Đồng chí Lý Xuân Hoa cảm động đến rơm rớm nước mắt. Bà thực sự không nghĩ tới mình có ngày lại được nghe những lời như vậy. Người ta hay nói ‘trẻ cậy cha, già cậy con’ chính là lo lắng đến ngày kia khi không còn làm việc được nữa, nằm một chỗ trên giường vẫn có người tới đưa cơm. Ai có thể nghĩ đến, thời điểm mình vẫn còn đi lại được bình thường, con mình đã muốn phụng dưỡng cha mẹ nó.
Ông Tô Thiết Sơn có chút không được tự nhiên, ông nói: “Cha vẫn còn làm việc được mà.”
Tô Tam Trụ nói: “Cha à, chờ đến thời điểm người không động đậy nổi nữa, người sẽ còn bao nhiêu thời gian mà hưởng phúc chứ? Có chúng con lo, người đừng ngại ngùng.” Vừa nói dứt lời, anh quay lại nói với Tô Mạn: “Theo em, cha đi học làm hàng tre trúc có được không?”
Tô Mạn lên tiếng: “ Cha, nếu người không chịu được nhàn rỗi, người đi học làm thợ mộc xem sao. Học xong về đem nhà cửa sửa sang lại. Còn chuyện làm hàng tre trúc thì thôi, chúng ta là gia đình cán bộ, đừng cùng người khác tranh đoạt miếng ăn. Hai người còn có ba đứa con trai và hai đứa con gái cơ mà, làm sao mà đói được. Cho dù hai người ăn uống có tốn kém đến mức nào đi chăng nữa, chỉ cần bốn năm ngày công của chúng con là đủ thôi. Hai người ở nhà chịu khó bồi dưỡng thân thể đi. “
Ông Tô Thiết Sơn đương nhiên nghe lời con gái mình, không còn đề cập đến chuyện này nữa.
Tô Mạn tự có suy nghĩ của mình. Nhà họ Tô vì sao toàn những người đàn ông không có chủ kiến, bởi vì họ thiếu ý thức trách nhiệm. Trong hoàn cảnh, cha mẹ chưa già đến mức cần phải phụng dưỡng, con cái lại còn nhỏ, cuộc sống hàng ngày trôi qua khá bình thản, chẳng có áp lực gì khiến họ sinh ra tật xấu làm việc kiểu được chăng hay chớ, nghĩa là chỉ cần đủ ăn đủ mặc, họ đã cảm thấy thoả mãn rồi.
Hiện tại, cô đặt trách nhiệm lên vai bọn họ, trên phải chăm sóc cha mẹ già, dưới phải bảo ban dạy dỗ con nhỏ, muốn họ trở thành người có đầu óc nhanh nhạy, biết suy tính trước sau, không thể thụ động như trâu cày, phải đợi người ta quất cho một roi thì mới biết đường kéo.
Cô cũng là suy nghĩ đến sĩ diện của bọn họ, con cái trong nhà công tác ngày càng có thành tựu nhưng cha mẹ ở nhà vẫn phải đi làm nông vất vả. Thực sự là không thể hiểu nổi. Lấy ví dụ như vợ của Quách đại đội trưởng, trừ khi là ngày mùa bà ấy mới cần phải đỡ đần một chút, còn lại chỉ ở nhà trông nom con cái.
Thấy những người khác không ai có ý kiến gì, Tô Mạn liền nói : “Em nói trước với anh chị. Dù cho các anh chị phụng dưỡng cha mẹ nhưng trên dưới phải trái, trên bảo dưới nghe là nhất định phải tuân thủ. Ngày trước đối xử với cha mẹ ra sao, hiện tại cứ như thế mà áp dụng. Đừng để thời gian dài sinh ra tật xấu không coi ai ra gì.”
“ Bọn chúng dám!” Ông Tô Thiết Sơn trực tiếp vỗ mặt bàn khiến cho ba anh em trai nhà họ Tô sợ run lên.
Bà Lý Xuân Hoa ngồi cắn hạt dưa bên cạnh liền nói: “Ai da, nếu ai không giữ hiếu thuận với mẹ, mẹ liền đi tìm hội phụ nữ để tố cáo. Con dâu cả à, mẹ giao cho con quản chuyện này đi. Nếu dám mặc kệ, mẹ thực sự sẽ đi công xã tìm hội phụ nữ đó.”
Lâm Tuyết Cúc khẽ nhếch môi, cảm thấy mẹ chồng nhà mình đúng là dỗi hờn thành nghiện rồi. Thôi, mình dù sao cũng là cán bộ, không thèm chấp với bà.
“ Vâng, con khẳng định sẽ quản. “
Tống Ngọc Hoa cười nói: “Mẹ à, chúng con về sau sẽ hiếu thuận cùng hai người mà. Mẹ cứ yên tâm đi. “
Bà Lý Xuân Hoa cười gật đầu: “Được, hiếu thuận, đều hiếu thuận.” Không cần hai ông bà phải làm việc, con cái sẽ thay phiên nhau nuôi, đây đúng là quá hiếu thuận rồi còn gì?
Buổi tối, thời điểm lẽ ra nên ngủ từ lâu, mà hai vợ chồng già nhà họ Tô vẫn còn trằn trọc mãi không ngủ được.Trong lòng bọn họ thực sự vui vẻ, đã vất vả cả một đời, bây giờ được con cái giơ vai ra gánh vác, không cần mình vì cái nhà này mà nhọc lòng nữa, mọi việc đã có chúng nó lo. Đến tận bây giờ hai người cũng vẫn không tin đây là sự thật.
Ông Tô Thiết Sơn nói: “Chúng ta nuôi dạy đám nhóc con đó đúng là không phí công.”
Bà Lý Xuân Hoa đắc ý tiếp lời: “Chúng là do tôi sinh ra đấy. “
“ Đúng rồi, là do bà sinh ra . Bà thật lợi hại. “
“ Tôi khẳng định với ông là do Tô Mạn nói với chúng, tôi đã thấy nó gọi chúng vào bếp nói chuyện một lúc lâu. Mấy đứa con trai nhà ta không nghĩ được như vậy đâu. Ngày mai nên bảo Nhị Trụ với Tam Trụ đem nóc nhà sửa sang lại, cũng nên sớm làm cho con gái của chúng ta cái phòng ngủ mới rồi. Tốt xấu gì con bé cũng là xưởng trưởng, cần có thể diện với người ta. Mà này, ông đừng có cậy khoẻ mà leo lên nóc nhà, coi chừng trượt ngã. “
Ông Tô Thiết Sơn vui vẻ trả lời: “ Tôi biết rồi mà.“