"Chị dâu, chị muốn khám bệnh cho em gái sao?"
Ánh sáng trong mắt cậu ấy lại càng thêm sáng chói, tối hôm qua anh cả bị thương nặng như vậy thế mà chị dâu cũng có thể chữa được, vậy thì chắc là chị dâu cũng có thể chữa bệnh cho em gái chứ?"
Dung Yên nhìn cậu ấy rồi quay sang nhìn Tần Mai một cái, "Để chị bắt mạch xem sao."
Đối với việc chị dâu chữa bệnh cho em gái thì Tần Dư rất tích cực, cậu ấy nhanh chóng đẩy em gái vẫn còn đang sững sờ, "Em gái, đi, đi rửa tay trước đi."
Dung Yên đi rửa tay sạch sẽ, chờ cô lau khô tay xong, hai anh em cũng đã ngoan ngoãn đứng chờ.
“Ngồi ở đây.”
Tần Mai ngoan ngoãn làm theo.
Dung Yên ngồi ở đối diện, nói: ”Đưa tay cho chị.”
Tần Mai vươn tay, trong mắt đều tràn ngập lo lắng thấp thỏm.
Nếu không phải do cô bé bị bệnh, anh cả cũng sẽ không phải đem toàn bộ tiền bạc trong nhà mua thuốc cho cô, trong nhà sẽ không nghèo đến thế.
Mà đôi mắt Tần Dư lại gắt gao dính chặt lên cổ tay mảnh khảnh kia, so với Tần Mai thì cậu nhóc càng khẩn trương hơn.
Dung Yên bắt mạch một lát sau đó thu tay về, ra ý bảo Tần Mai đổi tay còn lại.
Chờ cô xem xong mạch tượng cả hai tay, mới chậm rãi mở miệng bảo: ”Không sao, có chị ở đây, không có vấn đề gì lớn, nhưng mà thuốc trước kia không được dùng nữa.”
Có cô ở đây, lão Diêm Vương đừng mong đoạt người từ tay cô đi.
Tần Dư vội vàng trả lời thay em gái: ”Nhất định sẽ không uống.”
Chị dâu nói như vậy, có phải ý bảo thuốc trước kia có chỗ nào không tốt phải không?
Trách không được bệnh tình của em gái mãi không tốt lên.
Năm nay cậu mới 12 tuổi, chưa có kiến thức gì, cho nên liền cho rằng bệnh tình không khỏi là do thuốc chữa có vấn đề.
Tần Mai nghe thấy chị dâu nói vấn đề không lớn, tâm tình cũng rất vui vẻ.
Nếu bệnh của cô bé tốt lên, vậy có phải sau này sẽ không cần uống thuốc nữa có phải không?
Không uống thuốc, không mua thuốc nữa, trong nhà sẽ không còn nghèo nữa rồi nhỉ?
“Chị dâu, em thật sự có thể khỏe lên sao?”
Cô nhóc chủ động mở miệng hỏi, hiển nhiên cô bé rất để ý đến vấn đề này.
Dung Yên cười nhẹ bảo: ”Có thể khỏe lên.”
Tuổi nhỏ như hoa, thì cũng nên sống giống như hoa, xinh đẹp nở rộ.
“Nhưng mà….”
Hai anh em vốn còn đang rất cao hứng nghe thấy hai chữ lập tức lại khẩn trương.
Dung Yên nhìn hai người bọn họ, ”Bây giờ sắp đến tết rồi, cũng đã muộn, nhưng mà ăn tết xong thì trường học khai giảng, hai anh em phải đến trường đi học.”
Hai anh em sửng sốt hồi lâu, bọn họ không ngờ cô lại nói chuyện này.
Nhất thời có chút rối rắm.
Nhất là Tần Dư, sự rối rắm trên mặt cậu đặc biệt rõ ràng: ”....Không đi học, có được không ạ?”
Dung Yên nhướn mày, chỉ cho cậu hai chữ “Không được”.
Cô có thể nhìn ra, thằng nhóc này cực kì bài xích đối với trường học.