Chương 191: Đề cao tư tưởng giác ngộ

Không chỉ người nhà họ Tô tò mò, những nhà khác trong đội cũng tới tìm Tô Mạn để hỏi thăm về việc trao đổi vật phẩm này.

Tô Mạn liền đem những lời đã nói với Lý Xuân Hoa thuật lại cho mọi người cùng nghe. Biết nhanh như vậy là có thể đổi được vật phẩm, trong lòng mọi người càng thêm mong đợi.

Quách đại đội trưởng đã đáp ứng rồi, chờ đến lúc đổi được lương thực và thịt, sẽ để cho mọi người ăn một bữa cơm no, nếu có đủ thịt thì mỗi người trong đội còn có thể ăn được một miếng.

Lúc này, xưởng quần áo trong huyện cũng là một mảnh náo nhiệt.

Công nhân viên chức, người người nhà nhà đều chạy tới xưởng quần áo để xem những con vật hoang dã.

Bọn họ tất nhiên cũng có thể đến chợ đen mua về một, hai lạng để ăn, nhưng dù sao chuyện này cũng là phạm pháp, cơ hội rất ít. Một, hai năm cũng không tổ chức được mấy lần. Thậm chí rất nhiều người còn chưa từng nhìn thấy động vật hoang dã trông ra làm sao. Cho nên, hiện tại cả đám có thể trực tiếp nhìn thấy nhiều con vật hoang dã như vậy, quả thực là một điều hiếm lạ.

Đặc biệt là lần này còn có đủ loài vật cho mình lựa chọn, lại càng làm cho người ta phấn khích.

Người già trong nhà lo lắng đám thanh niên sẽ không biết chọn, còn tự mình đi tới, muốn chọn con nào có nhiều thịt, chứ đừng có chọn bộ xương mang về, nếu vậy thì sẽ bị lỗ to.

Tốt nhất là chọn gà rừng. Gà rừng hầm canh, uống vừa ngon lại vừa bổ dưỡng. Ngày thường bọn họ ăn nhiều thịt heo, nhưng không được ăn gà nhiều. Cả thịt rắn cũng hiếm lạ, thứ này thật ra rất bổ, nhưng ngày thường không có chỗ nào bán, cho nên những người này đều thích mua về để bồi bổ sức khoẻ cho người thân trong nhà mình.

Những con vật hoang dã khác gần như đã phân phát hết, chỉ còn lại thịt heo.

Hương vị của heo rừng thật ra còn kém hơn cả thịt heo. Bởi vì heo rừng vốn da dày thịt béo.

Nhưng mà không thể phủ nhận một mặt lợi của nó. Bên ngoài bán tám mao một cân thịt heo, trong xưởng này thịt heo chỉ cần 5 mao là mua được. Lại còn có thể dùng phiếu gạo để đổi. Thậm chí còn có thể mang lương thực, thực phẩm của nhà mình tới đổi.

Đám thanh niên không biết xử lí thịt heo rừng như thế nào, bọn họ chỉ mua về một, hai cân, trong nhà có người già thì sẽ làm thịt hun khói, tiếc là không thể mua cả một cái chân sau của con heo. Khung cảnh ở nhà máy là một mảnh náo nhiệt, người người đều đem tất cả phiếu gạo và phiếu thịt trong nhà tới đổi.

Vợ của giám đốc Chu mua được một cái chân sau của con heo mang về, chuẩn bị nhờ bếp phó của nhà ăn hun khói hộ, chờ đến tết sẽ dùng giấy dầu để gói thịt hun khói lại, đem đi biếu người ta, đây cũng coi như là món ăn hiếm lạ.

Gần một ngàn kí thịt của động vật hoang dã, vậy mà cuối cùng còn không đủ để chia. Thoáng cái đã hết sạch sẽ. Vốn dĩ giám đốc Chu còn định giữ lại một ít để trao đổi với nhà ăn trong xưởng, để cho các công nhân ăn cơm ở căn tin có thể thay đổi khẩu vị, nhưng căn bản là không đủ.

Những người không mua được thịt, lập tức liền tìm lãnh đạo xưởng hỏi: “Bây giờ còn thịt nữa không, tôi chưa mua được miếng nào cả.”

“Đúng vậy, đã lâu rồi nhà tôi không ăn thịt.”

“Ở căn tin tôi cũng chả ăn được một miếng nào.”

Lãnh đạo xưởng cũng bó tay, hoàn toàn không có biện pháp, hết cách đành phải chạy tới phản ánh với giám đốc Chu.

Giám đốc Chu đang hút thuốc lá, liền mở miệng khoe khoang: “Gấp cái gì, nếu không có tôi, thì ngay cả một miếng thịt các người cũng không được ăn. Cứ chờ đi, ngày mai tôi sẽ liên hệ với người ta, lại đưa tới đây một ít nữa. Đến lúc đó mọi người cứ yên tâm mang về mà ăn, ăn no thì mới có sức lực làm việc được.”

Đêm xuống, toàn bộ xưởng quần áo của đại viện đều thơm ngào ngạt mùi thịt.

Các khu xưởng khác trong đại viện ngửi thấy mùi thơm, cũng biết là từ xưởng quần áo bay ra, liền chạy tới hỏi: “Sao mọi người đều được ăn thịt thế?”

“Là xưởng chúng tôi phân phát, nói là đã trao đổi với công xã dưới huyện.”

Hương thơm ngày càng khiến cho các công nhân ở xưởng khác phát thèm, cả đám chỉ có thể trơ mắt nhìn mà không được ăn.

……

Sáng sớm hôm sau, Tô Mạn đi ra cửa dưới ánh mắt chờ đợi của người trong nhà.

Không chỉ có người của nhà họ Tô, những người khác cũng đều giương ánh mắt trông mong nhìn cô, dường như cảm thấy cô là người có thể mang lương thực và thịt về.

Tô Mạn cười nói: “Mọi người đừng nóng vội, phía bên công xã cũng đã khẳng định, không phải hôm nay thì sẽ là ngày mai, vật phẩm về tới nơi, đại đội sẽ lập tức cử người đến để chọn đồ cho mọi người.”

“Em đã chuẩn bị tốt rồi.” Một cô bé mới lớn vẫy vẫy cánh tay. Trên mặt mang theo tinh thần hưng phấn.

Nhìn ánh mắt của mọi người, trong lòng Tô Mạn đột nhiên có chút xúc động.

789: “Ký chủ, mới vừa rồi tôi cảm nhận được giá trị thiện ý của cô!”

Tô Mạn nói: “Thật không, có thể là mi nhầm rồi.”

789 im lặng không còn gì để nói: “……”