Mặc cho Tôn Thế Giai vẻ mặt ngạc nhiên khó hiểu, Tô Bằng đầy người lông gà, mang theo gà rừng đi vào trong trại tới cửa tiệm của Lý đại thẩm.
Lý đại thẩm vẫn ngồi ở cửa tiệm, dường như đang hóng mát.
“Nhanh thật đấy.”
Lý đại thẩm nhìn thấy là Tô Bằng, liền nở nụ cười, nói:
“Có nguyên liệu nấu ăn của ngươi, ta có thể làm gà rừng hấp muối rồi... Không tồi, theo ta đi lấy tiền nào.”
Tô Bằng gật đầu, cùng Lý đại thẩm đi vào trong tiệm, Lý đại thẩm lấy ra một khối bạc vụn cùng năm mươi đồng tiền, đưa cho Tô Bằng.
Hệ thống tiền tệ của Tử Vong Luân Hồi, thấp nhất là tiền đồng, sau đó là bạc, sau nữa là vàng, một trăm văn tiền đồng đổi một lượng bạc, một trăm lượng bạc đổi một lượng vàng.
Sau khi nhận được tiền đồng và bạc vụn, Tô Bằng gõ chữ, nói với Lý đại thẩm một tiếng cảm ơn, đang chuẩn bị bỏ đi, Lý đại thẩm đột nhiên gõ chữ nói:
“Tiểu tử ngươi làm việc rất đắc lực, trái lại ta có thể giới thiệu ngươi đến quầy thịt của Trương đồ tể để làm việc.”
“Ha ha, vậy thì cám ơn đại thẩm.”
Tô Bằng đáp lại, Lý đại thẩm gật đầu, nói:
“Chỗ của Trương đồ tể cần một người học việc, phải là người đáng tin, người thường ta không giới thiệu, có điều ngươi làm việc coi như ổn thỏa... Đi tìm Trương đồ tể đi, ra khỏi cửa quán ta đi về bên phải, nói ngươi do ta giới thiệu cho hắn.”
Trong lòng Tô Bằng hiểu rõ, chỗ của Trương đồ tể, chắc hẳn có một người thay đổi chức nghiệp, chỉ có điều, không đạt tới mức độ quan hệ thân thiết với một vài người trong trại, thì rất khó lòng có thể thay đổi chức nghiệp thành công.
“Có thể ở chỗ của đồ tể thay đổi chức nghiệp, nói không chừng có thể học được kỹ nãng liên quan đến đao thuật!”
Tô Bằng thầm nghĩ trong lòng.
Tô Bằng lần nữa cảm ơn Lý đại thẩm, lại dùng mười văn tiền, mua mười chiếc bánh bao trong tiệm của Lý đại thẩm, sau đó rời khỏi khách điếm của Lý đại thẩm.
Lúc này, trò chơi đã tiến hành được gần hai giờ rồi, trong hiện thực, thời gian khoảng chừng đã đến khoảng mười một giờ, mặt trời trong trò chơi cũng sắp treo lên đỉnh giữa bầu trời, Tô Bằng cảm thấy trò chơi mô phỏng chân thật đến vậy, chắc hẳn tồn tại hệ thống ẩm thực, lướt nhìn xem thử, quả nhiên, trong trò chơi, cũng cần phải ăn phải uống, đến thời gian nhất định phải ăn cơm, bằng không thể lực sẽ giảm xuống, thuộc tính khác cũng sẽ giảm xuống.
Trên đường đi đến nhà Trương đồ tể, Tô Bằng cầm bánh bao bắt đầu ăn, không biết có phải do tác dụng thôi miên hay không, chỉ thấy nhân vật mình điều khiển, vừa đi đường, vừa ăn bánh bao, trong miệng Tô Bằng dường như cũng cảm giác được khẩu vị.
Rất nhanh, hắn đi tới cửa hàng của Trương đồ tể.
Đây là một hàng tiệm thịt mở rộng cửa, trên cửa treo đủ loại thịt, một nam nhân thân thể cường tráng, hai tay để trần, phía dưới buộc một cái tạp dề màu xám loang lổ vết dầu mờ, đang cầm đao nhỏ trong tay, đứng bên quầy cắt thịt.
“Xin chào, ta do Lý đại thẩm giới thiệu tới, nghe nói ở đây cần một người học việc phải không?”
Tô Bằng chào hỏi, NPC cường tráng bên trong ngẩng đầu, nhìn về phía Tô Bằng, nói:
“Ngươi không phải là thanh niên vừa mới vào trong trại sao? Nhìn vẻ như cũng rất rắn ròi, cũng có chút sức lực, đi, ngươi vào đây đi.”
Trương đồ tể đặt đao nhỏ xuống, gọi Tô Bằng đi vào quầy thịt.
“Ngươi luyện tay trước đi, giúp ta bán thịt, tiền công một ngày hai mươi văn tiền, ít nhất phải làm ba canh giờ, ngươi đồng ý không?”
Trương đồ tể hỏi Tô Bằng.
Trong lòng Tô Bằng âm thầm suy tính một phen, một ngày hai mươi văn, nhìn vẻ như hơi ít, có điều, về sau, nếu như có thể tu luvện kỹ năng chức nghiệp, cũng không xem như quá thiệt thòi.
Làm ở quầy thịt, không thể nào luôn bán thịt, trước sau gì đồ tể sẽ truyền thụ một vài kỹ năng khác cho mình.
“Được.”
Tô Bằng đáp lại.
Sau đó, Trương đồ tể đưa một thanh đao róc thịt cho Tô Bằng, bảo Tô Bằng học cách róc thịt với hắn.
Sau khi Tô Bằng thành công róc được thịt heo, hắn thay đổi chức nghiệp trở thành đồ đệ của đồ tể, nhận được kỳ năng giải phẫu sơ cấp, đẳng cấp LV 0.
“Được rồi, ngươi đã róc các loại thịt xong cả rồi, giờ ta nói giá thịt cho ngươi biết, tiền bán thịt không thể thiếu của ta một văn.”
Trương đồ tể thấy Tô Bằng học rất nhanh, bàn tay to đầy mờ vỗ vỗ bả vai Tô Bằng, sau đó đi ra hậu viện đánh một giấc.
“Hả? Tô Bằng? Ngươi đang làm việc ở quầy thịt sao?”
Lúc Tô Bằng đang sửa sang bán thịt, chợt nghe có người hô lên, nhưng là Phó Khang có chút Phó Khang giống thương nhân kia.
“Ừm, vừa thay đổi chức nghiệp.”
Tô Bằng nói, sau đó nói:
“Sao hả, muốn mua thịt không?”
“Muốn, sư phụ muốn ta mua thịt heo cho hắn.”
Phó Khang nói.
“Được, thịt heo tám văn một cân, bán cho ngươi hai miếng.”
Tô Bằng cầm hai miếng thịt heo, đặt lên cái cân bên cạnh, vừa đúng mười cân.
“Tô Bằng, có thể giảm giá chút cho ta được không? Hoặc là sư phụ ta tới hỏi, ngươi nói mười văn một cân, có điều bán riêng tám văn cho ta được không?”
Phó Khang hỏi Tô Bằng.
“Cái này sợ rằng không được, ta vẫn chưa lấy được quyền lợi tự mình định giá, sau này khẳng định không bàn giao được, huống hồ trại này không lớn mấy, nếu sư phụ ta phát hiện, ta sẽ không sống nổi trong trại này.”
Tô Bằng nghe xong, trong lòng biết Phó Khang này muốn biển thủ một ít tiền của sư phụ hắn, nhưng mình không thể nào giúp hắn được, bèn nói vậy với hắn.
“Haizz... Vậy thôi đi, đưa thịt cho ta.”
Phó Khang ra vẻ rất thất vọng, đưa tiền lấy thịt.