Chương 5: Chương 5

“Ngươi thực thích khiêu chiến cực độ nhẫn nại của người khác.”

Sau khi Lệ Vô Địch đem Bạc Bảo ôm trở về phòng, đem nàng đặt ở trên giường, trên gương mặt cương nghị lộ ra biểu tình phức tạp.

Nữ nhân này, miệng cũng thật là độc.

Thẳng thắng trực tiếp làm Lam Ngưng khó coi, ngay cả ánh mắt cũng không toát ra một chút áy náy, trên mặt còn mang theo biểu tình vui sướng khi người khác gặp họa.

Đúng! Nàng chính là có ý xấu, Bạc Bảo cũng không phủ nhận.

Thấy hắn cơ hồ là muốn chạy trối chết, có thể thấy được Lam Ngưng cũng là cục nợ của hắn, mới có thể làm cho hắn vội vàng muốn trốn thoát như vậy.

“Ta đây là đang giúp ngươi, không phải sao?” Bạc Bảo khó có khi có được tâm tình tốt, vẻ mặt lo lắng trước kia tất cả đều trở thành hư không.

“Ngươi chính là làm cho ta thêm phiền toái.” Cũng không nghĩ lại thân phận của nàng mẫn cảm, mới đây liền làm xuất hiện phong ba, sau này hắn thật không biết nàng sẽ đắc tội thêm bao nhiêu người nữa.

“Nếu ngươi cảm thấy ta làm cho ngươi phiền toái, vậy thì thả ta đi.” Bạc Bảo tao nhã nói, đối với hắn cười lạnh nhạt.

“Con bà nó, thì ra đây là mưu kế của ngươi.” Nguy hiểm thật, hắn thiếu chút nữa trúng kế.

Đây mới chính là mục đích của nàng, muốn đem tình huống biến thành hỏng bét, làm cho hắn tức giận đuổi nàng đi sao?

Hừ! Nàng nghĩ thật tốt!

Bạc Bảo mắt đẹp chuyển động nhanh như chớp, tuy là tâm tư bị đoán trúng, nhưng trên mặt lại không hề xuất hiện biểu tình xấu hổ, vẫn như cũ xem như không có việc gì.

“Ngươi cho là bày ra biểu tình vô tội, là cái gì cũng không có sao?” Hắn không khỏi bắt đầu lo lắng, nàng tương lai ở trong trại lý này sẽ gặp phải bao nhiêu phiền toái nữa.

Thấy nàng vẫn là bày ra một bộ dáng lơ đễnh, làm cho hắn cảm thấy có chút không thể hờn giận.

Nữ nhân này, thế nhưng không coi ai ra gì đến nỗi này, ngay cả hắn là sơn đại vương cũng không để vào mắt.

Chậc! Nữ nhân này chẳng lẽ không biết chính mình đang ở trong tình cảnh nguy hiểm nào?

“Đầu năm nay, làm việc tốt đều không được báo đáp.” Bạc Bảo ung dung mở miệng, vẫn như cũ là bộ dáng không chút nào để ý, không đem uy hiếp của hắn làm thành sự thật. “Mới vừa rồi nếu không phải ta giúp, ngươi đuổi được cái cô nương kia đi sao?”

Nàng là nghe được, Lam Ngưng một lòng thầm nghĩ muốn làm áp trại phu nhân.

Này không được. Nàng chỉ cần nghĩ đến hắn cùng với Lam Ngưng ở chung một chỗ, liền nhịn không được vì hắn bi ai...... Kỳ thật là vui sướng khi người khác gặp họa.

“Ngươi nói Lam Ngưng?” Nhắc đến nữ nhân bốc đồng kia, Lệ Vô Địch liền nhịn không được nhăn mi lại. “Lão Tử lại không thích nàng, là nàng cứ quấn lấy ta...... Ta, mà ta làm sao phải giải thích với ngươi nhiều như vậy.”

Quái, hắn vì sao muốn vội vã cùng Bạc Bảo giải thích? Hắn không khỏi gãi gãi đầu, lại nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn không gấp gáp của nàng.

Không biết vì sao, tuy rằng Bạc Bảo khi mở miệng là luôn nói ra những lời khó nghe, nhưng hắn thà rằng cùng nàng ở chung một chỗ, cũng không muốn cùng Lam Ngưng ở chung một khắc.

Thật là kỳ quái. Hắn trong lòng than nhẹ, lại nhìn nàng một cái.

“Cho nên, ngươi phải cảm tạ ta đã giúp ngươi có thể đuổi đi nàng, không phải sao?”

Nam nhân này bên ngoài nhìn giống như một con hổ, kỳ thật lại bị nàng làm xoay vòng vòng, hắn như vậy, làm cho nàng cảm thấy rất thú vị.

“Thí!” Lệ Vô Địch lại nói ra lời thô tục. “Bản thân Lão Tử tự xử lý được, không cần ngươi quan tâm.” Nàng nếu là thật sự nhúng tay vào, hắn chỉ biết rằng chuyện sẽ càng sai lầm hơn.

Bạc Bảo bĩu môi, sau đó đột nhiên hỏi, “Ngươi đưa thư đòi tiền chuộc đến thành Trân Châu rồi sao?”

“Cái gì đòi tiền chuộc?” Hắn trong khoảng thời gian ngắn còn không hiểu ý của nàng.

Nàng nheo lại mắt đẹp. Nam nhân này không phải đã quên mất mục đích hắn bắt cóc nàng đi chứ?

“Ngươi bắt đi ta, không phải là muốn hướng Hoa phủ đòi tiền chuộc sao?” Nàng thẳng mắt theo dõi hắn.

“Nha!” Hắn thế này mới bừng tỉnh đại ngộ, không chút nghĩ ngợi liền thốt ra, “Ta đã sớm lấy tiền.”

“Đã sớm lấy?” Bạc Bảo nheo lại con ngươi. Hắn nói như vậy là có ý gì?

Nghe vậy, Lệ Vô Địch trong lòng thoáng cả kinh, tự trách mình như thế nào dễ dàng bị lời nói của nàng làm cho rối loạn.

Vì thế hắn giả bộ như không có việc gì, “Ta, này không phải chuyện của ngươi, không được hỏi!”

“Vì sao không được hỏi? Ta nhưng là con tin đó. Chẳng lẽ ta không thể biết chân tướng sao?” Nàng trong con ngươi hiện lên một tia hoang mang quỷ dị, giọng điệu phút chốc biến thành lạnh nhạt.

“Chờ thời gian đến đúng lúc, ta tự nhiên sẽ thả ngươi đi.” Hắn dùng tay gải đầu, tránh đi cặp mắt phượng khôn khéo của nàng.

Con bà nó, hắn thế nhưng không thể nhìn thẳng vào cặp mắt trong suốt kia.

“Ngươi không nói?” Nàng lại cho hắn một cơ hội.

“Nói cái quỷ.” Hắn có ý đồ đem đề tài dời đi nơi khác. “Ngươi liền ngoan ngoãn đợi đi, ở trong này ngươi được ăn được ở, ta cũng sẽ không bạc đãi ngươi.”

Hắn như thế nào có thể cùng nàng nói, uy, kỳ thật ta bắt cóc ngươi, là vì cái người bạc nhiều đến nổi có thể nhồi cả tòa nhà, vị hôn phu vô duyên của ngươi làm chủ?

Nếu hắn nói như vậy, chỉ sợ nàng sẽ làm bị thương bản thân mình đến cực điểm, làm không tốt còn có thể dẫn đến một khóc hai nháo ba thắt cổ.

Này cũng không đúng! Hắn cảm thấy nàng tuy rằng miệng độc ác một chút, nhưng kỳ thật nàng có chút thời điểm còn thật thuận mắt, mạng nhỏ này vẫn là giữ lại có vẻ tốt hơn.

Bạc Bảo thấy hai mắt hắn lóe ra, hơn nữa miệng lại cứng rắn không dò hỏi được, biết nam nhân này chỉ cần quyết định chuyện gì, liền như núi đá không thể rung chuyển.

Không nói có phải hay không? Nàng trầm mặc hồi lâu.

Nhưng không bao lâu sau, nguyên bản khuôn mặt nhỏ nhắn đầy vẻ lo lắng nháy mắt sáng sủa.

Nàng giơ lên khuôn mặt tươi cười, cười giống như đóa hoa trong tuyết nở rộ kiều diễm.

Thấy nàng khó có khi tươi cười như vậy, Lệ Vô Địch ngực lại chấn động.

Thực ác độc! Trong lòng hắn lẩm bẩm một tiếng, vội vàng đem ánh mắt nhìn sang hướng khác.

“Đúng vậy!” Nàng ngọt ngào cười, thanh âm đột nhiên trở nên mềm mại. “Trong sơn trại chẳng những được ăn được ở, còn được vui chơi, ta nếu không chơi đến khi tâm tình khoái trá, thật là quá lãng phí.”

Tốt lắm! Nàng đã hiểu được, ngụ ý của hắn, bắt cóc nàng, khẳng định là chịu sự sai khiến của người khác.

Tưởng nghĩ nàng là con mèo bệnh, là có thể muốn làm gì thì làm sao?

Nếu hắn cùng với cái người kia tưởng đùa giỡn được nàng, như vậy nàng liền phụng bồi tới cùng!

Bắt đầu từ hôm nay, nàng sẽ ở lại trong sơn trại này chơi đùa thật khoái trá!

Nghe như trong lời nói của nàng có chuyện, Lệ Vô Địch dự cảm có điềm xấu.

Nữ nhân này...... Rốt cuộc muốn làm gì?

“Ngươi...... Ngươi đừng quá kiêu ngạo, sơn trại này từ trên xuống dưới, ngay cả ngươi cũng phải nghe lệnh của ta!” Hắn xuất khẩu cảnh cáo nàng.

Nhưng mà khóe môi của nàng vẫn là thản nhiên mang theo ý cười, lời nói của hắn giống như rót vào tai trái, chạy ra tai phải.

Hừ, nàng nếu nghe theo hắn, nàng Bạc Bảo tên sẽ đảo ngược lại!

Nữ nhân này thật sự là quá đáng!

Lệ Vô Địch khép lại hai ánh, nhìn Bạc Bảo đi theo bên người.

Trời ạ, mặc kệ hắn làm cái gì, đi đến chỗ nào, nàng đều giống như tiểu theo đuôi đi theo phía sau hắn.

Nàng là trúng tà hay là như thế nào? Lúc trước làm bộ dáng ngay cả nhìn hắn đều ngại phiền toái, hiện tại lại tự chính mình đưa lên cửa.

Nếu là trước kia, hắn nhất định sẽ cảm thấy nữ nhân như vậy thực là phiền, nhưng là, bởi vì là nàng, hắn thế nhưng ngoài miệng mặc dù mắng nàng là tiểu theo đuôi, nhưng không có thực sự đem nàng đuổi đi, vẫn là âm thầm làm cho nàng đi theo bên người mình.

Nhưng là nàng thế nhưng được một tấc lại muốn tiến lên một thước, hắn cứ như là bị trói tay buộc chân, ngay cả muốn làm chút chuyện “bí ẩn”, đều không thoát được khỏi nàng.

Tỷ như, hàng tháng như là ngày hôm nay sẽ có mama ở thanh lâu đưa tới vài cô nương, cấp các huynh đệ giải buồn.

Đương nhiên, sơn đại vương là người đứng đầu, tỷ muội đẹp nhất luôn hướng hắn đưa qua đầu tiên, để hắn có thể giải quyết một chút nhu cầu.

Nhưng mà, nữ nhân Bạc Bảo này sáng sớm ngày hôm nay đã đến ở trong phòng hắn, cô nương thanh lâu đang muốn cùng hắn tiêu dao khoái hoạt, nàng không biết từ chỗ nào tìm ra được một cây đàn cầm, lôi kéo cô nương thanh lâu cùng với nàng hợp xướng.

Cái này, “hưng trí” của hắn cứ như vậy bị nàng xướng lạnh.

Toàn bộ buổi chiều, các huynh đệ trong trại bất diệc nhạc hồ. Chỉ có hắn ngồi ở trong phòng, mở to một đôi mắt, nhàm chán nhìn hai nữ nhân trước mặt xướng khúc.

Con bà nó, hắn cũng chỉ là dám nghĩ mà không dám nói!

Cho đến khi mặt trời lặn về đông, xe ngựa tới đón các cô nương thanh lâu trở về cũng đến, các nàng từng người một ngồi trên ngựa, rời đi Sơn Phong Trại.

Cái này đừng nói là thân ái qua cái miệng nhỏ nhắn, hắn căn bản ngay cả ngón tay của cô nương gia đều không có đụng tới, tất cả đều là vì Bạc Bảo chết tiệt!

“Hôm nay chơi thật sự là khoái trá, có phải không?” Đợi xe ngựa đi xa, Bạc Bảo hướng hắn cười ngọt ngào, trong mắt lại hiện lên một tia cười mỉa.

Nam nhân đều là háo sắc như vậy, hơn nữa khi hắn đang ở tình huống “xúc động”, nàng lại giúp đỡ hắt cho hắn một gáo nước lạnh.

Lệ Vô Địch trừng mắt nhìn nàng liếc mắt một cái, nhìn ra được là nàng cố ý, nhưng là hắn lại không thể phát tác, bởi vì càng làm, tỏ vẻ hắn thực sự ham mê tửu sắc.

Hắn cũng không phải là nam nhân yêu thích sắc đẹp, hắn chỉ là thấy nàng bày ra bộ dáng cố ý, liền tức giận đến nghiến răng nghiến lợi.

Kỳ quái, hắn rõ ràng là đứng đầu trại lý, vì sao luôn thua trong tay nàng đây, hiện tại lại giận mà không dám nói gì?

Biết rõ nàng là có ý định chỉnh hắn, hắn cũng không giống như bình thường, như thế nào lại trở nên thật sự nhu nhược.

“Hừ!” Lệ Vô Địch hừ lạnh một tiếng, xoay người rời đi.

Bạc Bảo thấy hắn thực sự tức giận, xem ra mục đích của nàng đã đạt thành, vì thế lại làm tiểu theo đuôi.

Nàng một đường đi theo hắn đi qua đình viện và hành lang gấp khúc trở lại nơi ở của hắn.

“Ngươi cũng muốn vào?” Hắn bước vào cửa. Phát hiện nàng cũng đi theo tiến vào.

“Tìm việc vui a!” Nàng cười ngọt ngào, tựa hồ không thèm để ý đến tiếng kêu của hắn.

“Làm gì có việc vui để tìm?” Con bà nó, chắc chắn là nàng đem hắn trở thành đối tượng giải buồn? Ở trên người hắn tìm việc vui!

Bạc Bảo đảo tròng mắt, vẫn như cũ duy trì tươi cười ngọt ngào.

“Ngươi nếu đem ta bắt đến đây, nên phụ trách việc vui của ta mới đúng.” Nàng chính là lại muốn đùa giỡn hắn, như thế nào?

Nếu không nói thực ra đến tột cùng là ai dạy hắn bắt nàng đến, như vậy nàng sẽ dùng hết các loại phương pháp, làm cho hắn đem nàng trục xuất khỏi Sơn Phong Trại trước thời gian.

“Ngươi có bệnh a!” Lệ Vô Địch nói không chút khách khí. “Lão Tử phụ trách cho ngươi ăn phụ trách cho ngươi ở cũng đã là ân huệ lớn lắm rồi, còn muốn ta phụ trách vui chơi của ngươi?”

“Ngươi không giúp ta, ai sẽ giúp ta đây?” Nàng nháy một đôi mắt đẹp làm khóe mi run run, tròng mắt lưu chuyển quyến rũ phong tình.

Đáng chết! Nàng nói chuyện thì nói, còn chớp mắt cái gì, làm trái tim trong lồng ngực hắn lại đập loạn.

Lệ Vô Địch nhịn không được nuốt một ngụm nước miếng, sau đó đột nhiên lấy lại tinh thần.

Không đúng! Hắn không thể trúng kế.

Nữ nhân này tâm tư rất là gian xảo, không nên tin tưởng nàng quá sớm, căn bản là nàng đang đào hầm muốn khiêu khích hắn, hắn liền thực sự ngây ngốc nhảy xuống.

Không được! Từ sau khi gặp gỡ nàng, hắn liền uất ức đến cực điểm, hai người nên là hòa nhau mới đúng.

“Ngươi muốn ta cùng chơi với ngươi có phải hay không?” Hắn học nàng giơ lên tươi cười nhìn như vô hại.

Nàng sửng sốt, không nghĩ tới hắn lại cười đến giả tạo như vậy, làm nàng nhịn không được nhíu mày, lập tức cảnh giác lui về phía sau vài bước.

“Ta đây sẽ chỉ dạy cho ngươi, nam nhân như thế nào cùng nữ nhân chơi đùa!” Hắn thân thủ bắt được nàng, sau đó phanh một tiếng đóng lại cửa phòng.

Kế tiếp, Lệ Vô Địch nhanh như lốc xoáy đem thân mình kiều nhỏ của nàng kéo vào trong lòng, không nói hai lời liền hôn trụ môi nàng.

Hừ hừ! Nếu không trừng phạt được nàng, hắn lại ầm ỹ không thắng nàng, như vậy đành phải lợi dụng ưu thế trời sinh của nam nhân lấy lại khí thế.

“Ngô......” Bạc Bảo không nghĩ tới hắn thế nhưng làm ra loại động tác như vậy, kháng nghị trong lời nói còn chưa kịp nói ra liền bị hắn nuốt trở lại.

Nàng dùng một đôi mắt sáng ra sức trừng hắn.

Nhưng trong mắt hắn lại tràn đầy đắc ý, ngược lại mang theo ý cười nhìn lại nàng.

Kế tiếp, hắn bỗng nhiên chế trụ cằm dưới của nàng, ép nàng mở ra hai hàm răng, đầu lưỡi trơn ướt liền thừa cơ hội tiến vào.

Lệ Vô Địch lưỡi không ngừng làm loạn, ý đồ chinh phục lời lẽ quật cường của nàng.

Bạc Bảo muốn cắn ngược lại hắn, đáng tiếc hắn lại nhanh hơn nàng một bước, bàn tay giữ chặt hai gò má của nàng, làm cho nàng căn bản không thể ngậm lại cái miệng nhỏ nhắn.

Hắn thật không ngờ, cái hôn lần này, lại khiến cho hắn giống như chạm phải thuốc nghiện không thể rời đi.

Nhìn biểu tình cùng động tác không ngừng cự tuyệt của nàng, làm tăng thêm dục vọng chinh phục của hắn, đó là một loại ý muốn mãnh liệt trước nay chưa từng có.

Hắn thừa nhận, hắn thích nàng hiện tại -- bất lực kích động sốt ruột.

Không giống nàng lúc bình thường, luôn bình tĩnh làm hắn trước sau không khống chế được, giờ phút này, nàng có một ít tư vị của nữ nhân, cũng kích thích hắn muốn làm cho nàng càng thêm yếu ớt.

Bạc Bảo cố dùng sức đánh vào lồng ngực của hắn, lại bị hắn lấy một bàn tay khác ngăn lại, nàng chỉ có thể trợn to hai tròng mắt, đồng thời trong mắt ánh lên biểu tình cương nghị.

Cái hôn của hắn vừa vội vàng vừa khiêu khích, tốc độ tuy chậm lại không ít, nhưng lại ở trong miệng của nàng mà đùa bỡn.

“Không......” Nàng di chuyển đầu, môi của hắn lại đuổi theo.

Cho dù nàng muốn né ra, hắn vẫn như cũ có biện pháp chế trụ hành động của nàng, làm cho nàng căn bản không còn chổ trốn.

Ngông cuồng của nàng đều bị hắn dập tắt một nửa, tất cả kiêu ngạo đều bị chân tay luống cuống thay thế đi.

Ngọt ngào của nàng, tựa như nộc độc của cây thuốc phiện, hắn chỉ là lướt qua một ngụm, liền không tự chủ được trầm luân.

Bạc Bảo cảm thấy đầu óc bị một trận mê muội đánh úp, cùng hắn giằng co đã lâu làm cho nàng rốt cục suy yếu đi.

Lệ Vô Địch nghĩ nàng đã lơi lỏng, bàn tay cũng thoáng buông cổ tay nàng ra.

Lúc này, bàn tay nhỏ bé lập tức hướng hai má của hắn mà tát.

Đáng tiếc phản ứng của hắn lại nhanh thần kỳ, lại một lần nữa bắt lấy cánh tay nhỏ bé của nàng, trong mắt toát ra hỏa diễm phức tạp.

Hắn đem nàng ép đến bàn tròn, sau đó đem nàng áp ở trên mặt bàn, dùng đôi mắt bốc hỏa nhìn nàng, khẩu khí mang theo vài phần lạnh lẽo.

“Nữ nhân, đừng khiêu chiến tính nhẫn nại của ta.” Hắn bình thường nhường nhịn nàng muốn làm gì thì làm, không có nghĩa là hắn có thể chịu cho nàng sai khiến.

“Buông.” Cánh môi bị hôn vừa hồng lại vừa sưng có chút khẽ run nói.

Nàng như thế nào mà lớn mật được, nàng vẫn là lần đầu tiên cùng nam nhân hôn như thế này, hơn nữa hiện tại nàng là bị hắn ôm vào trong ngực, cơ hồ không thể động đậy.

Hắn không có trả lời, chính là dùng một đôi con ngươi đen phức tạp nhìn nàng, như là muốn đem nàng khắc sâu dưới đáy lòng.

“Ta nói, buông.” Bạc Bảo âm thanh rõ ràng run run, bởi vì nàng không biết hắn ngay sau đó sẽ đối với nàng làm cái gì.

Hắn hít sâu vài cái, cuối cùng cũng buông ra cổ tay nàng, giống như bỗng nhiên hoàn hồn liền rời đi thân thể của nàng.

Nàng chậm rãi từ trên mặt bàn đứng dậy, nhưng mà bởi vì kinh hách quá độ, có chút đứng không nổi, hai chân như nhũn ra.

Lệ Vô Địch cũng không có nghĩ nhiều, liền lập tức tiến lên đỡ lấy thân thể của nàng.

Nhuyễn ngọc ôn hương lại lần nữa ngã vào trong lòng của hắn, vừa vặn chống lại cặp mắt đẹp của nàng, nàng cực kỳ giống một con thỏ nhỏ bị hoảng sợ, trong mắt tràn ngập bất lực cùng kinh hách.

Tâm của hắn lại tràn ngập luyến tiết.

Vì sao, nàng luôn luôn lay động tâm của hắn như vậy?

Vì sao, hắn cảm thấy nàng cùng với nữ nhân khác không giống nhau, luôn hấp dẫn ánh mắt của hắn, giống như vĩnh viễn đi theo bên cạnh nàng cũng sẽ không chán?

Vấn đề này không phải khó giải, mà là hắn không dám tìm kiếm đáp án.

Sau khi Bạc Bảo đứng vững thân mình, sợi tóc có chút chật vật rơi trên trán, trái tim của nàng ở trong lồng ngực đập thật nhanh, nàng thế nhưng cảm thấy mặt mình đỏ tới mang tai, nói không nên lời một câu nào trách cứ hắn.

Cái hôn của hắn, cực nóng làm cho tâm luôn tuân lệnh của nàng nay trở nên loạn nhịp.

Nàng thở dốc một lát, con ngươi né tránh con ngươi đen nóng bỏng của hắn, đầu vừa chuyển, liền vội vàng muốn rời đi.

Lệ Vô Địch vươn tay ra, lại lần nữa bắt được cánh tay của nàng.

Sau đó, hắn từ sau lưng gắt gao ôm lấy nàng.

“Không cho phép đi.” Hắn ở bên tai của nàng ra lệnh, đôi tay nhanh chóng ngăn chặn ở thắt lưng của nàng, đem nàng nhốt vào trong ngực.

Nàng giãy dụa, nhưng khí lực của nàng không thể cùng với một đại nam nhân so sánh, chỉ có thể tùy ý hắn khóa nàng vào trong ngực.

“Không thể......” Thanh âm của nàng mang theo một tia khẩn cầu.

Hắn nheo lại mắt, cũng không có bởi vì lời cầu xin của nàng mà mềm lòng, ngược lại đem nàng ôm chặt, hướng giường đi đến.

Bạc Bảo lập tức hiểu được một sự kiện.

Nàng thật sự là chơi với lửa có ngày chết cháy, tự nhận lấy hậu quả xấu.