“Anh Bằng?”
La Trần Bách Thành,
Một giọng nói khẽ gọi Tô Bằng tỉnh lại.
Ngẩng lên, là Tô Duy Uy.
Tô Bằng gật đầu, hít sâu một hơi tiến về phía trước. Con rắn không còn động đậy nữa. Tô Bằng tiến lại rút dao ra, nhặt con rắn lên ném vào thùng rác gần đó, gấp con dao lại rồi cũng vứt đi.
“Không sao rồi. Tai nạn nhỏ thôi, mọi người tiếp tục đi.”
Tô Bằng quay lại cười với mọi người. Họ ồn ào một lúc, nhưng thấy không còn vấn đề gì nữa nên cũng ngồi xuống.
“Đây là của nhóc Tô Xán đúng không? Lần này nó gây họa rồi, cha nhóc cũng không cứu được đâu.”
Tô Duy Uy nói, hắn cũng không định giấu, thấy cha mình ở đằng kia vẫn chưa rõ, Tô Duy Uy tiến lại nói nhỏ đại để sự việc.
Tô Bằng vẫn ở trong cảm giác quái lạ, vừa rồi cảm giác ném dao đi vẫn còn. Cảm giác đó giống như trang bị kỹ năng trong trò chơi, có hệ thông gì đó trợ giúp vậy. Chỉ là hắn cảm thấy, nếu làm lại chưa chắc ném được như vậy nữa.
“Lẽ nào chỉ là tình cờ thôi?”
Tô Bằng nghĩ, có cảm giác sự việc không đơn giản như vậy.
Tô Bằng chậm rãi quay lại chỗ ngồi, Tô Duy Uy đã kéo Tô Xán ra ngoài. Tô Xán cúi đầu, rất bất an trước ánh mắt của cha.
“Thôi, trẻ con nghịch ngợm ấy mà.”
Ông Hại của Tô Bằng cười nói. Cha của Tô Xán cũng không định tính toán với trẻ con, nhưng chú Ba của Tô Bằng thì nhìn hắn nói:
“Tô Bằng, từ khi nào cháu luyện được phi dao vậy? Rất lợi hại, mục tiêu nhỏ như vậy, cách đến sáu bảy mét, ngay bộ đội đặc chủng luyện đạo thuật cũng chưa chắc chuẩn và mạnh được như vậy.”
“Ha ha...rảnh rỗi không có việc gì nên luyện được thôi ạ.”
Tô Bằng cũng không biết rốt cuộc là sao, chỉ ha ha cười nói cho qua.
“Được rồi, Tô Bằng, mấy đứa về bàn ăn đi.”
Chú Hai Tô Minh Lý nói.
Tô Bằng gật đầu, cùng Tô Duy Uy, Tô Xán rời khỏi bàn này.
Trong lúc đi Tô Bằng vẫn hồi tưởng lại cú phi dao vừa rồi.
Ăn xong bữa cơm không rõ mùi vị lắm, mấy người Tô lão gia ăn xong trước lên tầng, những người còn lại sau khi ăn xong cũng dần chào ra về. Tô Duy Uy trả di động cho Tô Bằng rồi cũng về.
Trong nhà dần chỉ còn một số người lớn vẫn còn việc. Đúng lúc Tô Bằng đang nhàn rỗi, thấy chú Ba đứng ở cửa vây hắn lại.
Tô Minh Lý gọi Tô Bằng tới một gian thư phòng bên cạnh đại sảnh
tầng hai, đóng cửa lại nói:
“Tô Bằng, có lẽ cháu đã nhận thấy cơ hội lần này. Vì một số chuyện 2 mà thái độ của lão gia với cháu không như trước nữa. Cháu hãy nhanh
chóng cải thiện quan hệ giữa hai người.”
Bách Thành
“Ha ha, cơ hội sao...”
Tô Bằng nghe thế cười, lắc đầu nói:
“Chú Ba, việc này cháu rất tò mò, sao ông lại thay đổi nhiều như vậy? Ngay ông hai cũng thay đổi thái độ với cháu. Là chú Ba làm sao? So với việc nắm bắt cơ hội này, cháu lại muốn biết sao chú làm được?”
“Nhóc con...”
Tô Minh Pháp cười.
“Chỉ là gần đây ta có phần hiểu rõ tâm thái của lão gia với cháu, rồi tìm cơ hội nói chuyện để ông ấy gỡ rối khúc mắc. Kết quả là như bây giờ.”
“O? Nói vậy là sao? Cháu rất tò mò.”
Tô Bằng nghe thế, nét mặt như rửa tai lắng nghe.
“Cũng không có gì, chỉ là nói chuyện về khía cạnh tâm lý. Cháu cũng biết, ông cháu là người rất truyền thống, vô cùng coi trọng huyết mạch tử tôn, nhưng thái độ với cháu thì vô cùng kỳ lạ, không cho gia tộc nhúng tay vào sắp xếp con đường cho cháu. Không cho phép gia tộc giúp đỡ cháu. Nhưng đồng thời không hề ghét cháu, mỗi năm sinh nhật, lễ Tết đều gọi cháu về... Điều này rõ ràng mâu thuẫn với thái độ lạnh nhạt đối với cháu.”
“Ta bèn bắt đầu từ đó, phân tích sâu về tình cảm và tâm lý, lão gia chắc chắn rất xem trọng cháu, nếu không sẽ không gọi đích danh cháu về. Còn những lúc lạnh nhạt với cháu, qua phân tích ta nhận ra không phải tại cháu mà là vì cha cháu.”
“Từ lâu ta đã biết trong lòng lão gia địa vị của ta và anh hai kém xa đại ca. Đừng thấy anh hai giờ đã là đại tá.. Nhưng hôn nhân của đại ca khiến lão gia có cảm giác trắc trở cực lớn. Lão gia vẫn không muốn thừa nhận, nhưng về điểm này ông đã thua trước đại ca. Thậm chí việc đại ca bỏ đi đã khiến lão gia nghi ngờ về độ đúng đắn của bản thân.”
“Lão gia tuyệt đối sẽ không thừa nhận cảm giác ấy. Ông ấy quá hiếu thắng, điều này tạo nên cuộc chiến tranh lạnh trong mấy năm khi đại ca đưa chị dâu và cháu về. Nhưng sự kỳ vọng của lão gia đối với đại ca vẫn không thay đổi. Đại ca hiểu điều đó nên sống rất tốt, không vội vàng... Nhưng tai nạn của đại ca đã vượt xa dự liệu của lão gia, tình cảm và tâm lý của ông chịu đả kích nghiêm trọng, nhưng lại không có chỗ phát tiết... Hối hận, áy náy, thất vọng, đau đớn, đủ mọi loại cảm xúc tạo nên trong ông một mối tơ vò kỳ quái.”
“Sự kỳ vọng với đại ca, sự lạc lõng, nỗi đau đớn, tất cả đã chuyển sang cháu. Ông ấy coi một đứa trẻ như cháu là thế thân của cha cháu. Vì thế mới không cho phép bất cứ ai nhúng tay vào cuộc đời cháu. Không phải ông ấy lạnh nhạt hay ác cảm với cháu mà đó là một loại phản ứng ngược cực đoan. Ông ấy cố gắng khố chế đại ca nhưng không thành công, sau khi bị phản kích và nỗi đau bất ngờ, ông ấy theo bản năng đối xử với cháu trái ngược hoàn toàn với cha cháu. Chính là cho cháu sự tự do tuyệt đối, không có bất cứ kế hoạch nào, không phải ông ấy từ bỏ cháu mà là trong tiềm thức ông ấy cho rằng “khống chế là hủy diệt một đại ca nữa”, vì thế không lập bất cứ kế hoạch nào cho cháu nữa.”
“Khi ta nói với lão gia như vậy, ban đầu ông ấy giận lắm, nhưng - không lâu sau dường như đã nghĩ thông rồi... Thật ra lão gia hiểu rất tố a bản thân, ông ấy biết ta nói đúng. Theo tâm lý học, khi sự rối rắm trong a lòng chuyển từ tiềm thức thành ý thức thì những triệu chứng biểu tượng E biến mất, vì thế ông đã chấp nhận lại cháu.”
Tô Minh Pháp nói.
Tô Bằng nghe xong một lúc lâu sau mới nói:
“Chú ba, chú thật không giống những người suy nghĩ rõ được những chuyện này.”
“Hừ, cậu cũng xem thường ta quá đây. Chú ba của cậu cũng nhiều bản lĩnh lắm.”
“Ha ha, chú ba, đừng tự khen mình nữa. Nói thật đi, có phải vừa rồi là thím ba dạy chú không?”
Tô Bằng cười.
“Tiểu tử nhà cậu!”
Pệc lấy
Tô Minh Pháp ngượng quá hoá giận.
Vợ của Tô Minh Pháp, thím ba của Tô Bằng là Tăng Na, là tiến sĩ Tâm lý học và Pháp học từ Mỹ về. Sau khi về nước được gả cho Tô Minh Pháp. Bà là nhà tâm lý rất lợi hại, theo những gì Tô Bằng được biết thì phí tư vấn của thím ba khoảng năm nghìn tệ một giờ.
Tô Minh Pháp chắc chắn không thể nghĩ thông được những điều bắt léo này, chín phần mười là do Tăng Na dạy.
Trong nhà Tô Bằng, Tăng Na cũng là người phụ nữ khá tự lập. Đến Tô lão gia trọng nam khinh nữ cũng phải nhìn bằng con mắt khác.
Chỉ là hôm nay thím ba không tới, lúc ngồi ăn nghe nói gần đây bà ấy đi Mỹ tham dự hội nghị tâm lý học.
“Chú ba, dù thế nào cũng cảm ơn chú.”
Tô Bằng cuối cùng hít sâu một hơi, cung kính cúi mình trước Tô Minh Pháp.
“Ha ha, người một nhà cảm ơn gì chứ. Lát nữa cháu đi gặp ông đi. Từ sau khi nghĩ thông, gần đây ông toàn hỏi cháu. Đến cả vết sẹo trên trán năm ngoái của cháu cũng hỏi mấy lần. Ta bảo đấy là do bọn lưu manh đánh, thế là ông ấy lập tức bảo ông hai bảo vệ cháu.”
Tô Minh Pháp cười nói.
Bấy giờ Tô Bằng mới hiểu tại sao ở bàn lại như vậy.
Lúc này Tô Bằng cũng không biết có phải mình bị ảo giác không mà cảm thấy một dòng chảy ấm áp chảy trong cơ thể, giống như có được một nguồn động lực mới vậy. 2
“Ừm, lát nữa cháu gặp ông... Đúng rồi, chú ba, thầy hướng dẫn của thím ba ở trường Harvard hình như là phó hiệu trưởng của hiệp hội tâm lý học Mỹ đúng không ạ?”
Tô Bằng đột nhiên nhớ ra một chuyện hỏi.
“Hình như vậy. Ta nhớ bà ấy có nói một lần.”
Tô Minh Pháp gật đầu.
“Sao, có chuyện gì à?”
dan.
“Chú ba, cháu có một việc muốn nhờ thầy của thím ba tìm hiểu xem có phải hội tâm lý học Mỹ từng tham gia nghiên cứu kỹ thuật gọi là thôi miền ngược không? Việc này rất quan trọng với cháu.”
Tô Bằng nói.
“Vậy à, được thôi, tối nay ta về gọi điện cho bà ấy.”
Tô Minh Pháp gật đầu.
Tô Bằng coi như tạm xong một việc, hắn theo Tô Minh Pháp ra khỏi thư phòng, định lên tầng ba gặp ông thì thư ký đời sống nói ông ấy uống nhiều rượu nên ngủ rồi.
“Vậy à...”
Tô Bằng thở dài, nói.
“Chú ba, công ty có chút việc, cháu về trước ạ.”
“Ừ, ta bảo lái xe đưa cháu đi.”
Tô Minh Pháp nói. Tô Bằng gật đầu xuống nhà rồi lên xe đi.
Chỉ là hắn không để ý khi mình về trên cửa sổ tầng ba có một đôi mắt già nua nhân từ nhìn bóng chiếc xe rời đi.
Tô Bằng không về công ty ngay mà bảo lái xe đưa mình tới Tả Tự Lầu của văn phòng Hữu Gian.
Hắn không sợ có người theo dõi, lái xe là trinh sát quân đội, cảnh giác rất cao, nếu có xe theo dõi rất nhanh sẽ bị phát hiện.
Tô Bằng lên tằng mười ba, lúc này mới hơn năm giờ chiều. Hắn mở một vài khoá độc môn, hoạt động thân thể một chút.
“Được rồi... Hôm nay ở nhà dường như được hấp thụ quá nhiều năng lượng, mình cũng không thể thua được.”
lẩm nhẩm, vừa nói vừa tìm một bộ công cụ trong thùng công cụ rồi lấy điện thoại công ty phát ra đặt trên bàn.
Sau hơn hai mươi phút thì chiếc di động của công ty đã bị hắn tháp thành nhiều phần.
“Quả nhiên có thứ này...họ đúng là nỡ bỏ vốn nha.”
Tô Bằng nhìn một miếng nhỏ mày đen lấy từ trong di động, cười khảy.
Đây là máy nghe trộm đời thứ sáu, cộng với máy theo dõi. Khi Tô Bằng làm thám tử tư, hắn đã có không ít linh kiện điện tử từ bộ đội đặc chủng. Thứ này hắn cũng từng thấy, đồ quân đội Đức thường dùng, ổn định, nhỏ, hiệu quả cao, thứ bé tí này giá chợ đen cũng nằm vạn.
“Ruột điện thoại cũng vậy...dù không mở máy, thậm chí hoàn toàn hết pin, thiết bị nhiệt năng bên trong cũng có thể tìm ra vị trí của mình trong vòng hai tiếng.”
| Tô Bằng nghĩ bụng, nhưng máy theo dõi bên trong máy không tinh tế bằng thứ hắn đã tháo ra, đại thế chỉ tra được hắn ở gần Tả Tự Lâu chứ không biết vị trí cụ thể của hắn.
“Cũng may đã từng làm thế này, mình thêm cho nó một tí vậy...”
Tô Bằng nghĩ.
Nửa tiếng sau cuối cùng cũng cải tạo xong cái di động.
Tô Bằng lắp thêm linh kiện điện tử cho thiết bị nghe lén, chỉ cần ấn một nút trên điện thoại là sẽ tạm thời bị tắt.
| Còn thiết bị theo dõi trong di động thì hắn thêm một tấm cách nhiệt, chỉ cần ấn ba lần phím 0 là mất cảm ứng.
Làm xong hắn lắp lại cái di động như cũ.
“Tạm thời như vậy... Nhưng có thủ đoạn thế này, công ty này cũng chẳng phải loại tử tế gì.”
Tô Bằng cũng tạm thấy hài lòng, cất di động rồi bắt xe về công ty.
| Trở lại Thiên Bằng Vật Nghiệp thì đã tám rưỡi tối. Tô Bằng lên tầng bảy, dùng thẻ vào phòng làm việc tầng bảy, rồi dùng thang máy chuyên dụng lên tầng mười tám, báo cáo với Thời Thiên Quân rồi nhận lại nhân trò chơi.
Vì Tô Bằng thấy cũng sớm, Tô Bằng sang phòng trà bên trái xem có gì giải trí không. Vừa vào thì thấy Quý Minh, chỉ thấy hắn lúc này uể oải ngồi trên sô pha, trên bàn trà cạnh hắn có không ít chai bia.
“Về sớm vậy.” Tô Bằng tiến lại ngồi xuống sô pha.
Quý Minh không nói gì, mở một lon bia đẩy cho Tô Bằng, rồi uống cạn cốc rượu của mình.
“Không vui à?”
Tô Bằng nhận lấy bia, hỏi.
mới hơn CÁC doctruyen.org
“Tô Bằng, tôi hỏi cậu. Nếu cậu một năm kiếm được một triệu tệ, tôi mượn cậu bốn trăm nghìn cậu có cho tôi vay không?”
Quý Minh đột nhiên nhìn Tô Bằng, nghiêm túc hỏi.