Chương 1: Hành trình bắt đầu.
Tại một làng ở phía đông của Miễn Cường Lục Địa, có 2 ngọn núi cấm hùng vĩ. Ngọn núi lớn là Núi Lạc Long và ngọn núi nhỏ hơn là Núi Âu Cơ. Khi mặc trời lên, Núi Lạc Long được chiếu sáng làm sáng rực lên một màu vàng ấm áp, buổi chiều thì lại được phủ lên một màu tím sẫm lại, nổi bật trên nền ráng đỏ của hoàng hôn.
Núi Âu Cơ nấp sau cái bóng của Núi Lạc Long, bàn ngày thì nhẹ nhàng e ấp, ban đêm thì sương dày, càng khiến cho Núi Âu Cơ thêm huyền bí.
Nhìn hai ngọn núi, người ta càng có bằng chứng khẳng định thêm về truyền thuyết Lạc Long Quân và Âu Cơ.
Đến ngày nay, ở giữa hai ngọn núi hùng vĩ ấy, có một ngôi làng, gọi là làng Lạc Cơ, là kết hợp giữa chữ đầu và chữ cuối, khi tên hai ngọn núi này nối liền.
Làng Lạc Cơ là làng tự do, nên không thuộc quyền cai quản của lãnh địa nào hết, vì vậy mà một số truyền thuyết hay văn hoá nơi đây không bị chỉnh sửa.
Làng Lạc Cơ thu hút rất nhiều dong binh đoàn đến tá túc, cũng như nhiều người ở các nơi khác đến thăm quan, và ăn những món ăn đặc sản tại đây, đặc biệt là bánh quế.
Bánh quế với nhiều mùi vị khác nhau, được các đầu bếp chau chuốt rất tỉ mỉ, khiến cho mỗi khi ăn phải thật khó quên hương vị.
Ở trước cổng làng, một người đầu bạc đang tiễn người đầu xanh.
“Phi, con thật sự phải đi sao?”
“Vâng, thưa thầy. Thầy cũng biết ước mơ từ nhỏ của con mà.”
“Ừm, ta biết, nhưng thật sự không nỡ, dù gì ta cũng xem con như con trai của mình.”
“Thầy à, còn sẽ cảm thấy sự chân thành hơn, nếu như thầy không vừa nói vừa gãi mông đấy!”
“Khà khà, thằng nhóc, không cho ta diễn sâu một lúc được sao? Chỉ tại sáng nay ta ăn bánh quế nhiều quá, lại uống rượu cho nên...." Ông ta càng nói càng gãi mạnh hơn.
“Bà Phương không đến sao ạ?” Phi nói với giọng điệu hơi buồn, ánh mắt nhìn sâu vào tận bên trong làng.
“Bà ta ấy à, bây giờ chắc đang bận bán bánh quê cho mấy người khác sứ rồi, hơi sức đâu mà tiễn thằng nhóc như con.”
“Hì hì, chỉ là con sắp đi xa rồi, nên cũng muốn thú tội với bà ấy.”
“Gì cơ, con đã làm ra chuyện gì mà muốn thú tội.”
“Chuyện là tên trộm bánh quế bấy lâu nay chính là con.” Phi ghé vào tai thầy nói nhỏ.
Ông ta nghe thấy liền la toáng lên, người nhảy nhảy như thằng nhóc.
“Cái gì, con là tên trộm bánh quế khét tiếng đó hả.”
“Suỵt, suỵt, thầy nói nhỏ thôi.” Phi vội vàng bịt miệng ông thầy nhiều chuyện lại.
“Ưm ưm ưm…” lão già chống đối kịch liệt, tay chân quơ loạn xạ như con nít.
Đâu đó đằng sau ngôi nhà, một lão bà với chiếc tạp dề màu đen đang không ngừng chảy nước mắt. Bà cố lấy tay dụi đi nhưng không sao kiềm nổi.
Thằng nhóc đã lớn rồi, còn biết nhận lỗi cơ đấy, con tưởng ta không biết con là kẻ trộm bánh quế của ta hay sao.
“Thầy, mặt trời cũng đã lên cao, đã đến lúc con phải đi rồi.”
“Ừm, trước khi đi ta tặng con hai bảo vật.”
Phi nhìn thầy với ánh mắt đầy nghi hoặc. Một người thầy nghèo đến mức phải đi ăn quỵt khắp làng, thì có bảo vật gì cho hắn cơ chứ.
“Thầy thật sự có bảo vật ư? Đừng nói là cái gậy gãi lưng của thầy nhé.”
Lão già nghe thấy liền đánh vào đầu Phi một cái.
“Con nghĩ ta là ai, thời còn trẻ ta từng là một người đàn ông….”
“đầu đội trời, chân đạp đất.” Phi liền cắt lời.
“….”
“Thầy à, câu này con đã nghe từ nhỏ đến giờ, ngay cả khi con bị lãng tai, cũng có thể nhìn khẩu hình miệng của người mà nói tiếp được.”
“Khụ, khụ, ta không làm nhỡ thời gian của con nữa.”
Sau đó ông ta lấy từ bên trong chiếc rương gỗ cũ kĩ ra một thanh kiếm và một viên ngọc, đang không ngừng bốc lên khí trắng.
“Đây là một trong 7 thanh kiếm tội lỗi.”
“Wow, thầy còn có thanh kiếm này thật sao?” Phi nhanh nhảu định sờ lấy nhưng lại bị thầy cản lại.
“Khoan đã, thanh kiếm này có chút đặc biệt. Con biết đấy nó là một thanh kiếm tội lỗi.”
“Thì sao ạ?” Phi ngỡ ngàng không hiểu, không phải nó chỉ là một cái tên thôi hay sao?
“Khụ khụ, con biết đấy, 7 tội lỗi của con người là Kiêu Ngạo – Lười Biếng – Tham Ăn – Đố Kỵ - Thù Hằn – Tham Lam – Dâm Ô. Và tên của nó là Lust, tượng trưng cho Dâm Ô. Khi sử dụng thanh kiếm, sẽ mắc phải một số tác dụng phụ không mong muốn. Và đó cũng là lí do ta đã bỏ nó vào cái hộp này rất lâu rồi.”
“Thầy cứ tin ở con, một thân nam tử chính chắn như con, chắc chắn sẽ không bị nó ảnh hưởng đâu.” Phi tự tin ngời ngời, ở lứa tuổi 18 đầy nhiệt huyết ấy, chắc chắn sẽ không bị ảnh hưởng.
Ảnh hưởng ở đây tức là ý kiến trái chiều, chứ ảnh hưởng bởi tác dụng phụ, thì trước nay chưa ai chống đối được.
“Đây, ta giao nó cho con. Còn đây, viên ngọc này gọi là Linh Dị.”
Vừa nghe tới Linh Dị, Phi mừng như điên, hắn nhảy cẩn lên nắm chặt lấy tay thầy, như chỉ mong thầy mau cho hắn vậy.
Linh Dị, một viên ngọc có giá trị liên thành và rất hiếm gặp. Khi ăn vào Linh Dị, sẽ giúp cho người đó có sức mạnh ngay lập tức.
Một người có thể ăn nhiều Linh Dị, nhưng bắt đầu từ quả thứ hai, trong cơ thể sẽ sinh ra sự chống đối kịch liệt.
Nếu may mắn, thì từ đó có sức mạnh vượt trội hơn. Nhưng nếu không may mắn, cơ thể yếu ớt không thể chống chịu lại, chắc chắn sẽ bị nổ banh xác.
Phi không quan tâm trái này có sức mạnh là gì, có nó đã là một con đường tắt tiến đến sức mạnh rồi.
Phi liền bỏ vào miệng mình, định lấy răng nhai lấy, nhưng vì nó khá cứng, cho nên hắn nuốt trọn xuống tận bụng.
Linh Dị, Trọng Lượng.
Một lúc sau khi ăn nó, Phi bắt đầu cảm nhận được một luồng sức mạnh đang tuông trào bên trong cơ thể. Hắn cảm thấy hơn mười mấy năm qua tập luyện đều như mây gió thoáng qua, còn không bằng sau khi ăn phải Linh Dị Trọng Lượng này.
“Thầy, ơ, ơ, đây là….”
Phi bắt đầu giảm nhẹ trọng lượng của mình lại, khiến cho hắn bay lên không trung, vặn vẹo, lượn lờ khập khiễng, suýt chút cắm đầu xuống mặt đất. Phải một lúc sau mới có thể khống chế được.
Khi đã khống chế được năng lực, hắn bay bay vài vòng sau đó đáp xuống mặt đất.
“Thầy, thầy thấy con đã bay trên bầu trời chứ.”
“Ta thấy, đừng lấy đó làm kỳ lạ, con hãy tập làm quen đi. Vì ngoài kia, còn có nhiều thứ mà con không thể tưởng tượng ra nữa kìa. Nhớ lấy lời ta nói….”
Sột! Sột!
“Mẹ nó cái mông ta ngứa quá.” Lão già vừa gãi vừa than vãn. Đã ngứa xong, mới nhìn Phi nói tiếp.
“Vừa rồi ta đã nói đến đâu rồi ấy nhỉ.”
“….”
Phi cũng đã quá quen với hình ảnh người thầy bẩn bựa này rồi, hắn chỉ cười mỉm rồi nói.
“Thầy chúc con lên đường bình an.”
“Đúng đúng, con lên đường bình an nhé, hãy tìm những người bạn, họ sẽ giúp con trưởng thành hơn.”
“Vâng ạ, cảm ơn thầy, con đi đây. Gửi lời giúp con đến bà Phương, cảm ơn bà vì những hộp bánh quế đầy hương vị khó quên nhé.”
Nói xong Phi cưỡi ngựa lên đường, bắt đầu một cuộc hành trình khám phá thế giới của mình.
….
“Nó đi rồi, bà còn định trốn ở đó đến bao giờ?”
Bà Phương nước mắt dàn giụa từ đằng sau ngôi nhà bước ra.
“Hừ, ai định trốn cơ chứ, tôi sợ tôi mà ra chắc phải đánh đòn nó vì dám trộm bánh quế của tôi bấy lâu nay.”
“Bà nghe hết rồi sao?”
“Hừ, thằng nhóc hư đều là do học tính xấu của ông đấy.”
“Ai da, đừng véo tai tôi, hôm nay bà véo tai tôi nhé, vậy tôi phải ăn bù bánh quế của bà thôi.”
Bà Phương kéo tai ông lão đi vào trong Làng.
Huyền thoại Thương Lý Lâm cứ vậy mà tiếp tục cuộc sống mai danh ẩn tích của mình.
…..