Dung Yên nhìn về phía Tần Mai đang yên lặng, cảm thấy tính tình của cô bé này có chút không tốt, quá nhát gan, cần phải sống mạnh mẽ hơn mới được.
"Đúng rồi, hai người các em đều đang đi học đúng không?"
Đều đã mười hai tuổi, ở độ tuổi này chắc hẳn đã nhận được sự giáo dục ở trong trường rồi.
Hai anh em nghe được lời này thì cứng người lại một chút.
Dung Yên nhìn biểu cảm của bọn họ, cái này chắc chắn không phải là nghỉ học.
Cô hơi híp mắt: "Các em không đi học?"
Hai anh em cúi đầu rất thấp.
Dung Yên: ……
Làm sao Tần Dã có thể trở thành anh cả vậy? Thế mà lại không đủ khả năng chi trả cho hai đứa em đi học?
"Là thiếu tiền à?"
Tuy rằng giọng điệu bình tĩnh, nhưng Tần Dư vẫn nghe ra được vài phần nguy hiểm.
Cậu ấy vội vàng ngẩng đầu, giọng nói có chút gấp gáp mà giải thích: "Không phải, là tụi em không nghĩ đến việc đến trường."
Tầm mắt Dung Yên đảo qua đảo lại giữa hai anh em,
Cơ thể hai người đều co quắp bất an, đặc biệt là Tần Mai, vẻ mặt cô nhóc có chút không tốt.
Nhìn bộ dạng của hai người bọn họ, cô không khỏi tức giận.
"Có phải có người bắt nạt các em ở trường học không?"
"Không phải." Tần Dư phủ nhận quá nhanh nên có vẻ giấu đầu lòi đuôi.
Dung Yên không nhìn cậu ấy nữa, cô nhìn về phía Tần Mai, "Mai Tử, em nói đi, có phải có người bắt nạt các em không?"
Tần Mai bất an liếc mắt nhìn anh hai một cái, sau đó cô ấy lắc đầu, "Không phải, chỉ là em không nghĩ đến việc đi học, quá xa, thân thể em không chịu được."
Từ ngày hôm qua đến bây giờ Dung Yên thật sự rất bận nên cô còn chưa bắt mạch cho Tần Mai nữa.
Nhưng mà khi cô nhìn từ vẻ mặt của cô nhóc thì đã biết không chỉ thân thể cô ấy suy nhược mà cô ấy còn có bệnh tim, nhưng chắc là bệnh không phải rất nghiêm trọng.
Đợi lát nữa cô phải bắt mạch cho cô bé mới được.
Giọng điệu nhẹ nhàng hơn: "Được rồi, chị không hỏi nữa, làm vằn thắn đi."
Cô vừa nói ra lời này thì cả hai anh em đều thở dài nhẹ nhõm một hơi.
Vừa nãy chị dâu hỏi như vậy, bọn họ thật sự rất căng thẳng, cảm thấy chị dâu sẽ tức giận vì bọn họ không đi học.
Cũng may là không hỏi.
Hai anh em lại càng ngoan ngoãn hơn.
Chỉ cần không bị bệnh thì làm một số công việc nhẹ cũng không có vấn đề gì.
Nhân thịt là do Tần Dư băm, gia vị cũng do cậu ấy nêm nếm, nhưng mà tỉ lệ là do Dung Yên nói.
Mà lớp vỏ là cả ba người cùng nhau làm.
Sau nửa tiếng, lớp vỏ vằn thắn đã được làm xong.
Dung Yên nhìn chất lượng của vằn thắn trên bàn thì rất vừa lòng.
Ngoại trừ mấy cái đầu ba người bọn họ gói không kỹ lắm, thì những cái sau đều gói tương đối đẹp.
Đặc biệt là những cái cô gói, tuyệt đối có thể gọi là cấp độ bệnh đậu mùa trong số những cái vằn thắn còn lại.
Bởi vì mỗi kích thước bà nếp gấp đều giống nhau như đúc.
Xem ra thiên phú nấu cơm của cô thật sự là rất tốt.
"Chị đem cái này đi hấp, các em đi ra ngoài chơi đi."
Trong trí nhớ thì Tần Dư chưa đi chơi bao giờ, "Em đi bổ củi."
Tần Mai cũng nghĩ muốn đi ra ngoài quét rác gì đó.
Nhưng mà cô ấy bị Dung Yên gọi lại, "Mai Tử, em đừng đi, đi rửa tay đi, chị bắt mạch cho em."
Tần Mai có chút sững sờ.
Mà vốn dĩ Tần Dư đang muốn đi ra bổ củi thì khi nghe được lời này của chị dâu lập tức không đi nữa.