Chương 17: Trầm Thành

Lương Khuê bị đả kích lầu bầu phàn nàn không ngừng, lúc học lớp tối còn vụng trộm đâm thọc Tô Nham.

“Cậu là lớp trưởng, cậu có nghĩa vụ trông coi vệ sinh ký túc xá. Vương Phú Quý hắn có bệnh phù chân, tất còn không giặt, toàn bộ chồng chất dưới giường, bẩn bao nhiêu thối bao nhiêu cậu biết không? Cậu phải đi nói với hắn, bắt hắn giặt bít tất!”

Tô Nham chậm rãi làm bài hóa, nghe vậy không ngắt lời, cũng không trả lời.

Lương Khuê nước bọt tung tóe không chiều theo không buông tha:“Hoàng Bưu hắn cần ăn đòn nhất đấy, nằm một đống buổi tối lười không đi nhà vệ sinh để tiểu, tiểu ngay trong hành lang! mở cửa cũng nồng nặc mùi khai, đóng cửa cũng mùi khai nồng nặc! Vị trí giường của tôi sát cửa, cậu biết tôi khó chịu thế nào không? Cậu phải dạy hắn, bắt hắn học vào WC mà tiểu. Cậu nói người này dung tục không, sau này không chừng thải trong hành lang luôn đó.”

“Còn có Phó Siêu! Có bệnh viêm mũi, mỗi ngày hai mươi tiếng xì mũi cái rắm! Con mẹ nó không ngừng không ngừng xì mũi, ông đây nhắm mắt lại chợt nghe hắn xì mũi, mở mắt vẫn nghe hắn xì mũi, ngay cả điểm tâm tôi cũng không nuốt nổi .”

“Lớp trưởng cậu không thể không đếm xỉa yêu cầu của tôi, tất cả vấn đề tôi nói đều là vấn đề lớn, hiện tại đại dịch rất nghiêm trọng đó, dơ bẩn chính là căn nguyên của vạn ác.” =))))))))))

“Lớp trưởng cậu đang nghe không vậy hả?” Lương Khuê nghiêng đầu chờ mong nhìn chằm chằm vào Tô Nham.

Tô Nham cuối cùng ngẩng đầu nhìn hắn, Tô Nham xoa xoa cái mũi, lười biếng nói:“Việc này đơn giản, chút nữa giúp cậu thực hiện.”

“Thật sự? Không hổ là lớp trưởng!” Lương Khuê kích động nước mắt lưng tròng. Đừng thấy hắn tùy tiện, nhưng rất chú ý vệ sinh cá nhân, phòng ngủ dơ dáy bẩn thỉu thật sự không cách nào nhượng bộ. Mười hai thằng con trai chen chúc cùng một chỗ, một mình hắn sạch sẽ là vô dụng. Hắn không có khả năng đi giúp Vương Phú Quý giặt tất thối, càng không có khả năng hơn nửa đêm dán mắt nhìn Hoàng Bưu đi WC tiểu.

Tô Nham gật đầu, hùng hồn vỗ vỗ bả vai Lương Khuê: “Đợi tí nữa tan học tôi liền đi tìm chủ nhiệm, để thầy bổ nhiệm cậu thành trưởng phòng 303 của ký túc xá, vệ sinh, kỷ luật của phòng ngủ, sau này đều giao cho cậu. Bạn Lương Khuê, tôi gởi lời chúc tốt lành đến cho cậu.”

“……”

Tối nay là tiết của thầy Hóa, trong phòng kỷ luật rất lỏng lẽo, thầy hóa soạn bài trên bục giảng, các học sinh ở dưới len lén không tập trung.

Đối mặt bài kiểm tra hóa học không cần nộp lên, Trần Oản Oản không tập trung. Làm một câu nghỉ một lát, thỉnh thoảng nhìn thời gian, rồi quay đầu nhìn Lương Khuê cách cô thật xa.

Quay đầu lại nhìn Lương Khuê mấy chục lần, Lương Khuê lầu đầu tiên lại không nhìn cô, Lương Khuê nghiêng đầu, chít chít chí chách không biết cùng Tô Nham nói cái gì. Rốt cuộc nói cái gì mà nửa ngày không ngừng, trộm gửi tin nhắn cũng không trở lời, Trần Oản Oản trong lòng bừng lửa.

“Làm lớp trưởng đi học mà dám nói chuyện riêng với người kế bên, giống cái thứ gì nữa chứ.” Trần Oản Oản nhỏ giọng nói thầm.

Bạn tốt ngồi cùng bàn cũng là bạn nối khố của cô, Dư Thông, nghe vậy nghiêng qua nhỏ giọng nói: “Tớ cảm thấy Tô Nham rất tốt, cái gì cũng tốt, quan trọng nhất là cậu ấy đẹp trai. Cái mũi con mắt cái miệng, toàn bộ đều đẹp! Hơn nữa lại gần nhìn da rất đẹp, không giống nam sinh khác, mặt thì giống như bề mặt mặt trăng, lỗ chân lông lớn như hạt mè, thấy mà gớm .”

Trần Oản Oản khẽ nói:“Cậu chỉ thấy người ta đẹp trai, cái gì cũng hướng về hắn, đồ háo sắc.”

Dư Thông bĩu môi:“Háo sắc thì háo sắc, Oản Oản cậu cũng quái thật, Tô Nham đại soái ca chưa từng trêu chọc cậu, sao cậu nhìn người ta không vừa mắt. Người không biết còn tưởng cậu tức vì Tô Nham học giỏi hơn cậu.” Dư Thông kiên trì nói, trong lòng lại cảm giác lời mình nói đúng là chân tướng. Trần Oản Oản từ năm nhất tiểu học đã là lớp trưởng, kéo dài đến cao trung, chức vị lớp trưởng đột nhiên bị giành. Đối với Trần Oản Oản không chịu thua kém mà nói, chính là một đả kích.

Nhưng Dư Thông lại cảm thấy kỳ quặc, học kì trước lớp trưởng là Lâm Cường, Trần Oản Oản tuy ngẫu nhiên chĩa mũi nhọn vào nhưng không có loại cảm giác như với Tô Nham.

Dư Thông không khỏi nhìn về phía Tô Nham, thấy Lương Khuê thật sự nói chuyện với Tô Nham. Mà Tô Nham không nói một lời, tiếp tục làm bài tập, hoàn toàn không phản ứng với Lương Khuê đang lải nhải bên tai.

Dư Thông không khỏi cười nói:“Lương Khuê giống như quan hệ không tệ với Tô Nham.”

Trần Oản Oản trầm mặc thật lâu, đột nhiên nói:“Chán ghét một người không có lý do gì.”

“Ha ha, nói thế là sao nào?” Dư Thông cười to.

Trần Oản Oản nhíu mày, suy nghĩ có chút bay xa, chậm rãi nói:“Không có lý do là không có lý do, nếu gương ép nói thì lần đầu tiên tớ nhìn thấy thằng ấy đã không thoải mái…… Tớ cảm thấy là nó chán ghét tớ mới đúng.”

“A?”

Trần Oản Oản xoa mi tâm, bực bội trừng Dư Thông: “Hỏi gì mà hỏi nhiều vậy, trước kia cậu chán ghét Trần Yến có lý do không?”

Dư Thông nghẹn lời, đúng vậy, trước kia rất nhiều người chán ghét Trần Yến, không có lý do. Họ dù một câu cũng không nói với Trần Yến, nhưng nhìn thấy liền chán ghét, khinh bỉ, ghét bỏ. Cảm thấy Trần Yến loại người này thấy ghét, âm trầm, u ám, chính là đại biểu của tự ti và xẩu hổ. Nhưng trên thực tế Trần Yến cái gì cũng chưa từng làm.

“Trần Yến sao có thể so với Tô Nham?” Dư Thông bất mãn giải thích _ Tô Nham cao gầy, suất khí, thành tích tốt, tóm lại cái gì cũng tốt.

Trần Oản Oản hèn mọn nói:“Tớ cảm thấy hắn và Trần Yến rất giống, một tên âm trầm, xảo trá. Con chó cắn người không báo trước, chính là thứ người này.”

Dư Thông tức giận đến nghiến răng nghiến lợi, cư nhiên so sánh Tô Nham là chó. Nhưng cô chỉ dám thầm khó chịu, không có can đảm cãi nhau với Trần Oản Oản. Cô bạn từ nhỏ cùng nhau lớn lên này làm cô cảm thấy sợ hãi, làm cái gì cũng bất giác thấp hơn cô ta một bậc.

Hai người cũng không nói nữa, Trần Oản Oản trong lòng có phần ảo não, lời này cô vốn không tính nói ra, chỉ là một cảm giác giấu trong lòng mà thôi. Cô và Tô Nham lại không có tiếp xúc gì, chán ghét hay yêu mến đều không quan trọng. Chỉ là hôm nay có vẻ xúc động, thốt ra thành kiến đối với Tô Nham.

Thân là nữ sinh, không cần phải đi chán ghét nam sinh, càng không tất yếu đối nghịch cùng một nam sinh xuất sắc. Chỉ là Trần Oản Oản _ người luôn được nam sinh vây quanh vô cùng mẫn cảm. Cô so với bất kì ai đều hiểu rõ ánh mắt nam sinh nhìn nữ sinh là mang ý nghĩ gì, mập mờ, thẹn thùng, khao khát các loại vân vân. Nguyên nhân chính là đây, lần đầu tiên nhìn thấy Tô Nham, lần đầu tiên chạm phải ánh mắt Tô Nham, Trần Oản Oản lập tức thầm sợ hãi, đặc biệt khó chịu. Trực giác của cô, nam sinh này chán ghét cô. Đối mặt nam sinh như vậy, bảo cô làm sao tâm bình khí hòa.

Lớp học buổi tối kết thúc, học sinh lập tức giải tán.

Tô Nham cùng Lâm Cường thu thập xong cùng nhau xuống lầu, chậm rãi đi về hướng bãi đậu xe.

Xe đạp của hai người cách nhau không xa, Lâm Cường vừa mở khóa vừa nói : “Cha tớ hỏi tớ muốn ở kí túc xá không, tớ còn do dự, Tô Nham cậu cảm thấy ở lại được không? Nếu ở kí túc xá sáng sớm đến trường rất thuận tiện, không cần dậy sớm, nhưng chỉ có thể mỗi tuần đến thứ sáu mới về nhà, điểm ấy rất khó chịu.”

Tô Nham lục cặp tìm chìa khóa, nghe vậy nói thẳng:“Có thể không ở thì đừng ở. Rất bất tiện, không vệ sinh, không hài hòa, dễ suy nhược thần kinh.”

“A” Lâm Cường mơ hồ, ở lại ký túc xá có liên quan gì đền suy nhược thần kinh.

Tô Nham không trả lời, ngồi xổm xuống lẳng lặng nhìn ruột xe. Lâm Cường vội vàng chạy tới, tái mặt hỏi:“Van xe lại bị mở?”

Tô Nham gật đầu, đẩy xe đạp xẹp lép đi ra ngoài, Lâm Cường theo sau mắng to:“Rốt cuộc là ai làm chuyện thất đức này. Tô Nham, lần sau chúng ta xin nghỉ chặn xem ai làm!”

Tô Nham không nói chuyện, theo đèn đường dẩy xe đạp ra cổng. Bên cạnh hàng đậu hũ chiên đối diện cổng trường còn có rất nhiều quầy sửa xe, Tô Nham đi qua đưa cho ông chủ năm mao tiền: “Bơm hơi.”

Ông chủ liếc nhìn Tô Nham:“Tiểu tử mỗi ngày đều đến bơm, ruột xe có sự cố gì phải không?”

“Không có sự cố, van xe bị mở.”

“A a, ôi, học sinh cấp 3 còn có việc này sao.” Ông chủ bừng tỉnh đại ngộ.

Ruột xe bơm thêm hơi, Lâm Cường đưa qua một chén đậu hũ chiên, Tô Nham không khách khí tiếp nhận, cẩn thận nhấm nháp. Đậu hũ chiên nhà này mùi vị đặc biệt ngon, mới ra nồi vừa thơm vừa nóng, một nguyên tiền năm viên đậu hũ, ăn cũng không no. Mỗi ngày lúc học tối, người đến mua đậu hũ chiên đặc biệt nhiều. Đáng tiếc từ sau khai giảng thực hiện hình thức quản lý tập trung, học sinh trọ ở trường sau giờ học buổi tối không cách nào đi ra. Muốn ăn đậu hũ chiên cũng không thể mua, làm cho sinh ý hàng này giảm hơn phân nửa.

Tô Nham cùng Lâm Cường sóng vai đứng dưới đèn đường ăn, Lâm Cường ăn một chén còn chưa đã ghiền, lại mua một chén, chia cho Tô Nham hai viên.

“Tô Nham! Tô Nham! Lâm Cường!” Có người hô to tên hai người.

Hai người đồng thời ngẩng đầu nhìn quanh, Hóa ra Lương Khuê gọi bọn họ. Hắn lúc này ghé sát đầu vào bức tường sắt trong trường, đưa cổ vồn vã nhìn bọn họ:“Giúp tớ mua đậu hũ chiên đi! Mua mười đồng cầm vào, cám ơn!”

Tô Nham đứng bất động, Lâm Cường cười mắng:“Mua nhiều như vậy ăn chết cậu!” Mắng xong ngoan ngoãn đi mua. Mười đồng đậu hũ cũng không ít, đại thẩm đậu hũ chiên mặt mày hớn hở, nhanh nhẹn cầm lấy chảo, bỏ đậu hũ vào, nếm gia vị, vung hành thái, mười đồng đậu hũ hơn nửa ngày mới chuẩn bị xong. Đại thẩm còn cố ý tìm vài cái chén lớn nhìn tốt nhất, dùng túi nilông gói lại đưa cho Lâm Cường.

Lâm Cường chạy đến cạnh bức tường đưa cho Lương Khuê:“Cho cậu, nhiều như vậy ăn hết không?”

Lương Khuê cười ha ha, trả lại cho Lâm Cường mười đồng : “Sao có thể , trong kí túc xá còn hơn mười người, cám ơn.” Lương Khuê liếc nhìn Tô Nham đứng dưới đèn đường vẫn không nhúc nhích, xoay người nhảy xuống bức tường, thẳng tiến phòng ngủ.

Lương Khuê khỏi nói buồn bực thế nào, chế độ tồi tàn của trường học vừa ra, đừng nói buổi tối đi ra ngoài ăn khuya, cả tiễn Trần Oản Oản về nhà cũng không có khả năng. Tan học chỉ có thể đưa Trần Oản Oản đến cổng trường, Trần Oản Oản miệng chưa nói, nhưng nhìn ra được cô rất mất hứng.

Lương Khuê mang theo đậu hũ chiên chạy về phòng ngủ, cười hét lên:“Đậu hũ chiên đến đây, có ăn không?”

“Ăn!”

“Hảo huynh đệ!”

Một đám người vây tới hai. ba lần liền giải quyết xong đậu hũ chiên. Lương Khuê quệt quệt mồm, hừ giọng tìm quần áo bưng chậu chuẩn bị đi tắm, vừa xoay người liền ***ng phải bạn cùng phòng, Hoàng Bưu cũng bưng về một thứ làm đại não hắn đình chỉ hoạt động.

Lương Khuê cả người đều choáng váng, Hoàng Bưu lo lắng đập hắn mấy cái:“Trúng tà hả?”

Lương Khuê hai mắt trừng trừng, chỉ vào thứ trong tay Hoàng Bưu:“Đây là cái gì?”

Hoàng Bưu à một tiếng, ngượng ngùng nhăn nhó nói:“Cái bô, cậu chưa thấy hở? Cũng đúng, hiện giờ rất ít người dùng cái này, nhưng tình huống hiện nay đặc thù. Khuya đi WC quá phiền toái, bô vẫn thuận tiện hơn, tớ đặt bô phía sau cửa, buổi tối ai muốn tiểu cũng không cần chạy ra ngoài.”

Thân thể Lương Khuê lắc lư, phía sau cửa, phía sau cửa chính là giường của hắn!

Bạn cùng phòng Phó Siêu khinh thường nói:“Hoàng Bưu cậu ngốc à, một cái bô chứa được bao nhiêu nước tiểu, đủ chứa mình cậu thôi à? phòng ngủ chúng ta mười hai người, có mấy người không có thói quen đi tiểu đêm, tính ra một đêm ít nhất là năm lít nước tiểu, dung tích cái bô này tuyệt đối không chứa hết, nhiều lắm chỉ chứa nửa lít”

Hoàng Bưu sững sờ, cẩn thận quan sát cái bô, gật gật đầu đồng ý: “Cũng đúng, chứa không được nhiều lắm. Vậy tối nay dùng tạm, bô là tớ mua, chỉ mình tớ dùng. Các cậu ai muốn, mai tớ kêu bà nội đưa tới. Nhà tớ là tiệm tạp hóa bán đồ dùng sinh hoạt, bô nhựa bô sắt đều có. Bô sắt mắc hơn một chút nhưng dùng bền hơn, giá cả không mắc lắm.”

“Chúng ta mua nhiều như vậy, có giảm giá không?”

“Đương nhiên có giảm giá, nhưng phải hỏi mẹ tớ đã.”

“Vấn đề là nhiều bô như vậy, mua về để chỗ nào? Phía sau cửa quá nhỏ, nhét không hết.”

“Cái kia còn không xử lý, để dưới giường, để dưới giường tầng hai người cùng nhau xài luôn.”

“Như vậy không tốt, phòng ngủ sẽ có mùi khai.”

“Nhịn một chút là được rồi, không muốn có thể đi WC giải quyết.”

“Tiểu thì được rồi, nếu như buổi tối muốn thải thì làm sao?”

“Bô cũng có thể thải mà.”

“Lương Khuê đi đâu rồi? Ai thấy cậu ấy không?”

Tắt đèn …… Lương Khuê đi mãi không về.

Tô Nham đang ngâm mình dưới thác nước tắm rửa, nghe được tiếng chuông điện thoại, Tô Nham tăng tốc độ bò ra ngoài.

“Ai vậy?”

“Là tôi.”

“Lương Khuê?” Tô Nham lau mái tóc ướt đẫm hiếu kỳ hỏi.

“Đúng, chính là tôi, tôi gọi cho chủ nhiệm, kết quả thầy tắt điện thoại, nên tôi liền gọi cho lớp trưởng. Tôi nói rõ cho cậu, tôi đã leo tường rời khỏi kí túc xá, đang nhờ xe đi đến chỗ anh họ tôi ở. Ngày mai phiền trưởng lớp giúp tôi giải thích với chủ nhiệm.”

“Vì sao rời khỏi kí túc xá?”

“Con mẹ nó nếu không rời đi sẽ bị thỉ niệu (c*t đái) bao phủ aaa!”

Tô Nham nhịn cười, cố ý nói:“Nam sinh mà, cậu biết bọn họ rất lôi thôi, tất thối đánh rắm ợ hơi rất bình thường, dần dần thành thói quen.”

“Thả rắm chó chứ thả rắm, thúi lắm chứ cái rễ hành a! Bọn họ mua một đống bô! Còn thương lượng muốn mua mười hai cái, một người một cái bày trong phòng ngủ, tiêu tiểu đều trong bô đó. Mẹ nó đi ở một ngày thử coi, muốn chết hay không!”

Tô Nham phốc phốc cười, Lương Khuê thở hổn hển mắng to:“Cười cái búa, tôi mà trở về kí túc xá đó ở tôi không phải họ Lương!”

Tô Nham ho nhẹ:“Chuyện hôm nay tôi có thể giúp cậu giải vây, nhưng ở hay không ở kí túc xá cậu phải thương lượng với thầy. Chỉ cần mẹ cậu đáp ứng thì nói gì cũng được mà.”

“Biết rồi.” Lương Khuê hầm hừ treo điện thoại.

Tô Nham buồn cười, lúc này y mới chợt nhớ đến đời trước, Lương Khuê hình như đã từng nói ở kí túc xá là chuyện thống khổ nhất trên đời, dù chỉ ở một ngày cũng đủ ghi khắc cả đời . Đời trước Lương Khuê chính là như vậy, chỉ ở lại kí túc xá cao trung một ngày liền chuyển ra ngoài, nghe nói về sau ở lại nhà một giáo viên.

Ngày hôm sau Tô Nham cùng Lương Khuê đi tìm chủ nhiệm nói chuyện kí túc xá, chủ nhiệm thấy bộ dáng tiều tụy của Lương Khuê cũng không mắng hắn, chỉ nói:“Vệ sinh kí túc xá thầy sẽ đặc biệt chú ý. Lương Khuê chuyện của em tìm mẹ em nói đi, nói bà điện thoại cho thầy là được.”

Hai ngày sau, Lương Khuê dọn khỏi trường vào nhà một vị giáo sư già, trong nhà có hai người là giáo sư và vợ ông, sạch sẽ gọn gàng. Tuy vào ở nhà giáo viên không phải nguyện vọng của Lương Khuê, nhưng tốt xấu gì cũng thoát khỏi kí túc xá, Lương Khuê thoả mãn một trăm phần trăm.

Lại là giờ tan học buổi tối, Tô Nham ngồi xổm trước xe đạp, Lâm Cường hổn hển:“Khinh người quá đáng! Rút van nửa tháng còn chưa thoả mãn, bây giờ lại đâm thủng ruột xe. Tô Nham, cậu đừng nhịn nữa, việc này ngày mai đi nói với thầy, chúng ta nghĩ biện pháp tìm ra hung thủ.”

Hiện tại không có cách nào, Tô Nham khiêng xe đạp đi vá, ông chủ sửa xe chậc chậc nói:“Tiểu tử cậu đắc tội người ta rồi sao.”

“Phiền ông sửa nhanh một chút.” Tô Nham nói.

“Được, tôi làm nhanh hết sức.”

Vá xe không phải chuyện nhanh chóng, Tô Nham một hơi mua năm đồng đậu phụ khô ngồi ăn cùng Lâm Cường, khi ăn hết Tô Nham nói:“Cậu về trước đi, quá muộn ba mẹ cậu sẽ lo lắng.” Dứt lời nhìn điện thoại, bổ sung nói:“Sắp mười giờ rồi, cậu đi đi.”

Lâm Cường do dự, Tô Nham thúc giục:“Đi đi, không cần theo giúp tớ.”

“…… Vậy cậu cẩn thận một chút.”

Đối với Lâm Cường mà nói lúc này xác thực quá muộn, mẹ hắn mỗi đêm chờ hắn về nhà mới ngủ, muộn một chút đã hỏi lung tung này nọ. Nếu kéo dài thêm nửa giờ một giờ , không chừng mẹ sẽ tìm đến trường học.

Đưa mắt nhìn Lâm Cường rời đi, Tô Nham lại mua một đồng chân gà nướng từ từ ăn. Thời gian này học sinh lớp 10/2 đã rời khỏi phụ cận trường, quán ăn vặt rất im ắng.

Tô Nham đang ăn vui vẻ, các quán rồi đột nhiên xuất hiện hơn mười thiếu niên, tóc đủ mọi màu sắc. Nhìn sơ qua liền biết là thiếu niên bất lương.

Lúc Tô Nham nhìn về phía thiếu niên cầm đầu, đồng tử hơi co lại.

Khí sắc thiếu niên kia thật không tốt, lớn tiếng muốn bia, ngửa đầu liền uống nửa ly, trong miệng hùng hùng hổ hổ toàn bộ đều là chuyện có liên quan đến nữ nhân.

Tô Nham thanh toán tiền, đứng dậy liền đi.

“Đứng lại.” Thiếu niên kia bảo Tô Nham lại.

Tô Nham bình tĩnh xoay người:“Có việc gì?”

Thiếu niên nhàn nhạt dò xét Tô Nham, Tô Nham rất cao, là loại hình nữ sinh yêu mến. Thiếu niên nhíu mày, ngữ khí không tốt lắm:“Mày học khối nào?”

“Khối mười.”

“Tên là gì?”

“Tô Nham.”

“Lớp nào?”

“10/2.”

“10/2!” Thiếu niên nhãn tình sáng lên, kích động tiếp cận Tô Nham truy vấn:“Cùng lớp với Trần Oản Oản?”

“Đúng.”

“Lương Khuê mày cũng biết phải không?” Thiếu niên thần sắc âm lãnh .

“Biết rõ.”

“Tao hỏi mày, quan hệ giữa Lương Khuê và Trần Oản Oản là thế nào?”

“Không rõ ràng lắm, không thân với họ.”

Thiếu niên nắm chặt cổ áo Tô Nham:“Không muốn bị đánh thì nói thật cho tao, ông mày hỏi mày, mày đừng giả bộ câm điếc. Trần Oản Oản có phải cùng Lương Khuê yêu đương hay không?”

“Có lẽ vậy, không chú ý.”

“Mày, tiểu tử muốn ăn đập phải không?”

Thiếu niên tựa hồ muốn động thủ, đúng lúc khối 12 tan học buổi tối, Quán nhỏ liền bận rộn buôn bán cho tốp học sinh Cao Phong thứ hai trong đêm. Thiếu niên thấy người quá nhiều liền thu tay : “Chúng mày mấy giờ tan học buổi tối?”

“Hơn chín giờ.”

“Tiểu tử xe đạp sửa xong, cậu tới nhìn xem như thế nào?” ông chủ sửa xe ngoắc Tô Nham. Tô Nham đi qua kiểm tra xe đạp, gật đầu thanh toán tiền.

Cưỡi xe xoay người liền đi, đám thiếu niên đằng sau như thế nào, Tô Nham không mảy may đi lưu ý.

Trầm Thành, cái tên ẩn sâu trong trí nhớ, con người khắc sâu trong hồi tưởng.