lưỡi nói:“Thành ca anh cũng rất tinh khiết .”
“Cút!”
Thiếu niên thiếu nữ mười mấy tuổi đều rất tinh khiết, đơn giản, thuần túy, cũng do vậy mà người trong tuổi này rất tàn khốc, tổn thương người khác, có lẽ cả áy náy cũng không có. Dù vào cục cảnh sát, có lẽ chỉ nói là: Tôi tuổi còn nhỏ, không hiểu chuyện.
Tô Nham vài ngày liên tiếp ngủ không ngon giấc, tâm tình càng uể oải. Lương Khuê dù nhìn ra nhưng cũng không có biện pháp. Trước kia Tô Nham không thích để ý tới hắn, hiện tại còn hơn lúc trước, hoàn toàn coi Lương Khuê như không tồn tại. Giống như ngăn cách, cứng ngắc đến trường cứng ngắc tan học.
Tô Nham thu đủ bảng báo danh chạy cự li dài mùa xuân đi vào ký túc xá giáo viên. Y đang muốn đi vào thì Trần Oản Oản trùng hợp đi ra. Trần Oản Oản ***ng Tô Nham lại chạy nhanh đi, nước mắt rơi xuống đất.
Tô Nham nháy mắt mấy cái vào văn phòng, Thầy Mã sắc mặt khó coi, thấy y đến liền miễn cưỡng cười cười.
Tô Nham hỏi: “Tại sao Trần Oản Oản khóc?”
Thầy Mã hừ nhẹ:“Còn có thể là gì, nữ sinh tuổi này cả ngày tình a yêu a, quan hệ nam nữ không rõ ràng. Vốn các em là những tiểu quỷ này lén làm gì thầy cũng coi như không phát hiện, nhưng bây giờ người khác tìm tới cửa, thầy không thể không quản”
“Tìm tới cửa?”
“Cũng không phải, chính là nam sinh trường khác, nam sinh kia một đầu tóc vàng, vừa nhìn đã thấy không phải thứ tốt. Người như vậy sao có thể lui tới.” Thầy Mã bất đắc dĩ lắc đầu:“Còn tặng một đóa hoa hồng lớn, tặng mà không mất mặt ! Coi cao trung là đại học sao, còn chơi lãng mạn với tôi.”
Thầy Mã giọng lớn, các giáo viên khác đều nghe rõ, đều gật đầu phụ họa:“Học sinh thời nay điều kiện tốt, gan cũng lớn, đều là TV ảnh hưởng. Xem mấy bộ phim bây giờ coi, nói cái gì gì đó, gì mà vườn sao băng, hoàng tử, công chúa cái gì.”
“Còn F4 nữa! Tôi còn tưởng là máy bay chiến đấu F4, nói nửa ngày thì ra là bốn minh tinh chẳng ra làm sao.”
Tô Nham bị các giáo viên chọc bật cười. Trở lại phòng học, thấy Trần Oản Oản nằm rạp trên bàn khóc, Lương Khuê ở bên cạnh không giải thích được hỏi cô:“Em khóc gì vậy? Nói gì đi chứ. Dư Thông, cô ấy rốt cuộc khóc cái gì?”
Dư Thông mờ mịt lắc đầu:“Không biết, phỏng chừng bị thầy mắng”
“Thầy vô duyên vô cớ vì sao mắng em? Trần Oản Oản em nói một tiếng được không.” Lương Khuê bất đắc dĩ thở dài.
Trần Oản Oản bỗng nhiên ngẩng đầu, mặt mũi đầy nước mắt trừng mắt nhìn Lương Khuê, miệng mơ hồ nói:“Không cần anh lo! Anh quản tôi khóc cái gì, anh chỉ biết chơi một mình vui vẻ một mình thôi, một chút cũng không quan tâm tôi.”
Lương Khuê bị chửi oan uổng trăm bề, hảo ngôn hảo ngữ nói:“Em không nói sao anh rõ chứ, em nói đi, có chuyện gì anh chia sẻ cùng em.”
Trần Oản Oản khóc oa oa, nhưng vẫn không nói. Lương Khuê cả tức giận cũng không phát ra được, bất đắc dĩ nhìn Trần Oản Oản khóc.
“Được rồi, anh đến hỏi thầy.” Lương Khuê xoay người đi.
Trần Oản Oản nhảy dựng lên giữ chặt hắn lại:“Không cho phép đi!”
“Vậy em muốn anh thế nào?”
Trần Oản Oản nghẹn ngào nói:“Em muốn ở kí túc xá.”
“Ở kí túc xá?” Lương Khuê sắc mặt đại biến:“Em phải biết rõ…… điều kiện phòng ngủ rất kém.”
“Dù sao em đã quyết định.”
“…… Được rồi.” Ngẫm lại nữ sinh đều thích sạch sẽ, tuyệt đối sẽ không có tình huống như kí túc xá nam sinh.
Trần Oản Oản hòa hoãn không ít, lau lau nước mắt nhìn Lương Khuê:“Anh nghiêm túc học tập, không có việc gì đừng chạy ra ngoài trường……”
“…… Vì sao?” Lương Khuê buồn bực. Hắn ở nhà giáo viên, cơ hội ra ngoài trường rất ít, nhưng Trần Oản Oản nói như vậy, hắn đã cảm thấy có vấn đề.
“Nghe em đi mà.”
Lương Khuê thích làm trái lại, Trần Oản Oản nói đừng ra ngoài trường, hắn càng thích ra ngoài. Liên tiếp mấy ngày lén chạy ra, cố ý đi bộ gần trường. Như vậy mãi đến khi Trần Oản Oản đến kí túc xá, sau giờ học buổi tối Lương Khuê bị Trần Oản Oản trói chặt, không còn biện pháp chạy ra bên ngoài. Khá tốt là Trần Oản Oản khôi phục như lúc ban đầu, hai người sau giờ học tối liền len lén hẹn hò, dù chỉ cùng một chỗ lặng lẽ nói vài lời cũng đặc biệt vui vẻ.
“Lương Khuê, có người tìm cậu.”
Đêm đó Lương Khuê cùng Trần Oản Oản ăn khuya tại căn tin, hai người mỗi người đi một ngả. Lương Khuê vừa rời khỏi căn tin đã bị người gọi lại.
“Tìm tôi? Ai?” Lương Khuê nhìn đồng học lạ lẫm.
“Không biết, người tìm cậu đang chờ ở cổng trường, tôi chỉ truyền lời nhắn thôi.”
Lương Khuê trầm tư một hồi, đi về hướng cổng trường. Cách cửa sân, Lương Khuê trông thấy bên ngoài đứng một nam sinh rất diao[1], nam sinh loại này Lương Khuê liếc mắt đã thấy không hợp với gã, rất khó chịu.
[1] Diao: tiếng bản địa của người Đài Loan, nghĩa đen là “dương vật”, tiếng lóng là “cool” hoặc “hip”, hoặc dùng mô tả một con người bất thường.
“Lương Khuê” Nam sinh kia nhìn hắn.
Lương Khuê gật đầu:“Cậu là ai? Tìm tôi có chuyện gì?”
Nam sinh không nói lời nào, tà tà quan sát từ trên xuống dưới dò xét Lương Khuê, sau một lúc lâu cười nói:“Trần Oản Oản là bạn gái của tao, cấp 2 đã được tạo định rồi.”
“……” Lương Khuê nheo mắt lại, cười nhạo nói:“ Quả nhiên là đâm chọc ! Tôi đang tự hỏi không hiểu cô ấy đột nhiên chuyển đến kí túc xá làm gì ?.” Lương Khuê nói xong xoay người chạy tới, tránh cánh cửa nhẹ nhàng lộn lên, người đã rơi ra ngoài trường.
Lương Khuê trực tiếp đi về hướng Trầm Thành, Trầm Thành hai tay đút vào túi quần :“Mày thật cả gan, không sợ tao gọi người đánh mày?”
“Thế nào, mày tới tận cổng trường không phải muốn ăn đòn sao?” Lương Khuê nói xong, một cước đá vào Trầm Thành. Trầm Thành không ngờ hắn động thủ nhanh như vậy, cả vị trí cũng chưa chọn, ra tay ngăn cản đã chậm, cứng cứng rắn rắn bị trúng một đá.
Lương Khuê ra tay nhanh chóng, quyền đấm cước đá một cái lại một cái đánh vào người Trầm Thành. Trầm Thành liều mạng đánh trả, nhưng vẫn bị đánh rất nhiều. Trầm Thành kinh hãi không thôi, không ngờ Lương Khuê có thể đánh như vậy. Lúc này cũng bất chấp mặt mũi, hô to về phía cái hẻm âm u trên đường cái:“Con mẹ nó chúng mày còn không qua hỗ trợ!”
Nghe được tiếng hô của Trầm Thành, các huynh đệ núp trong bóng tối lập tức chạy ra. Thấy Trầm Thành đang bị đánh, chúng tức giận đến nổi trận lôi đình, hận không thể đánh chết Lương Khuê.
Lương Khuê thất kinh, thầm nghĩ may mà ra tay nhanh, nếu đi lên phía trước một chút, liền vào hang sói.
Lương Khuê thấy tình thế không ổn, nhiều người như vậy cho dù chết trong này cũng chẳng làm gì được, vội vàng xoay người chạy như bay, nhảy qua tường, lật mình trở vào trong trường.
Các thiếu niên bất lương đuổi theo phía sau hô đánh kêu giết, bảo vệ cổng không chút do dự kéo vang chuông báo động.
Chuyện này làm rất lớn, ngày hôm sau mọi người đến trường đều biết. Lời đồn ảnh hưởng lớn nhất đối với Trần Oản Oản, Trần Oản Oản tiều tụy rất nhiều. Trần Oản Oản tuy xinh đẹp, lại yêu sớm, nhưng nói thế nào, cô cũng giữ mình trong sạch , không thích cùng nam sinh dư thừa kéo ra quan hệ mờ ám.
Lương Khuê theo lời đồn cuối cùng biết rằng nam sinh kia tên là Trầm Thành, cấp 2 đã theo đuổi Trần Oản Oản, một tên rất diao.
Hắn ngược lại một chút cũng không sợ, Trần Oản Oản lại lo lắng không thôi.
“Sợ cái gì, hắn có người anh cũng có người, gọi người đánh cho hắn không xuống giường được là dứt khoát nhất.”
Trần Oản Oản bực bội lắc đầu: “Vậy tốt gì cho anh, em biết nhà anh có bản lĩnh, nhưng nhà anh ở thành phố A, nơi này là thành phố C, ba ba Trầm Thành là tay anh chị, anh quá đáng quá cha hắn sẽ không bỏ qua cho anh.”
Lương Khuê khinh thường nói:“Khi nào thì tay anh chị kiêu ngạo như vậy? quan viên thành phố C đều ăn \ phân ? Quân đội là chân tôm mềm nhũn?”
Trần Oản Oản tức giận đến sắc mặt trắng bệch:“Ba tôi chính là ăn \ phân , anh xem thường a!”
“……” Lương Khuê sờ sờ mũi, nhỏ giọng nói:“Ba em quan chức lại không lớn, không tính ổng……”
Trần Oản Oản rốt cuộc không nói, tức giận quay đầu bước đi.
Lương Khuê bất đắc dĩ thở dài, cầm điện thoại do dự, cuối cùng vẫn quyết định theo Trần Oản Oản, bớt rước lấy phiền toái.
Một đôi tình nhân giận dỗi còn chưa hòa thuận, đại hội thể dục thể thao mùa xuân chạy cự li dài của trường chính thức bắt đầu.
Tô Nham cùng ngày thay áo thể dục ngắn tay và quần đùi mát mẻ, trên đầu cột ‘Tất thắng’, xoa tay, ầm trầm nhìn chòng chọc vào học sinh khối thể dục đang đứng đối diện.