Chương 6: Chương 6

“Ngươi đừng lại đây!” Bạc Bảo sau khi bị đặt trên giường, liền không ngừng lui về sau.

Nhưng là lúc này trên mặt Lệ Vô Địch đã sớm bị bịt kín bởi một tầng sương mù, giống như một dã thú phát cuồng tùy thời sẽ đánh về phía nàng.

“Ta nói rồi, ta sẽ cho ngươi hiểu được, ai mới là lão đại duy nhất ở đây.” Nữ nhân này, nếu không dạy dỗ nàng một chút, chỉ sợ nàng sẽ nghĩ là hắn dễ khi dễ!

“Ngươi......” Nàng bởi vì bối rối, giày thêu ở một bên không cẩn thận bị rơi xuống.

Nàng trốn không thoát. Một đạo âm thanh từ trong lòng của nàng truyền đến, bởi vì Lệ Vô Địch trước mặt như là thay đổi thành một con người khác.

Hắn hoàn toàn bị nàng khơi mào lửa giận, mà lửa giận bên trong lại mang theo tình dục, trong mắt nồng đậm tình dục làm nàng lâm vào tình thế bắt buộc.

Lệ Vô Địch nhìn bộ dáng nàng không ngừng trốn tránh và sợ hãi, nhưng lại không đánh mất quyết định trong lòng.

Hắn tiến lên, đi tới gần nàng một bước.

“Lệ Vô Địch, ta không cho phép ngươi chạm vào ta!” Bạc Bảo muốn lùi nhưng không thể lùi được, vì thế lạnh lùng cất giọng, muốn duy trì bình tĩnh cho chính mình.

Hắn không nghe thấy, ngày càng tới gần giường, bàn tay liền hướng tới khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng.

Nàng dùng sức đẩy cánh tay của hắn, thân mình lui về sau thành một khối.

Ngay sau đó, hắn đem nàng ôm trở lại trong lòng, sau đó lấy bạc môi của chính mình hôn đôi môi no đủ của nàng , lại lần nữa nhấm nháp hương vị của nàng.

Cánh tay nhỏ bé liều mạng phản kháng, muốn chấm dứt động tác của hắn.

Nhưng hắn chỉ cần dùng một bàn tay là có thể ngăn lại nàng, tay kia thì thô lỗ tiến vào vạt áo trước ngực nàng.

Nàng có thể cảm nhận được khí lực của hắn mạnh mẽ hơn ngày thường, không chút do dự hướng phóng đánh tới.

Hắn muốn lấy đầu lưỡi để phục tùng phản kháng của nàng, cuốn lấy lưỡi của nàng, không ngừng đùa giỡn.

Bị che lại cái miệng nhỏ nhắn không thể phát ra lời gì, chỉ có thể mặc cho lưỡi của hắn không ngừng trêu ghẹo, như là muốn nuốt xuống tất cả bất mãn của nàng.

Không cho phép hắn chạm vào nàng? Vậy sẽ ép hắn tới đường chết, làm cho hắn thối lui đến không còn đường lui, nàng muốn như vậy ngăn cản tức giận của hắn.

Hắn sẽ không như vậy dễ dàng buông tha cho nàng! Một khi nàng đã khiêu khích hắn như vậy, thì sẽ phải thừa nhận kết quả kế tiếp.

Vì thế, hắn như là không khống chế được chính mình, đem quần áo của nàng từng cái cởi ra.

Lệ Vô Địch giống như một dã thú cực kì đói khát, đầu lưỡi liếm mút cánh môi của nàng, như là thưởng thức mỹ vị, muốn đem nàng nuốt vào.

Hắn phát hiện, trên người nàng có một loại hương khí làm mê hoặc hắn, giống như bánh bao mới ra lò thơm ngon dụ hoặc.

Tay hắn tham lam tiến vào bên trong vạt áo của nàng, cách cái yếm nhẹ nhàng xoa bóp.

Bạc Bảo muốn nghiêng đầu tránh đi cái hôn của hắn, bất đắc dĩ thân mình lại bị hắn cưỡng chế ở dưới thân, căn bản không thể nhúc nhích.

Hơi thở thô suyễn của hắn không ngừng phun ở trên mặt của nàng, vừa ấm áp lại mang theo một tia dồn dập, dục vọng tràn ngập trong cơ thể hắn.

Nàng nghĩ đến chính mình nghịch lửa có thể khống chế được lửa lan tràn, nhưng không có nghĩ đến cuối cùng vẫn là thất bại, Lệ Vô Địch chung quy vẫn là một nam nhân dã man, khuyên nhủ răn đe, van xin tha thứ đều không dùng được.

Nàng chỉ có thể cố hết sức cùng hắn đối kháng, mở to đôi mắt đẹp, chỉ có bất mãn, không muốn khuất phục.

Bàn tay của hắn bắt đầu lớn mật xoa bóp tuyết phong của nàng, tuy rằng cách cái yếm, vẫn là có thể cảm giác được xúc cảm mềm nhũn.

Bàn tay cách cái yếm xoa bóp không làm thoả mãn dục vọng của hắn, năm ngón tay cũng dần thu hồi, co rụt lại trượt vào bên trong, hắn đem ngón giữa chuyển qua nụ hoa mà đùa giỡn.

Nụ hoa non mịn, ngây ngô bởi vì đầu ngón tay hắn gây xích mích, bắt đầu tràn ngập màu sắc phấn nộn, dần dần đứng thẳng.

Bạc Bảo cả người run lên, chưa bao giờ có cảm giác như vậy lủi qua toàn thân của nàng.

Đầu lưỡi của hắn lướt qua từng tất thịt tiến tới môi nàng, hút hết lời lẽ của nàng, phun ra hơi thở ấm áp lại bị nàng hút vào bên trong.

Nàng cảm giác được hơi thở cùng hương vị của hắn tất cả đều chui vào lồng ngực mình.

Làn da của nàng không hề báo động trước trở nên phấn nộn cùng với cái yếm lộ ra trước mặt của hắn.

Lệ Vô Địch không cho nàng có cơ hội phản kháng, bày tay liền cầm lấy một bên mềm mại của nàng, ngón tay ở trên nụ hoa cọ xát qua lại, thỉnh thoảng đè ép.

Nàng cảm nhận được chính mình như là bị điện giật, hắn chặt chẽ ôm lấy nàng, nguyên bản tay nhỏ bé chống đối lại không tự chủ được bắt đầu nhũn ra.

Không thể...... Từng đạo âm thanh ở trong lòng nàng kêu lên, nhưng nàng vẫn là vô lực ngăn cản hành động của hắn.

Cảm giác thẹn thùng tuy rằng tràn đầy trong ngực của nàng, nhưng mà cảm giác dụ dỗ cũng là cùng lúc hướng tới, cảm giác kích thích càng làm nàng không thể kháng cự.

Chờ nàng lấy lại tinh thần, môi của hắn đã sớm rời đi cánh môi của nàng, ngược lại công lược phía sau gáy của nàng, ở da thịt mềm mại lưu lại ấn ký đỏ tươi.

Thẳng đến khi nàng cảm giác trước ngực một trận ấm áp, cúi đầu nhìn xuống, nguyên lai là hắn há mồm hàm trụ trước ngực mềm mại của nàng.

Nụ hoa cách cái yếm bị hắn hàm duyện mà xuất hiện dấu vết ẩm ướt, ẩm ướt thấm vào bên trong làm nụ hoa càng đứng thẳng.

Bạc Bảo không có cách nào hình dung được cảm giác hiện tại, khí lực giống như là chậm rãi bị rút đi, nguyên bản giằng co cũng đã muốn bị hóa giải, nàng như là bắt đầu hòa tan vào mật đường, xụi lơ vào trong lòng của hắn.

Hắn cũng không làm cho nàng thất vọng, đầu lưỡi cách vải dệt nhẹ nhàng di chuyển, linh hoạt gây xích mích quả mân côi mẫn cảm.

Hơi thở của nàng cũng bắt đầu trở nên hỗn loạn, cắn cánh môi dưới, cực lực ẩn nhẫn cảm giác kì dị kia.

Lệ Vô Địch dùng bàn tay ấm áp di chuyển tới toàn thân cao thấp của nàng, nhiệt độ nóng hổi đánh tới hạ phúc của nàng, như là tập trung thành một ngọn lửa lớn, bắt đầu thiêu đốt, khí lực để giằng co tựa hồ cũng bị hắn hóa cho vô hình.

Đầu lưỡi của hắn lướt qua quả mân xôi yếu ớt, lại di chuyển tới một nụ hoa khác mà âu yếm, hôn lên một bên tuyết phong mềm mại , bàn tay lại xoa tuyết phong còn lại, không cho một bên nào cô độc.

Cuối cùng, hắn rời đi cần cổ của nàng, tuyết phong no đủ song song ánh vào trong mắt của hắn.

“Không......” Bạc Bảo rốt cuộc kéo về được một tia lý trí, hai tay nhanh chóng che lấp cảnh xuân trước ngực.

Nhưng hắn làm sao có thể để cho con mồi chạy trốn? Vì thế hắn chế trụ thân thể mềm mại của nàng, bàn tay to lớn bắt cổ tay trước ngực của nàng, làm cho nàng có chắp cánh cũng không thể bay.

Bạc Bảo hai mắt bị bịt kín bởi một tầng mê võng, con ngươi đen không thể ngắm nhìn.

Sau khi cúi đầu, nàng nhìn thấy Lệ Vô Địch đang há mồm trêu đùa bầu ngực của nàng, hàm trụ nụ hoa, còn phát ra âm thanh dâm mĩ.

Nàng không biết nên như thế nào hình dung xúc cảm khi bị hắn đùa giỡn, chỉ cảm thấy trước ngực xuất hiện một trận ẩm ướt ấm áp, đầu lưỡi linh hoạt ở tuyết phong làm nàng ngứa ngáy toàn thân.

Nước bọt thấm ướt quả mân xôi bóng loáng, làm cho nó có vẻ tràn ngập vẻ nhu mì, sau đó hắn nâng nó lên, lại đem nó đưa vào trong miệng.

Cảm giác mềm mại kia, làm cho hắn cảm thấy nó tựa hồ sắp ở trong miệng của hắn tan ra, kế tiếp hắn lấy răng nhẹ nhàng mà cắn, cũng hơi hơi xoa bóp nó.

Bạc Bảo bị bắt phải nhận lấy hành động của hắn, xúc cảm kia cứ theo nhau mà đến làm cho nàng thấy một trận ngứa ngáy, cùng với một chút cảm giác khó chịu.

Phân không rõ là đau hay là ngứa, rõ ràng nàng muốn mở miệng ngăn cản động tác của hắn, nhưng là trong miệng bật ra cũng chỉ là từng tiếng than yêu kiều.

Hai tay của nàng dần dần mất đi khí lực phản kháng, chỉ có thể cầm lấy bàn tay của hắn, không biết làm sao.

Ánh vào trong mắt Lệ Vô Địch là miên nhũ đẫy đà, phấn nộn sớm bị đầu lưỡi liếm biến thành sưng đỏ không chịu nổi, phía trên còn dính ánh sáng ẩm ướt, hình ảnh như vậy làm cho hắn thập phần hưởng thụ.

Thấy nàng thân mình nổi lên ửng đỏ, như là hóa thành mật hoa ngọt ngào, lúc này hắn mới buông ra cổ tay của nàng, bàn tay ngược lại vuốt ve trên gương mặt không tỳ vết của nàng.

Bàn tay sau đó đi vào đôi môi phấn nộn, miêu tả một chút, sau đó tách ra đôi môi của nàng.

Ngón trỏ bắt buộc nàng mở ra, sau đó luồn vào trong miệng anh đào nhỏ nhắn, một đường thẳng đảo ấm áp nhuyễn lưỡi, ở trong miệng của nàng đùa giỡn.

Bạc Bảo kháng cự hắn đùa giỡn, nhưng là khi nàng phun ra ngón tay hắn, miệng của hắn liền trừng phạt mà cắn đỉnh hồng trước ngực của nàng.

Đau đớn khiến cho nàng khinh ngâm một tiếng, ngón tay của hắn liền thuận lợi lần nữa nhập vào trong miệng, đùa giỡn khoang miệng ướt át của nàng.

Lệ Vô Địch đình chỉ lại việc hôn nụ hoa của nàng, con ngươi đen cũng tràn ngập tà khí, cứ như là ánh mắt của kẻ đi săn nhìn thấy con mồi thích hợp.

Ngón tay không ngừng ở trong miệng của nàng trêu ghẹo, cũng cố ý chậm rãi rút khỏi, dẫn đường đưa đầu lưỡi của nàng rời đi khoang miệng.

Nàng như là bị hạ cổ, đầu lưỡi tìm kím ngón tay hắn, ở không trung cùng với hắn day dưa.

“Bạc Bảo, mở hai mắt nhìn ta.” Hắn khàn khàn mở miệng.

Nàng như là đã bị mê hoặc, ngoan ngoãn nghe theo lời nói của hắn, mở ra đôi mắt đẹp, mắt đẹp đầy sương mù nhìn thẳng vào con ngươi đen của hắn.

Lệ Vô Địch thập phần vừa lòng với phản ứng của nàng, vì thế ngón tay rời đi nàng, như là thưởng cho nàng môi của chính mình.

Đồng thời hôn nàng, bàn tay của hắn ngược lại hướng tới thắt lưng của nàng.

Lòng bàn tay có thể cảm nhận được nàng mảnh mai tinh tế, thân thể mềm mại linh lung, tay một đường đi xuống, đi đến mông của nàng.

Cặp mông của nàng rất tròn hơn nữa rất đẹp, làm cho tinh thần hắn rung động, bàn tay trực tiếp hướng váy của nàng tiến tới.

Kéo váy nàng lên, lòng bàn tay của hắn dán tại trên đùi của nàng, xúc cảm như chạm vào tơ lụa thượng hạng, làm cho tay hắn giống như mãnh xà càng ngày càng hướng lên trên.

Bạc Bảo tinh thần một mãnh hỗn loạn, trong cơ thể nhiệt khí bắt đầu đi xuống, trong bụng như là dấy lên nhiều đốm lửa.

Chơi với lửa có thể làm lửa cháy lan ra cả đồng cỏ, mà hắn chính là muốn đùa bỡn ngọn lửa trong cơ thể nàng.

“Không, không thể......” Cảm giác được bàn tay tà ác của hắn lại hướng hai chân của nàng đi tới, nàng muốn kháng cự.

Lệ Vô Địch tham nhập vào giữa hai chân của nàng, cách vải dệt đơn bạc, ở tại chỗ tư mật của nàng nhẹ nhàng lấy đầu ngón tay ma sát.

Tiếp theo, hắn làm cho ngón trỏ cùng ngón giữa trước sau đong đưa, nhẹ nhàng lấy đầu ngón tay quấy nhiễu tiết khố của nàng, cũng nhấn mạnh ở trên.

Bạc Bảo cả người run lên, nhịn không được càng tiết ra chất dịch yêu kiều, không thể đình chỉ.

Thân thể của nàng càng lúc càng nóng, bắt đầu thấm ra nhiệt khí, trên trán trắng noãn toát ra mồ hôi tinh tế, chỗ tư mật cũng thấm ra thủy mật, thấm ướt tiết khố mỏng manh, khiến cho vải dệt liền như vậy dán tại trên đoá hoa.

Về sau, đầu ngón tay của hắn bắt đầu cảm nhận được từng đợt ẩm ướt từ bên trong hoa huyệt trào ra.

Bạc Bảo nhịn không được khinh hô lên một tiếng.

Lệ Vô Địch một tay xoa nắn tuyết phong bị vắng vẻ, lại dùng chân tách ra đùi của nàng, hai người thân mình thân mật âu yếm.

Bạc Bảo biết nam nữ trong lúc tư mật sẽ xảy ra chuyện gì, trước kia ở Tục Hương Lầu cũng nghe qua các phu nhân nói chuyện xảy ra trong phòng ngủ, khi đó nghe các nàng chia sẻ, nàng luôn cười trừ, không quá tin tưởng tình dục làm sao có thể làm cho một nữ nhân phiêu phiêu dục tiên.

Hiện tại nàng rốt cục đã hiểu.

Vì sao hưởng qua một lần nam nhân tốt đẹp, nữ nhân sẽ nhớ mãi không quên, tại sao nam nhân không ở bên cạnh thì nữ nhân luôn cảm thấy tịch mịch hư không, cũng hiểu được Tục Hương Lầu vì sao có thể giúp các nàng an ủi thân thể.

Nguyên lai là bởi vì nam nhân tại thời điểm ban đêm cùng với nữ nhân, sẽ hiện ra một loại thái độ khác với ban ngày ôn nhu......

Hắn đụng vào nàng hắn hôn môi nàng hắn làm hết thảy, đều phản ứng ở đầu ngón tay của hắn.

Lệ Vô Địch đem nàng coi là trân bảo mà đối đãi, mỗi một lần đụng vào đều thật là cẩn thận, lại dấu không được tình dục trong lòng.

Lửa nóng dục vọng chính là đã đánh sâu vào hắn, hai tay cũng càng lúc càng tà tứ, hướng đến chỗ địa phương tư mật của nàng mà dao động.

Nàng giẫy dụa đáp lại rằng nàng đang khó chịu, làm cho động tác của hắn hơi hơi chậm lại, không dám làm càn.

Khi đầu ngón tay của hắn chui vào chỗ tối tư mật mê người kia, lửa nóng dục vọng cũng cùng lúc truyền vào trong cơ thể của nàng.

Như là có đoàn lửa khiến cho nhiệt độ cơ thể nàng không ngừng tăng cao, nguyên bản chính là chống cự, cuối cùng thành say mê, luân hãm ở trong tình dục không thể tự kềm chế.

Lệ Vô Địch đầu ngón tay mang theo lửa nóng dục vọng, bắt đầu di chuyển trong cơ thể của nàng, hoa kính tuy rằng trơn nhẵn mà ướt át, nhưng ngón tay hắn đến mỗi một chỗ đều bị ngăn cản.

Hắn dừng lại động tác, rút đi quần áo che đậy trên người của nàng.

Thân thể xinh đẹp của Bạc Bảo hiện ra sáng tỏ dưới ánh trăng, trắng noãn không tỳ vết, làm hắn giống như rơi vào sắc đẹp của nữ thần.

Giờ khắc này, con ngươi đen của hắn hoàn toàn bị vẻ xinh đẹp của nàng cuốn hút.

Hắn lại hôn lên môi của nàng, lần này nụ hôn mang theo bộc trực, ngón tay không ngừng ở trong cơ thể nàng trêu chọc, đầu lưỡi cũng công lược trong miệng của nàng, làm nàng không ngừng phát ra âm thanh yêu kiều.

Ngón tay đang trêu đùa bên trong nụ hoa, theo khe hở không ngừng gây xích mích, rất nhanh liền phát hiện trong cơ thể nàng trào ra càng nhiều ẩm ướt.

“Bạc Bảo, ngươi đã chuẩn bị tốt.” Hắn thực vừa lòng với phản ứng của nàng.

Bình thường nhìn nàng lạnh nhạt như vậy, không nghĩ tới nàng cũng thật thành thực, hắn mới hơi chút cọ xát, nàng liền nhiệt tình thấm ra mật hoa ngọt ngào.

Bạc Bảo cảm giác được giữa hai chân chính mình tràn đầy ẩm ướt, cái loại cảm giác này là trước nay chưa từng có, như là không được thoả mãn.

Nàng cảm thấy thật thẹn, muốn khép đùi lại, hắn lại dám vặn bung ra đùi không ngừng kháng cự của nàng.

Lệ Vô Địch cũng cảm nhận được đũng quần chính mình bị dục vọng dần dần thức tỉnh, như là một lò lửa vội vàng dao động.

Vì thế hắn rút đi quần lót, phóng thích lửa nóng cự long.

Cự long to lớn sau khi xuất hiện, liền chủ động cọ xát da thịt non mịn giữa hai chân nàng, rõ ràng cảm thụ được xúc cảm mềm mại.

Bạc Bảo có thể cảm nhận được đầu ngón tay của hắn vừa nhanh vừa vội, lại càng nhanh càng sâu vào trong hoa huyệt của nàng.

Đây là một sự khảo nghiệm trước nay chưa từng có, chỉ là đầu ngón tay của hắn chui vào, liền làm nàng hơi hơi nhíu mày.

Lệ Vô Địch tham nhập sâu vào dũng đạo trơn ướt của nàng, liền lấy ngón tay xấu xa dao động đùa giỡn, ở trong cơ thể của nàng tiến ra lui vào.

Không thể giải thích được cảm giác vui sướng, giữa hai chân của nàng cũng cảm thụ được một loại xúc cảm nóng bỏng khác.

Cảm giác làm chuyện xấu nhanh chóng thay thế cảm giác thẹn thùng, nhưng nàng vẫn không thể thoát khỏi khoái cảm mà hắn tạo ra.

Chưa bao giờ trải qua cảm giác này, làm cho nàng dần dần phục tùng, cũng bắt đầu chờ mong kế tiếp sẽ có cái gì kinh hỉ.

“Bạc Bảo, ngươi ẩm ướt thật nhanh, ta đều có thể nghe thấy tiếng nước.” Lệ Vô Địch đem mặt dán tại gương mặt của nàng, ở bên tai của nàng thổi khí.

Nàng lắc lắc đầu than nhẹ, không có cách nào đáp lại lời của hắn.

Bên trong dũng đạo nhiều thêm một ngón tay, chính là không kiêng nể gì ở bên trong đào móc.

Thủy dịch bởi vì hắn trêu trọc, như là điên cuồng tràn ra hoa kính, khi ngón tay hắn nhẹ nhàng chạm đến trân châu trong hoa khâu, cũng phát hiện nó đột ngột rung động, giấu ở trong hai cánh hoa môi.

Nàng toàn thân bắt đầu run rẩy, hô hấp cũng bắt đầu hỗn loạn.

Hắn ác liệt lấy một bàn tay khác bao lại miên nhũ của nàng, thoáng sờ, nhũ phong trắng noãn bởi hắn đè ép mà hiện đủ hình dáng, lưỡi của hắn càng hôn hướng miệng của nàng, làm cho nàng không thể không há mồm cùng hắn hôn môi.

Lúc này Bạc Bảo tựa như rơi vào trong biển bất lực, chỉ có thể lấy hai tay ôm lấy gáy của hắn, đầu lưỡi cùng hắn giao triền.

Nàng cung nổi lên thắt lưng, nghênh đón hắn đùa giỡn, cứ việc miệng bị hắn che lại, nàng vẫn là kêu ra thanh âm yêu kiều.

Lệ Vô Địch thích nghe thanh âm của nàng, vì thế rời đi cánh môi, chỉ lấy đầu lưỡi dẫn đầu lưỡi của nàng, ở trên không đùa giỡn.

Bạc Bảo cảm giác toàn thân bị bao phủ trong sự kích thích, như muốn biến toàn thân nàng xuất hiện dục vọng nguyên thuỷ.

Tay nhỏ bé của nàng đặt tại ngực của hắn, cũng bởi vì ngón tay hắn không ngừng ở trong cơ thể nàng làm loạn, đầu lưỡi lại cùng lưỡi của nàng dây dưa, làm khoé miệng của nàng chảy xuống từng sợi chỉ bạc chỉ bạc.

Tất cả hình ảnh mê người này đều lọt vào trong mắt của hắn, làm con ngươi đen của hắn càng thêm thâm thúy.

Vì thế, hắn ở dũng đạo lại di động nhanh hơn, bàn tay nắm giữ nhũ phong của nàng cũng nhéo đỉnh nụ hoa.

Qua lại đùa giỡn đầu lưỡi phấn nộn, ngón tay cũng không ngừng di chuyển trong dũng đạo, khiến cho thân thể của nàng cũng đong đưa đứng lên.

Bạc Bảo phát ra thanh âm yêu kiều, nguyên bản rụt rè tựa như trên người nàng biến mất, tất cả đều bị hắn lấy đi hết.

Lệ Vô Địch đình chỉ cùng nàng hôn môi, tà khí nhéo bộ ngực của nàng một chút.“Ta thích ngươi kêu lãng một chút, lại lớn tiếng một chút, ta liền cho ngươi khoái hoạt cuối cùng.”

Nàng nghe lời phóng đại âm lượng, nâng lên tuyết đồn muốn hắn cấp nàng càng nhiều vui thích, tựa như con thỏ nhỏ trốn không thoát, tùy ý hắn đùa bỡn.

“Đúng là vật nhỏ nghe lời.” Lệ Vô Địch thập phần vừa lòng, “Nói ngươi thích ta đối với ngươi như vậy.”

“Hỉ...... Thích......” Nàng mở hờ mắt đẹp, thanh âm vô cùng kiều mỵ.“Ta rất thích......”

Hắn nghe nàng thành thực đáp lại, ngón tay dài trong cơ thể nàng không ngừng di động.

Hai tay Bạc Bảo nắm bờ vai của hắn, đùi bị hắn mở ra.

Ngay sau đó, cuồng liệt khoái cảm đánh úp về phía nàng, giống như đem nàng quấn vào trung tâm lốc xoáy, toàn thân cao thấp nhịn không được run rẩy.

Dục vọng ở một khắc cuối cùng bùng nổ, thuỷ dịch trong cơ thể nàng tựa như dòng suối nhỏ tràn ra, thấm ướt bạc bị.