Chín giờ sáng hôm sau, nhóm cán bộ của công xã liền xuất phát đi về phía lò gạch ngói.
Tô Mạn và thư ký Trình cùng nhau nâng bảng hiệu của lò gạch ngói treo lên. Từ một khắc quyết định kia được công bố, lò gạch ngói công xã Bắc Hà đã trở thành quá khứ, thay thế vào đó là lò gạch ngói số hai của huyện Nam Bình.
Dân chúng trong trấn đều lại đây xem náo nhiệt.
Nếu không phải là không được nổ pháo, thư ký Trình thật sự sẽ nổ nguyên một buổi sáng, cho ngày hôm nay càng thêm phần sinh động.
Đây chính là nhà máy do cấp dưới của ông thành lập, công trạng bên trên xét xuống chắc chắn sẽ có tên ông, rồi chiến tích này sẽ được ghi vào hồ sơ của ông lúc về hưu, cũng là ghi dấu ấn của ông tại cái công xã Bắc Hà này. Về sau thời điểm dân chúng tới nhà máy, đều sẽ giơ ngón tay cái nghĩ thầm thư ký Trình rất giỏi cho mà xem. Quá nhiều vinh dự thế này, ăn mừng có hơi lố một chút thì đã sao?
Màn chúc mừng đã xong, thư ký Trình liền triệu tập đại hội công nhân lò gạch, tuyên bố quyết định bổ nhiệm Tô Mạn cùng Thôi Hướng Bắc.
Tạm thời Tô Mạn là xưởng trưởng của lò gạch số hai huyện Nam Bình. Công lao cũng nỗ lực của cô, ai ai cũng biết nên khi chức vị này ban xuống, không ai có ý kiến gì, đến trường hợp của Thôi Hướng Bắc cũng vậy.
Lò gạch ngói có thể sản xuất nhanh và chất lượng ổn định đến thế, chính là nhờ cậu đào tạo mười mấy công nhân từ số không tròn trĩnh, trở thành thợ lành nghề như hiện nay. Cũng chính nhờ cậu mà kỹ thuật nung gạch cùng kỹ thuật đúc khuôn trở nên càng ngày càng tốt. Ở lò gạch này, không ai so sánh được với Thôi Hướng Bắc. Cho nên chức vị chủ nhiệm, còn ai xứng đáng hơn cậu ta nữa?
Nhưng mà khi hai người đứng bên cạnh thư ký Trình, tiếp nhận ánh mắt của mọi người nhìn vào, người ta liền không nhịn được mà nghĩ tới : xưởng trưởng mới mười mấy tuổi, chủ nhiệm cũng mới mười mấy tuổi… hai người này đại khái là xưởng trưởng và chủ nhiệm trẻ nhất từ trước đến nay đi.
Trừ bỏ hai vị trí lãnh đạo trọng yếu nhất của xưởng, còn có những công tác khác ví dụ như kế toán, nhân viên văn phòng cùng kỹ thuật chỉ đạo viên. Người đảm nhiệm hầu hết đều là bộ máy cũ của lò gạch công xã. Còn những chỗ trống, Tô Mạn đang chờ hai tháng sau, khi học sinh công xã tốt nghiệp cao trung xong liền gom cả lại để khảo hạch. Rút cuộc cũng nên quan tâm tới thành phần trí thức trong công xã một chút, nếu không cứ như vậy một thời gian có thể sẽ nảy sinh vấn đề. Biện pháp tốt nhất cô có thể nghĩ ra chính là cho họ cạnh tranh công bằng, dùng thực lực nói chuyện với nhau, ai thắng ai thua cũng đều không dám ý kiến gì nữa.
Thông báo này đối với công nhân mà nói, cũng không phải rất quan trọng. Bọn họ chỉ quan tâm tới tuyển chọn công nhân thôi. Cả đám đều vô cùng háo hức muốn biết, xem rốt cuộc mình có được nhận vào làm việc chính thức hay không.
Về điểm này, Tô Mạn còn cần mở cuộc họp cán bộ trong xưởng rồi mới đưa ra quyết định được.
Trong xưởng hiện nay có 30 người đang làm việc. Thời điểm điều động bọn họ, hội trưởng cũng không nói là sẽ giữ bọn họ lại, nhưng người ta vẫn tới. Lúc đến nơi thì làm việc rất chăm chỉ, không quản ngày đêm, cứ giao nhiệm vụ là hết mình hoàn thành. Sau lại vì cổ vũ sĩ khí mà thư ký Trình có khoa trương với họ một chút, nói rằng cứ chăm chỉ đi, về sau sẽ có cơ hội thực sự trở thành công nhân của xưởng, cứ như vậy mọi người lại càng thêm cố gắng.
Thôi Hướng Bắc nói: “Tôi tự hào vì tất cả mọi người đều là công nhân xuất sắc. Tôi đều đã quan sát kỹ càng, ngày thường khi làm việc, không có một ai lười biếng cả.” Người dám ở trước mắt cậu mà lười biếng đều đã bị chuyển đi hết rồi. Hơn nữa, cậu thực sự không thể nhìn cảnh mọi người đều vất vả như nhau mà lại có một tên ‘ngồi mát ăn bát vàng.’
Trong số tất cả công nhân ở đây, thật sự không thể chọn ra được ai tốt hơn ai. Lúc trước quá bận rộn, đến mức không có cả thời gian để ngủ, đến bây giờ, ai cũng trong cái bộ dáng tiều tuỵ bơ phờ, khiến người nhìn vào vô cùng thương tiếc.
Tô Mạn nói: “ Cho nên chúng tôi quyết định tất cả bọn họ đều trở thành công nhân chính thức của lò gạch.”
Mọi người đều không nói tiếng nào, liền chuyển ánh mắt nhìn sang Thôi Hướng Bắc. Tô Mạn cũng quay sang nhìn vào cậu.
Thôi Hướng Bắc lên tiếng: “Tôi xin hứa về sau sẽ không ngừng nâng cao kỹ thuật nung gạch, để nung được càng ngày càng nhiều gạch chất lượng, từ đó có thể mang tới thật nhiều đơn đặt hàng, nuôi sống càng nhiều công nhân. “
Hai thanh niên trí thức cùng cậu học tập kỹ thật nung gạch, hiện giờ đang giữ chức kỹ thuật viên, ngay lập tức tràn đầy khâm phục mà nhìn cậu. Trước kia cứ cảm thấy đồng chí Thôi Hướng Bắc quá gian xảo, hiện giờ nhìn lại mới thấy người ta là rất có trách nhiệm, rất có khả năng.