Editor: Tiểu Thiên Kim
Đã một tuần kể từ khi trở về từ thế giới kia.
Vọng Thư nằm nghiêng trên giường lót thảm mao nhung, ánh mắt không nháy nhìn hoa tuyết rơi phiêu dật ngoài cửa sổ.
Cậu hôn mê ba tháng, Lâm Hồng ngay cả tiền sưởi ấm đều không nộp khiến cả căn nhà lạnh lẽo như trong hầm băng.
Cái lạnh làm Vọng Thư cảm thấy mệnh mình thật đắng cay, thê lương.
Cậu nghĩ tới thân thể luôn nóng bỏng của Dương Nghiễn, mỗi khi thời tiết trở lạnh, Vọng Thư thích ngồi trên đùi Dương Nghiễn, tay nhét vào trong vạt áo của hắn còn cả người thì dán lên ngực hắn, tựa như ôm một cái lò sưởi.
Thôi đều qua rồi.
Vọng Thư chua xót xoa xoa mắt, lấy điện thoại ra tra số tiền còn lại của mình trong ngân hàng. Còn không tới hai vạn, cậu tính một chút chỉ đủ xài một thời gian nữa. Còn bên Lâm Hồng thì mỗi tháng là một vạn phí phụng dưỡng.
Không đủ, một vạn của Lâm Hồng kia còn chưa đủ cho nàng mua túi xách.
Vọng Thư buồn rầu, theo lý thuyết thì hiện tại cậu phải đứng lên suy nghĩ mưu kế sinh tồn, nhưng bị nuôi dưỡng ở thế giới kia đến mức đứng thẳng cũng không nổi nữa, cậu có cảm giác chỉ cần mình đi ra liền sẽ chết.
Chớp mắt Vọng Thư đem chủ ý đánh lên người dượng Tần Quân Trung của mình.
Theo Lâm Hồng nói thì hai người ly hôn vì một tiểu tam, nàng mơ mơ hồ hồ cũng không nói rõ sự việc nên Vọng Thư cũng không biết trung gian đã xảy ra bao nhiêu chuyện. Nếu Lâm Hồng còn có thể nhận một vạn tiền phụng dưỡng có nghĩa là sự việc vẫn chưa tới mức không thể phản hồi.
Sau một hồi đắn đo trái lo phải nghĩ, Vọng Thư liền nhắn tin cho Tần Lãng.
Tần Lãng là cháu trai Tần Quân Trung, là tiểu bối duy nhất của Tần gia, ngày thường ở Tần gia vô cùng được sủng ái, vì hắn và Vọng Thư cùng tuổi nên Vọng Thư vẫn luôn cố ý lấy lòng hắn.
Vọng Thư: Tần Lãng.
Cậu chỉ nhắn hai chữ vẫn chưa nói thêm cái gì, chung quy phải đợi thái độ của Tần Lãng như thế nào đã.
Qua chừng năm phút đồng hồ, Tần Lãng nhắn lại cho cậu.
Tần Lãng: Ngươi tỉnh rồi? Tỉnh lúc nào vậy?
Nhìn ngữ khí khá tốt, Vọng Thư rụt rụt vào trong chăn, tay cũng tiến vào chăn, thật là ấm áp. Nhưng lại không tiện đánh chữ, Vọng Thư bèn ghi âm gửi cho Tần Lãng, thanh âm thanh nhuận, tinh tế như tiếng suối chảy: "Một tuần trước, hiện tại đang ở nhà, ngươi có biết chuyện của dì và dượng của ta không?"
Tần Lãng: Việc này ta cũng không rõ lắm, hình như nàng nháo rất dữ làm nhị thúc mất mặt, ngươi cũng đừng nghĩ tới việc khuyên giải vì gia gia cũng nhất quyết muốn nhị thúc ly hôn.
Nháo rất dữ?
Lâm Hồng nhiều khi có chút ngu ngốc thế nhưng không có khả năng xúc động như vậy. Vọng Thư suy đoán hẳn là nàng bị phép khích tướng, đầu óc nóng lên mới làm ra việc hồ đồ.
Tần lão nhân gia kia nhất quyết muốn ly hôn liền không có đường phản hồi rồi...Năm đó thời điểm Lâm Hồng gả vào Tần gia cũng đã đem sự hiền từ của lão nhân gia hủy sạch sẽ.
Vọng Thư niết niết chiếc di động, đột nhiên cảm thấy từ khi trở lại thế giới thực không có chuyện gì tốt cả, toàn là chuyện xui xẻo.
Đô đô_______
Vọng Thư mở tin nhắn, vẫn là Tần Lãng.
Tần Lãng: Ta hiện tại ở gần nơi khai giảng, tới đây nói chuyện đi.
Đúng rồi năm nay cậu học cấp ba, mùa hè thi đại học, hiện nay chuẩn bị năm học mới, mắt thấy cũng gần tới khai giảng.
Ba năm ở thế giới đó, đừng nói Vọng Thư thành tích vốn không tốt, thành tích tốt cũng đều sẽ quên sạch sẽ. Huống hồ cái trường học kia với số tiền còn lại trong tay cậu thì nộp học phí cũng đều khó khăn.
Vọng Thư: Ta không tới trường học.
Tần Lãng: Vì cái gì? Ngươi không muốn học ?
Vọng Thư: Ân, ta mệt, muốn ngủ.
Sau khi đem những lời này gửi đi Vọng Thư tắt luôn điện thoại, tin nhắn trả lời của Tần Lãng cậu đều không xem.
Ban đầu Vọng Thư còn muốn lấy lòng Tần Lãng bởi vì cậu nghĩ thông qua Tần Lãng biết chút chuyện của Tần gia để có thể hỗ trợ cho Lâm Hồng. Nhưng giờ Lâm Hồng đã thoát ly khỏi Tần gia rồi, cậu không cần thiết phải lấy lòng Tần Lãng nữa. Mặc dù trong tay Tần Lãng nắm giữ tiền tài cùng nhân mạch thì đối với cậu cũng không chút ý nghĩa.
Vọng Thư nghĩ việc cấp bách bây giờ là sửa đổi thói quen tiêu tiền như nước của Lâm Hồng, chỉ khi bỏ được tật xấu này thì tất cả mọi chuyện đều không thành vấn đề.
Năm đó Vọng Thư chính là quá nhỏ bằng không cậu quyết không để Lâm Hồng gả cho Tần Quân Trung. Tần Quân Trung tâm địa gian xảo, chuyện hắn thích Lâm Hồng có thể tin nếu đi được vòng quanh thế giới hai vòng, hắn yêu thích Lâm Hồng chỉ vì sắc đẹp. Bất quá anh hùng mạt lộ, mỹ nhân trì mộ, Lâm Hồng có đẹp thế nào thì cũng có ngày già đi mà thôi.
Trước mắt dì nhỏ thư thái là có trọng lượng, Vọng Thư lười biếng lúc nha lúc nhúc từ trong chăn bò dậy.
Hôn mê ba tháng, thân thể không phải nhất thời có thể dưỡng tốt, dáng vẻ cậu hiện tại như chỉ cần một cơn gió thổi qua liền sẽ bị thổi bay.
Trên mình không có bao nhiêu vải khiến Vọng Thư lạnh hơn. Cậu vội mặc áo lông thật dày tay dài bằng nhung cao cổ, đem chính mình bao lại kín mít, đứng nhìn cơ thể một chút cũng không mập mạp, Vọng Thư mi mắt cụp xuống, u buồn a.
Đói bụng.
Dương Nghiền, ta đói bụng. TT-TT
Muốn quên một người thật quá khó khăn, trong lòng Vọng Thư tinh tường đời này sẽ không được gặp lại hắn, cậu cũng không nghĩ sẽ tra tấn chính mình, nhân sinh khổ đoản, tận hưởng lạc thú trước mắt mới là đạo lý.
Hướng về phía gương vỗ vỗ khuôn mặt, hai má trắng bệch tức thì nhiễm một tầng đỏ ửng.
Nhìn nhìn, vẫn còn đẹp. (❁´▽'❁)
Vọng Thư đi xuống dưới lầu, lấy điện thoại ra gọi cho Lâm Hồng.
"A lô, dì nhỏ, dì đang ở đâu? Thẩm mỹ viện sao? Con hiện tại tới tìm dì". Vọng Thư biết hội quán Mỹ Dung ở thủ đô rất có danh tiếng, nhiều ngôi sao đều tới đây tranh giành hào quang, giá cả nơi này tất nhiên là rất đắt đỏ.
Vọng Thư cảm thấy Lâm Hồng như thế nào cũng phải có chút đúng mực, hẳn là trong thẻ VIP của hội quán vẫn còn tiền vì ngữ khí của dì khá bình ổn.
Vọng Thư sống ở tiểu khu khu hai, giao thông phi thường tiện lợi, từ tiểu khu đi ra là trạm giao thông công cộng, cậu đi tới cửa khu vừa khéo có chuyến xe công cộng qua Mỹ Dung hội quán dừng tại trạm.
Nhưng mà Vọng Thư không có nửa điểm do dự vẫy tay gọi taxi. Ân, cái thói quen nhỏ này hơi khó sửa đổi.
Vọng Thư vừa tới trước cửa Mỹ Dung hội quán liền có một tiếp tân bộ dáng đoan chính, khí chất ưu nhã mỉm cười hạ thấp người hỏi cậu: "Xin hỏi ngài là khách nhân của bà Lâm phải không?".
Vọng Thư gật đầu, phục vụ dẫn cậu đi tới phòng mát xa nơi Lâm Hồng đang ở. Trên hành lang tráng lệ, Vọng Thư gặp được một nữ nhân thật quen mắt, dáng vẻ đi đường nhìn qua rất có khí thế.
Như thế nào lại quen mắt như vậy.
Vọng Thư nhìn nàng nhiều hơn hai lần, cho rằng là một người chị em nào đó của Lâm Hồng.
Nữ nhân kia cũng nhìn cậu một cái rồi lập tức li khai.
Vọng Thư thu hồi tầm mắt, càng nghĩ càng thấy quen thuộc, cậu khách khí hỏi phục vụ: "Người vừa mới đi qua thực quen mắt, có quen biết với dì nhỏ của tôi không?"
Phục vụ cười hồi đáp: "Đó là Nhạc Nghiên, hiện là nghệ sĩ đang rất hot ."
"Ra là như vậy. " Vọng Thư thường không chú ý tới giới giải trí, bình thường cậu ở nhà trừ ngủ chính là xem tiểu thuyết, anime.
Đặc biệt ngủ chiếm nhiều thời gian nhất.
"Tôi còn cho rằng làn da ngài đã đẹp lắm rồi, lại không ngờ làn da của cháu ngoại ngài càng nhẵn nhụi hơn". Lão sư mát xa chắc là người mới tới vì trước đây chưa gặp bao giờ.
Lâm Hồng rất thích nghe người khác khen mình, cũng rất vui vẻ khi nghe người khác khen Vọng Thư, nàng cười nói chuyện cùng lão sư mát xa miệng ngọt như mật: "Cháu ngoại ta ngủ mười ba tiếng một ngày, tâm tình tốt còn ngủ ba tháng, làn da không tốt mới là lạ."
"A? Ba tháng?. "
"Ha ha ha." Từ khi Vọng Thư tỉnh lại thì việc cậu hôn mê ba tháng liền trở thành đề tài nói chuyện phiếm của Lâm Hồng.
"Bất quá cháu ngoại ngài lớn lên thật giống nữ nhân, nam sinh tướng nữ chính là trời sinh mệnh phú quý mà. "
Lâm Hồng mạnh mẽ gật đầu tỏ vẻ nàng thập phần tán đồng lời nói đó.
Vọng Thư ngồi trên sô pha một bên, nhìn khuôn mặt tràn đầy hưởng thụ của Lâm Hồng nói:" Ngày mai con muốn chuyển đến Tân Đông phương."
"Được thôi, mai dì sẽ tìm công ty chuyển nhà cho con, cũng là hôm nay dì thấy con mới nhớ chuyện chưa giao phí sưởi ấm." Hiện tại Lâm Hồng sống ở Tân Đông Phương, chính là gia sản trên danh nghĩ của Vọng Thư. Cha mẹ cậu khi qua đời đã lưu lại hai căn hộ, một căn là tứ hợp viện tương đối cũ nát không có giá trị bảo tồn, căn còn lại chính là Tân Đông phương, gần trung tâm thủ đô, hoàn cảnh khá tốt. Mấy năm nay giá phòng tăng vọt, một mét vuông là tám vạn trong khi căn hộ đó của Vọng Thư rộng chừng ba trăm hai mươi tám mét vuông.
Vì nhà quá lớn, Vọng Thư ngủ cũng không yên ổn nên Tân Đông Phương vẫn luôn để trống. Lâm Hồng đã dùng tiền riêng trang hoàng lại, sau khi nàng ly hôn không có chỗ đi liền chuyển tới ở. Hiện tại kinh tế khẩn trương, Vọng Thư tính toán chuyển tới Đông Phương vì muốn đem căn Tinh Hải Loan cho thuê, bên ấy không lớn nhưng kết cấu có chút vấn đề, ba phòng ngủ nhưng không có phòng khách, nếu cho thuê thì một tháng kiếm được cũng không ít.
"Vâng, nhà chúng ta rất lạnh." Ở trước mặt người ngoài vấn đề tiền bạc Vọng Thư một chữ đều không đề cập tới.
Nguyên bản Lâm Hồng tính toán sau khi mát xa xong thì sẽ đi làm móng tay nhưng sợ cháu ngoại không kiên nhẫn đợi, nàng liền lái xe chở Vọng Thư tới căn hộ Tinh Hải Loan, đơn giản thu thập ít đồ Vọng Thư cần dùng, hai người lái xe trở về Tân Đông phương.
Trên đường Lâm Hồng biểu thị tâm tình rất tốt, nàng thích Vọng Thư làm bạn cùng nàng:" Ài, chúng ta chuyển qua mới biết bên Tân Đông phương có nhiều ngôi sao, mỗi ngày đều có thể gặp được, nhất là nghệ sĩ đang hot gì kia, đã không bình thường mà lại ở ngay lầu dưới, hôm kia đi thang máy dì còn chạm mặt hắn nữa".
Vọng Thư tựa cằm lên cửa sổ nhìn ra bên ngoài nhẹ giọng hỏi Lâm Hồng: "Về sau dì có tính toán gì không?"
"Qua được ngày nào thì hay ngày đó, dù sao dì cũng từng này tuổi còn có thể trông cậy cái gì nữa ."
"Ý tưởng này của dì... không được tốt lắm."
Lâm Hồng không nói gì, nàng cũng biết tình cảnh của mình hiện giờ không tốt nhưng nàng không nguyện ý chấp nhận sự thật này. Nếu có thể sống trong mộng, nàng tuyệt đối sẽ ở luôn trong đó.
"Đến đến Vọng Thư, dì chỉ con cách để vào nhà, mật mã cửa phòng là gì thì dì quên rồi, con dùng dấu vân tay của mình để mở khóa đi, đúng rồi dì nuôi chó nên con đừng làm nó sợ nha."
"Dì còn nuôi chó? " Vọng Thư cảm xúc đang ổn định đột nhiên đề cao thanh âm.
Lâm Hồng tự lý giải cậu không phải ghét chó mà là chán ghét phiền toái, nuôi chó cũng phiền như nuôi đứa nhỏ vậy. "Dì nuôi chứ không phải con nuôi , nó thực khả ái, nếu không nhờ Vượng Vượng thì dì còn chưa thoát khỏi bóng ma tâm lí lúc ly hôn đâu"
"..."
Vọng Thư trầm mặc ngồi trên sô pha trong phòng khách, dưới chân là tấm thảm mao lông dính đầy dấu chân của chó, dựa sau lưng là gối ôm bị cắn nát bươm, nếu không phải Vọng Thư sống ở nông thôn trong cái thế giới kia ba năm thì người yêu sạch sẽ như cậu nhất định sẽ không chịu được.
Lâm Hồng đi đến trước cửa phòng ngủ, mở cửa ra, một đại kim mao béo tốt cuồng vẫy đuôi từ bên trong vọt ra "Uông! Uông! Uông"
"Ai u, Vượng Vượng hôm nay ở nhà không ngoan nha, đừng liếm mặt a, đều là đồ trang điểm thôi, lại đây lại đây cũng Vọng Thư ca ca làm quen một chút."
Vượng Vượng nghe lời chạy đến ngồi trên thảm, Lâm Hồng kêu bắt tay Vượng Vượng liền nâng móng vuốt với Vọng Thư. "Uông uông! "
Tên của Vượng Vượng giống với tiếng kêu, kêu lên là như tự giới thiệu vậy. Vọng Thư nhìn nó một hồi rồi cầm cái móng vuốt đang giơ lên hữu khí vô lực đáp:" Đệ đệ tốt."