Chương 192: Phí thời gian

Tô Mạn không muốn tiếp tục nói chuyện với hệ thống, cô không cảm thấy vừa rồi bản thân có thiện ý gì, chỉ là có chút xúc động mà thôi. Ở cái thời đại vật tư thiếu thốn này, tuy rằng chỉ vì một con gà hoặc vài quả trứng mà mọi người dễ dàng đánh nhau, nhưng cũng có thể chỉ vì một miếng ăn, mà cảm thấy hạnh phúc và thỏa mãn.

Nhất định là cô chỉ xúc động mà thôi!

Lúc đi đến sân đập lúa, Thôi Hướng Bắc đang ngồi trên mặt một đống cỏ khô ngậm lá cây, thế nhưng cậu ta lại không tập luyện như mọi ngày.

Nhìn thấy Tô Mạn, cậu nhảy xuống khỏi đống cỏ, vừa chạm đất liền chạy tới: “Đồng chí cán sự, chờ một chút.”

Tô Mạn nghĩ tới chuyện cậu ta đã bắt được một con heo, cũng nên cấp cho cậu một chút mặt mũi, liền đứng lại hỏi: “Đồng chí thanh niên trí thức, có việc gì sao?”

Đôi mắt Thôi Hướng Bắc đánh giá cô một chút: “Chuyện săn thú này là do cô đề xuất hả? Cô biết tôi đã làm những chuyện kia đúng không?”

“Ừm.” Tô Mạn gật gật đầu: “Cũng phải nói, tôi muốn cảm cậu đã cho tôi ý tưởng, nếu không tôi thật sự không thể nghĩ ra được việc săn thú để đổi lấy vật phẩm đâu. Đúng rồi, nghe nói cậu còn bắt được một con heo rừng, đồng chí Thôi, chúc mừng nhé, cậu nên tiếp tục đề cao tư tưởng giác ngộ, có vậy thì sau này mới ngày càng phát triển được.”

Thôi Hướng Bắc: “Lúc cô biết chuyện đó, ngay cả một chút ý nghĩ cũng chưa có?”

Tô Mạn ra vẻ không hiểu: “Ý nghĩ gì? Suy nghĩ duy nhất của tôi chính là có thể giúp mọi người được ăn thịt một cách đường đường chính chính. Để cho dân chúng được hưởng phúc lợi, muốn trở thành một cán sự tốt vì nhân dân phục vụ. Đồng chí, cậu cảm thấy tôi sẽ có ý nghĩ gì?”

Thôi Hướng Bắc yên lặng lắc đầu.

Cậu cảm thấy bản thân mình ở trước mặt cô cán sự này thật sự rất giống một đứa trẻ.

Tô Mạn cổ vũ nói: “Đồng chí, hi vọng cậu tiếp tục phát huy nha. Vì quần chúng nhân dân, tranh thủ bắt được thật nhiều heo rừng. Phát huy sở trường đặc biệt của cậu, làm một thanh niên trí thức xuất sắc trong việc xây dựng nông thôn.”

Thôi Hướng Bắc căn bản không nghĩ tới việc trở thành thanh niên trí thức xây dựng nông thôn.

Thôi Hướng Bắc tới nơi này hoàn toàn là bởi vì nhất thời xúc động. Giấy báo trúng tuyển đại học bị cái vị độc đoán trong nhà xé nát, nhất quyết muốn cậu phải đi theo con đường đã được chuẩn bị. Cậu thấy mình không có thư thông báo trúng tuyển, cũng chỉ có thể nghe theo sắp xếp trong nhà.

Nhưng Thôi Hướng Bắc này chưa bao giờ chịu để cho người ta áp bức mình, cậu trực tiếp chọn con đường thứ ba, đó là xuống nông thôn lập nghiệp.

Tuy rằng mặt mũi bị đánh bầm dập, nhưng lúc ấy cậu ta lại cảm thấy rất sảng khoái.

Nhưng đến khi xuống nông thôn, cậu ta mới phát hiện hình như con đường này cũng không thích hợp với mình.

Đôi khi ngồi ngẫm lại, cậu ta thấy thật không thú vị, cứ cảm giác như phí thời gian vô ích.

Cũng không biết tại sao cái cô cán sự này lại có tinh thần nhiệt huyết như vậy, mỗi ngày đều bận rộn, nói chuyện thì luôn bày ra một vẻ mặt. Rõ ràng tuổi tác cũng chẳng nhiều hơn cậu ta là mấy, nhưng lại có rất nhiều ý tưởng mới lạ.

Nhìn bộ dạng Tô Mạn tinh thần sáng láng, Thôi Hướng Bắc bĩu môi: “Thật là một cán sự kỳ quái.”

Sau khi giáo dục xong cho Thôi Hướng Bắc, Tô Mạn được tặng hẳn 5 điểm thánh mẫu. Trên đường đi, cô liền dùng số điểm mới được tặng này mua luôn bữa sáng cho mình.

Loại chuyện tốt như này cũng không phải tự nhiên mà có. Đối tượng nhất định phải là người có chút tư tưởng phản nghịch, không phù hợp với giá trị đương thời.

Tô Mạn cảm thấy nếu không phải bản thân còn có chuyện quan trọng hơn cần làm, thì mỗi ngày nếu tóm được cô sẽ rót cho tên thanh niên trí thức kia thật nhiều bài học rúng động.

Hiện tại thì…… Đương nhiên là cô không muốn quá thân thiết với cậu nhóc đó.

Dù sao cô cũng là người muốn làm nên sự nghiệp lớn, cho nên Tô Mạn trực tiếp coi thường mấy cái điểm thánh mẫu kia.

Sáng sớm tới công xã, Tô Mạn đã bắt gặp gương mặt tươi cười đầy nếp nhăn của thư ký Trình.

Thư ký Trình nói: “Tiểu Tô à, chúng ta không cần phải bận tâm việc trên huyện nữa. Xưởng quần áo bên đó đã giúp chúng ta tuyên truyền ra ngoài. Giám đốc Chu vừa mới gọi điện thoại tới đây, nói là có rất nhiều người tìm ông ta hỏi thăm xem những con vật hoang dã này từ đâu mà có. Còn nói rằng trong xưởng muốn đặt thêm một đợt hàng nữa.”

Tô Mạn nghe được tin này, trong lòng cũng vô cùng phấn khích: “Thư ký Trình, thừa dịp này, mấy ngày nay hãy bảo mọi người bắt nhiều hơn một chút. Tôi kiến nghị đừng bắt những con quá nhỏ, cần phải bảo đảm chúng có thể liên tục phát triển, nếu không đến đầu mùa xuân cũng chưa có con mồi.”

Thư ký Trình nói: “Tôi đang chuẩn bị đề ra quy định như vậy, nếu không đủ tiêu chuẩn thì cũng không thu.”