Rời khỏi làng Lạc Cơ, muốn đến thị trấn Gloren cần băng qua một khu rừng. Tuy là rừng nhưng vì cũng thường xuyên có nhiều dong binh đoàn đi qua lại cho nên dần dần hình thành một con đường mòn.
Trần Trọng Phi đi dọc theo con đường mòn đó, con ngựa vẫn chậm rãi từ từ bước đi. Hắn ngắm nhìn quang cảnh xung quanh, hít sâu một ngụm khí tươi, rồi thở dài ra sảng khoái.
“Bắt đầu cuộc hành trình thôi nào.”
Bỗng hắn nghe từ đâu ở bên cánh rừng, một tiếng hét lên kêu cứu thất thanh.
“Cứu, Cứu.”
Là tiếng của con nít hay sao?
Phi liền xuống ngựa, tay mang theo thanh kiếm Tội Lỗi chạy về hướng cánh rừng. Lúc này mắt của hắn tự nhiên có thể nhìn xa hơn, xuyên qua những khe lá, mặt đất phía dưới cũng nằm trọn trong tầm quan sát của hắn. Vì vậy mà hắn dễ dàng đánh giá và luồn lách qua những vị trí tưởng chừng như là không thể vượt qua.
Tiếng kêu cứu ngày một gần hơn, nhưng khi đến nơi hắn lại không phát hiện ra một ai nữa. Vết tích cũng bị xoá đi.
Hí!
Tiếng ngựa hí vang, hắn phát hiện là từ vị trí ngựa của hắn.
“Không ổn rồi.”
Trọng Phi vội vàng quay lại, nhưng tên cướp đã cưỡi ngựa cùng hành lý của hắn mà mang đi.
“Đứng lại….” Phi hét lớn chạy theo sau. Nhưng người nào chạy nhanh bằng ngựa, hắn đành phải sử dụng Trọng Lực của mình mà thôi.
Phi co chân, sau đó bún mạnh về phía trước, kết hợp với việc hạ thấp trọng lượng cơ thể, thoắt cái đã áp sát được tên cướp.
Thấy Phi đuổi theo sau, vừa chớp mắt đã ở ngay bên trái mình, hắn la toáng lên.
“Á, quỷ. Có quỷ.” Khi nói xong cũng là lúc hắn bị Phi đá văng xuống mặt đất.
Ầm!
“Dám cướp ngựa của tao, mày chán sống rồi sao?”
“Sao… sao mày lại chạy nhanh như vậy được?”
“Tao có chạy đâu, tao nhảy mà.” Phi vừa nói vừa vuốt vuốt cái bờm ngựa, định lấy dây thừng ra trói tên cướp này lại thì có vài người khác đi đến.
Chúng gồm một nhóm 3 người đàn ông vạm vỡ và một bé gái nhỏ nhắn đáng yêu. Lời kêu cứu vừa rồi phát ra chính là từ miệng của cô bé.
Thấy chúng đến, Phi cũng không quan tâm, chỉ chú ý mỗi cô bé với thân hình nhỏ nhắn, lấm lem.
“Nè em gái, em cũng là cướp sao?”
Bé gái nghe thấy chỉ khục mặt xuống đất, không dám nhìn Phi.
“Mẹ mày, thằng chó. Mày có biết tao là ai không?”
“Em gái, chỉ cần em nói ra anh sẽ bảo vệ em rời khỏi đây.”
“Mày dám xem thường bọn tao. Thằng này được lắm. Thân mình còn lo chưa xong mà lo cho con nhóc ngu ngốc này.” Vừa nói hắn vừa đẩy cô bé ngã lăn ra đất, sau đó vác đao vác chuỳ đến mà bổ đánh Phi.
Trọng Phi chả cần rút kiếm khỏi võ, thuận tiện lách người né tránh rồi sau đó đánh vào các yếu huyệt trên người của chúng. Trong phút chốc 3 tên cướp liền bị hạ đo ván.
Tên cướp ban đầu bị đá xuống ngựa thấy vậy liền sợ hãi bỏ chạy, nhưng lúc này Phi cầm một viên đá ném lấy trúng lưng tên cướp, khiến hắn ngã nhào ra đất.
Hắn lấy giây thừng trói lấy bọn chúng lại, sau đó hỏi cô bé.
“Là chúng ép em làm việc cho bọn chúng sao?”
Bé gái nhút nhát gật đầu không nói.
“Giờ thì không sao rồi, em có thể về nhà rồi.” Phi cười dịu dàng nói.
Bé gái chỉ biết lắc đầu, khuôn mặt có chút không nỡ nói.
“Anh chạy đi, kệ em.”
Phi xoa đầu bé gái.
“Sao anh phải chạy chứ, không phải bọn cướp đã bị tóm hết rồi hay sao?”
“Không, kẻ xấu còn nhiều lắm lắm. Anh không đánh lại chúng đâu. Chúng là những gã khổng lồ với đôi tay lo lớn. Hai chị gái của em còn đang bị chúng hành hạ.” Bé gái vừa nói vừa khóc.
Phi nghe thấy thì xúc động. Hắn thật sự rất ghét những kẻ mạnh hiếp yếu.
“Ngoan nào, sẽ ổn thôi, anh là Phi còn em tên là gì?”
“Em là Civer. Anh thật sự sẽ giúp được em sao?”
“Ừm, Civer hãy dẫn anh đi đến hang ổ của bọn chúng, anh sẽ cứu chị em ra. Dù cho chúng có là những gã khổng lồ đi chăng nữa.”
Civer gật đầu, dẫn Phi đi đến hang ổ của bọn cướp.
Sâu bên trong cánh rừng, từ xa đã có thể nghe thấy tiến cười đùa thô kệch của đám cướp. Bên ngoài tường gỗ có 2 tên canh gác, bên trong theo lời Civer nói có đến 18 tên.
Để đề phòng nguy hiểm, Phi không cho Civer theo, chỉ để em ấy lại trông ngựa giúp mình.
Hai tên gác cổng thấy có người lạ mắt đến liền bước đến gây chuyện.
“Này thằng nhóc, mày là ai, sao lại tìm được đến đây?”
Phi không nói gì, chỉ rút thanh kiếm Tội Lỗi ra.
Phập! Phập!
Hai tên cướp cứ vậy mà bị chém đứt cổ. Phi đạp mạnh cánh cửa bằng gỗ khiến nó bay tung vào bên trong căn cứ, gây chú ý cho mấy tên cướp còn lại.
Thấy có kẻ đột nhập lại gây ra chấn động lớn như vậy, bọn cướp càng thêm dữ tợn, hung hăng.
“Thằng oắt con này điên rồi.” Người nói là một tên trung niên mắt chột, với bàn tay to lớn, có thể đấm chết một con trâu.
Phi vẫn không nói, chỉ khuỵu hai chân xuống, một tay cầm kiếm, một tay cầm vỏ kiếm, tạo thành thế chuẩn bị xuất kiếm.
Thanh kiếm Tội Lỗi Lust (Dâm Ô) này có chuôi kiếm được thiết kế tinh xảo, đầu kiếm có hình thoi, bên trong có khảm một viên ngọc màu đen. Thân kiếm giống như một đôi cánh của quỷ, lưỡi kiếm màu đen, cong lên dần về mũi kiếm. Sắc bén vô cùng.
Vô Hạn Băng Hoại!
Viên ngọc màu đen khảm trên thanh kiếm bỗng sáng lên, Phi hoà mình cùng làn gió lướt qua từng gã khổng lồ có bàn tay to, để lại trên người chúng vài đường kiếm chém sâu hoắm.
Chỉ trong tích tắc đã thực hiện được một đòn công kích tổng thể khiến cho kẻ địch không chớp mắt.
Tuy nhiên chỉ 16 trên 18 tên ngã xuống. Hai tên còn lại một là tên mắt chột và một tên trông dáng vẻ khá gầy.
Tên mắt chột cầm một cái chuỳ gai to lớn, hắn cầm chuỳ lên giống như đang vác một con bò sắt đi đánh nhau vậy.
Tên gầy còn lại thì hai bàn tay hắn có một lưỡi kiếm cong lên như nanh vuốt của một loài thú dữ nào đó.
“Xem ra là một tên khó nhằn đấy.” Tên gầy không để tâm đòn đánh vừa rồi của Phi nói.
Nói xong hắn liền bậc nhảy lên không trông rồi biến mất, sau tích tắc đã áp sát Phi, Phi cũng rất nhanh dùng thanh kiếm đỡ lấy.
Bang!
Hai người đều lùi lại sau đòn đánh vừa rồi. Dùng tốc độ nhanh nhất người đánh người đỡ giao chiến lẫn nhau.
Tên gầy dựa vào kinh nghiệm đều đánh vào những chỗ hiểm hóc, mỗi lần như vậy làm cho Phi mất khá nhiều sức lực để chống đỡ, hiện tại cũng chỉ phản đòn lại vài cái.
Sư phụ đã dặn, mình ra ngoài là để rèn luyện, không nên ỷ lại vào Linh Dị.
Chính vì điều đó mà tên gầy có vẻ đang thắng thế. Nhưng Phi chính là một thiên tài luyện kiếm thuật, dưới sự chỉ dạy củ la người thầy huyền thoại Thương Lí Lâm, kỹ thuật có thừa, chỉ thiếu chính là những trận chiến.
Lúc đầu tên gầy còn gây được khó khăn, liên tục tấn công, nhưng dần dần lại bị Phi nắm bắt lấy quỹ đạo. Cuối cùng lại bị Phi bắt bài chém một vệt ở tay.
Tên gầy trúng chiêu lùi lại. Phi được đà liền sử dụng kỹ năng kết liễu.
Nhất Đoạn Thiên Không!
Một kiếm chém ra vừa nhanh vừa mạnh về phía tên gầy, nhưng lúc này lại bị cái chuỳ khổng lồ chặn lấy.
Bang!
“Tưởng giết huynh đệ của tao là dễ à.” Tên mắt chột nhe hàm răng cười khinh thường nói.
Nhưng sự việc không như hắn tưởng tượng, lưỡi kiếm cắt xuyên qua chuỳ gai khổng lồ của hắn, đồng thời cũng cắt đôi luôn cả tên gầy. Máu chảy tuông ra, hắn chết ngay lập tức.
Tên mắt chột bấy giờ hoảng sợ. Vũ khí làm từ thép vậy mà bị hắn cắt đứt. Chuyện này hơi có chút không đúng.
Tức giận, kèm theo phẫn nộ, tên mắt chột gồng lên cơ bắp của mình, các đường gân máu bắt đầu nổi lên cuồn cuộn. Hắn đấm mạnh xuống mặt đất khiến mặt đất nổ tung.
Bùm!
Phi vội vàng nhảy lùi về sau, quay mặt nhìn lại đối phương. Nhưng lúc này tên mắt chột đã áp sát, hắn đấm vào Phi một cái, Phi dùng kiếm đỡ lấy nhưng vì lực quá lớn nên văng ra xa, đâm vào phải một căn nhà, làm nó sập xuống.
“Thằng nhóc không biết điều, vẫn là bị ta một đấm đánh chết.”