Chương 28: Gia tộc tụ hội – Trung

“Anh Bằng tới rồi! Gần đây có làm gì hay ho không?”

Tô Bằng nhìn bé trai này bật cười. Đây là con tam phòng Tô gia, em a họ của Tô Bằng.

Ông Tô có tất cả bốn anh em, ông Tô là anh cả, ngoài ra còn có ba em trai nhỏ hơn từ vài tuổi tới hơn mười tuổi.

Bốn anh em họ chia Tô gia thành từ phòng.

Trong đó đại phòng là ông Tô, cùng chi với Tô Bằng, đều gia nhập quân đội. Thành tựu của ông Tô là cao nhất, cũng là trung tâm của tổ phòng, chấp chưởng gia nghiệp.

Còn lại, nhị phòng gia nhập hệ thống võ cảnh, tam phòng chính trị, và tứ phòng kinh doanh vật tư quân dụng.

Tứ phòng Tô gia phát triển theo các con đường khác nhau, trong đó lấy trưởng phòng là hạt nhân. Trong đó tứ phòng kinh doanh nhiều năm là giàu nhất.

Còn nhị và tam phòng hơi kém hơn một chút.

Đứa trẻ này là con cháu của tam phòng theo chính trị. Tên rất buồn cười, cũng không biết có phải bố mẹ nó đọc tiểu thuyết cuối đời Thanh nhiều quá không, đặt tên con là Tô Xán, cùng tên với võ trạng nguyên Tô Khất Nhi.

Đứa trẻ này rất hiếu động, rất ham chơi, thứ gì cũng muốn chơi thử, hơn nữa tình cảm với Tô Bằng cũng rất tốt, vì Tô Bằng có khả năng thay đổi trò chơi.

Nhóc này từng được đưa tới sở trinh thám của Tô Bằng ở Tả Tự Lâu, từng chơi hệ thống động lực và mô hình máy bay trực thăng không dây của Tô Bằng. Trên máy bay Tô Bằng đã lắp thêm máy chụp ảnh, có thể điều khiển từ xa trong phạm vi bốn trăm mứt, còn có thể chụp ảnh trên không. Tô Xán chơi rất thích thú, trở nên vô cùng sung bái người anh họ này.

JMC

“Chỉ biết chơi thôi.”

Tô Bằng nhìn Tô Xán, tâm trạng tốt hơn một chút, xoa đầu Tô Xán, lấy di động của mình ra, nói:

“Anh đã cài đặt lại cái di động này, có thể xem trộm tín hiệu không dây trong vòng năm mươi mét, tuy không chặn được tín hiệu nói chuyện nhưng có người lên mạng không dây thì em có thể chặn một phần thông tin. Cầm mà chơi một lúc.”

“A?”

Tô Duy Uy ở bên cạnh nghe thế mắt sáng lên, trước khi Tô Xán cầm lấy di động đã lấy mất từ tay Tô Bằng, nói:

“Anh à, cho em mượn chơi trước đi. Em rất thích những thứ kỹ thuật cao như vậy. Hì hì, em dùng thử một tí, nếu tốt thì anh làm cho em một cái nhé? Gần đây em thích một nữ quân y, họ thường thích dùng QQ để chat, còn đọc tiểu thuyết, vừa hay em có thể lén xem họ hàng ngày nghiên cứu cái gì...”

“Cậu ấy, theo dõi thành tật rồi à, cứ lên thẳng QQ không phải được 4 sao?”

Tô Bằng nghe thế mắng một câu. Tô Duy Uy cười hì hì.

“Cha em cấm yêu người trong ngành còn gì...”

Tô Bằng lắc đầu cười lớn, Tô Duy Uy không thích học lắm, cấp ba học đến nửa chừng. Cả ngày chỉ theo đám đại ca làm trò càn quấy. Chú hai Tô Bằng thấy không ổn bắt nó nghỉ học luôn, làm thủ tục cho vào quân đội dễ quản hơn. Cũng có hiệu quả thật, sửa được không ít tật xấu, nhưng vẫn rất nghịch ngợm.

“Anh Uy, anh bắt nạt em!”

Tô Xán thấy đồ chơi của mình bị Tô Duy Uy cướp mất, phồng má lên. Tô Duy Uy trợn mắt, còn bẹo má Tô Xán một cái.

Tô Bằng cười nhìn hai người. Nội bộ tứ phòng Tô gia vẫn có thể coi là khá hoà hợp. Cái gọi là tranh đấu gia tộc cũng chỉ xuất hiện ở những đứa trẻ nhỏ từ lớp bảy lớp tám trở xuống. Còn người lớn thật ra đều rất hoà khí, vì mọi người đều biết Tô gia chủ yếu là nhờ có ông Tô toạ trấn nên mới phát triển tốt như vậy, có ông Tô nên cũng không có mấy sự tranh đấu nội bộ.

Vì thế quan hệ của bọn trẻ con trong nhà cũng tốt. Từ nhỏ Tô Duy Uy cũng thường đưa Tô Xán đi chơi, hai người họ chỉ là đùa giỡn mà thôi.

“Tô Xán, ống tay áo của em cứ phồng lên thế kia, giấu gì thế?” Tô Bằng thấy tay phải của Tô Xán dường như to hơn tay phải, hỏi. “Á, bị anh họ phát hiện rồi.”

| Tô Xán lẻ lười, xắn tay áo lên. Tô Bằng nhìn, chỉ thấy một con rắn độc to bằng hai ngón tay người lớn đang quấn lấy cánh tay Tô Xán.

“Khốn!”

Tô Duy Uy thấy thế suýt nữa nhảy dựng lên, hắn không sợ trời không sợ đất, chỉ sợ rắn.

Tô Bằng cũng giật mình. Con rắn này rõ ràng là rắn độc. “Ha ha, anh Uy thật nhát gan, nó không có răng, bị nhổ mất rồi.” Tô Xán thấy bộ dạng của Tô Duy Uy thì cười lớn. “Không có răng cũng là rắn độc, em lấy đâu ra đấy?” Tô Bằng chau mày. Và

“Mua chứ đâu... Mấy hôm trước, ở cổng trường có ông già mang một cái giỏ đầy rắn, nói là đã nhổ hết răng rồi. Hai mươi tệ một con. Em thấy rất thú vị nên mua một con, chơi rất thích. Quấn vào tay mát rượu. Anh Uy có muốn chơi không? Đối với cái di động của anh Bằng.”

Tô Duy Uy nghe thế người run lên: “Thôi xin, nhóc tránh xa anh ra một tí, càng xa càng tốt!”

Lông mày Tô Bằng nhăn tít:

“Tiểu Xán, em chơi rắn cẩn thận, cứ hơn một tháng là nó lại mọc răng, đến lúc đó nó mà cắn thì rắc rối to đấy.”

“Cái gì?”

| Tô Xán giật nảy người, nhưng nghĩ giờ chắc có lẽ rắn chưa mọc răng mới yên tâm một chút.

“Suýt nữa thì bị ông già ấy lừa... Về nhà em tặng nó cho bảo tàng động vật hoang dã.”

Tô Bằng gật đầu, Tô Xán và Tô Duy Uy đều có một ưu điểm, tuy rất hiểu động nhưng người khác nói đều tiếp nhận ý kiến, hơn nữa cũng coi như hiền lành, không thích tự dưng sỉ nhục người khác hoặc sát sinh. Vì thế Tô Bằng mới tiếp xúc với họ.

Tô Xán không có đồ chơi, sưng mặt lên chạy ra chỗ khác chơi. Lúc này ngoài cửa lại có mấy người bước vào, là con cháu tứ phòng. Tô Bằng xem giờ cũng sắp tới giờ ăn trưa rồi, liền gọi Tô Duy Uy đang chơi điện thoại cùng lên tầng hai.

Lên đến tầng hai thì là một nhóm người khác rồi, đều là chú thím của Tô Bằng. Ông Tô có ba con trai một con gái, có quan hệ khá thân thuộc với Tô Bằng. Còn lại đều là anh em họ. Số lượng người khá đông, có tất cả hơn ba mươi người, Tô Bằng cũng không biết hết, nhưng sau khi lên tầng hắn luôn mồm chào hỏi.

“Tô Bằng đến rồi à?”

Một người đàn ông dáng vẻ trầm ổn, mặc quân phục tiến lại. Là chú hai của Tô Bằng, Tô Minh Ly đang ở trong quân đội, quân hàm đại ta, rất có khả năng được thăng là tướng quân trước năm nhăm tuổi. Sau khi cha Tô Bằng thành người thực vật, ông ta chính là người đứng đầu quân đội chỉ sau ông Tô.

“Chào chú hai.”

Tô Bằng chào. Tô Minh Lý gật đầu:

“Vốn bọn trẻ đều chơi dưới tầng, nhưng thứ nhất cháu là trưởng tử trưởng tốn, hai là tuổi cũng không còn nhỏ, không thích hợp ở cùng với đám trẻ con, cháu và Duy Uy cứ ở tầng hai đi.”

Tô Bằng gật đầu, thật ra hắn cũng không thích không khí hiện tại, tuy đều là người nhà Tô gia, tố chất cũng không tồi, không phải không khí náo loạn, không gian cũng đủ rộng, chỉ tầng hai tầng ba toà nhà này cũng tới ba bốn trăm mét vuông, nhưng Tô Bằng vẫn là không thích lắm.

| Nhưng Tô Bằng cũng không phải đợi lâu, vì rất nhanh đã tới lúc bắt đầu bữa tiệc. Người làm và cả thư ký đời sống gần như quản gia của ông Tô, rất nhanh đã bố trí hội trường, tám chín chiếc bàn được kể ra, bày thức ăn lên.

Tô Bằng biết phụ trách bữa cơm hôm nay đều là đầu bếp trong quân đội chuyên chuẩn bị yến tiệc cho lãnh đạo cao cấp, chắc chắn món ăn sẽ hợp khẩu vị. Nhìn nguyên liệu, tuy không phải hàng sa sỉ định cấp nhưng cũng khá đắt, hải sâm, ba ba không thiếu, có thể là do người của tứ phòng đem tới, vì tứ phòng vốn kinh doanh những thứ này.

Người Tô gia khá hiểu ý nhau, tuy người một nhà cũng có thân thiết, xa lạ, căn cứ quan hệ sắp xếp chỗ ngồi, bọn trẻ cũng được gọi lên chuẩn bị nhập tiệc.

Nhưng mọi người đều đứng, không ai ngồi xuống trước, không lâu sau, trên tầng ba vọng tới tiếng bước chân, Tô Bằng nhìn, chỉ thấy bốn người có tuổi nhưng vẫn tràn trề tinh thần, còn có một người phụ nữ hơn năm mươi tuổi đi xuống.

Ngay lập tức phòng vang lên tiếng vỗ tay và tiếng chúc mừng:

“Lão gia sinh nhật vui vẻ!”

Người đàn ông mặc quân trang, râu tóc đều đã bạc nhưng thân thể vẫn khá cường tráng, nghe vậy mìm cười, vẫy tay với mọi người.

Đây chính là Tô lão gia rồi.

Những người còn lại là anh em và em gái của Tô lão gia... Cha của 8 Tô lão gia, vị khai quốc đại tướng đó, cả đời từng lấy ba bà vợ. Tô lão a gia và em trai thứ hai là con của vị phu nhân đầu tiên. Chỉ là bà ấy đã

mất trước khi dựng ngước. Em trai tam phòng là con vị phu nhân thứ hai, nhưng mười mấy năm sau khi dựng nước cũng qua đời. Vị phu nhân thứ ba, cha của Tô lão gia lấy trong những năm loạn lạc, sinh ra em trai tứ phòng và em gái cuối cùng. Người em gái này ít hơn Tô lão gia gần ba mươi tuổi, gả cho con trai tiền bộ trưởng Bộ Y tế, giờ con cũng làm trong bộ Y tế.

Bà ngoại của Tô Bằng đã qua đời, Tô lão gia cũng không đi bước nữa.

Lúc này Tô lão gia đã xuống tầng hai, hai tay đè xuống ra hiệu yên lặng, cả đại sảnh lặng như tờ.

“Mọi người ngồi đi.”

Tô lão gia nói ngắn gọn nhưng rất có sức nặng, mọi người nghe thế mới ngồi theo thân phận.

Bốn anh em Tô lão gia và cả hai con trai của ông, và các trưởng tử của đời thứ hai ngồi ở bàn đầu tiên.

Con cái đời thứ hai khác thì ngồi những bàn còn lại. Tô lão giá khá truyền thống, có phần trọng nam khinh nữa, con gái của ông đều không có tư cách ngồi bàn của ông.

Mấy đứa cháu đời thứ ba ngồi mấy chiếc bàn khác.

Tô Bằng định ngồi cùng mấy người Tô Duy Uy, tuy phần lớn là trẻ con nhưng vẫn thoải mái hơn ngồi ở những bàn khác.

Đúng lúc hắn kéo ghế thì thấy chú ba mình, Tô Minh Pháp, cũng mặc quân phục vẫy tay với mình.

Tô Bằng thở dài, tiến lại bàn của Tô lão gia.

“Ông nội, sinh nhật vui vẻ!”

Đến nơi, Tô Bằng nói.

Tô lão gia gật đầu, thật ra ông cũng không phải có ác cảm với Tô Bằng, cũng không phải ghét, chỉ là vì việc của cha hắn mà có chút lạnh nhạt với hắn.

“Tiệc bắt đầu rồi, cậu là trưởng tôn, trưởng tử, ngồi bàn này đi.”

Chú ba nói. Tô Bằng thở dài, tuy chú ba Tô Minh Pháp làm người nghiêm túc, nhưng thật lòng suy nghĩ cho hắn, không chỉ một lần muốn tạo cơ hội hâm nóng tình cảm của hắn với ông nội. Tuy Tô Bằng cũng không bận tâm việc gia tộc lạnh nhạt với mình nhưng hắn cũng cảm ơn tâm ý của chú ba.

Hôm nay chú ba đã gọi hắn tới ngồi đây chắc hẳn đã có sự đồng ý của Tô lão gia.

Quả nhiên Tô lão gia gật đầu. Lúc này Tô Bằng mới phát hiện, bàn trống một chỗ, dường như để dành cho hắn.

| Tô Bằng đột nhiên dâng lên một thứ cảm xúc, không hẳn là xúc động, nhưng có chút cảm giác được sự đầm ấm và quy thuộc..

Hắn ngồi xuống.

Tiệc chính thức bắt đầu.

Tuy mọi người đều chúc thọ Tô lão gia, ông cũng nên nói chút gì đó, nhưng với địa vị của ông trong Tô gia, ông không muốn nói thì cũng không ai dám ép. Vậy là mọi người liên tự nhiên bắt đầu ngồi ăn.

Bàn của Tô Bằng, mấy người có tuổi nói chuyện con cái từng nhà, con nhà này lấy con gái của phó chủ tịch tỉnh nào đó, con nhà kia gả cho chủ tịch thành phố nào đó, con gái nhà nọ tốt nghiệp đại học quân y, vân vân.

Tô Bằng im lặng ngồi ăn, mấy người khác cũng biết chút chuyện về Tô Bằng, thấy hôm nay Tô lão gia mặc nhận cho Tô Bằng ngồi bàn này, dường như có ý hâm nóng lại tình cảm hai ông cháu, liền có vô tình hữu ý kéo Tô Bằng vào cuộc nói chuyện.

Trân

Bách Thành

“Tô Bằng à, giờ cháu đang làm gì?”

Bà Năm, em gái cùng cha khác mẹ với Tô lão gia, tiếp nối chủ đề công việc của con trai mình, dân sang Tô Bằng.

“Cháu ạ? Giờ làm nhân viên thử nghiệm ở một công ty trò chơi ạ.”

Tô Bằng đáp. Mấy người bọn Tô Xán không hiểu chuyện thì thôi, hắn cũng không thích người nhà biết thân phận thám tử tư của mình.

“Nhân viên thử nghiệm trò chơi?”

Nghe Tô Bằng trả lời mấy người đều khựng lại, cũng khó trách, người nhà họ Tô không vào quân đội thì làm chính trị, kinh doanh. Còn nhân viên thử nghiệm trò chơi với họ đúng là từ mới.

Không biết có phải ảo giác không, Tô Bằng cảm giác khi mình nói xong, trong mắt Tô lão gia dường như có phần ngạc nhiên rồi ánh mắt trở nên phức tạp. Dường như...dường như ánh mắt ông có thêm chút dịu dàng, và một chút...áy náy.

“Ha ha, nhân viên thử nghiệm trò chơi à...chắc là nghề mới nhỉ? Bọn ta không theo kịp thời đại rồi...Tô Bằng à, cháu có hứng thú cùng kinh doanh với ông Tư không?”

Ông Tư của Tô Bằng tiếp lời.

“Kinh doanh?”

Tô Bằng nghe thế không khỏi ngạc nhiên, bất giác nhìn sang Tô lão

gia.

| Người nhà họ Tô đều biết Tô lão gia không thích người trong gia tộc dọn đường sẵn cho hắn, tất cả đều tự hắn làm cả. Nhưng hôm nay ông Tứ lại hỏi hắn có hứng thú với việc kinh doanh của gia tộc hay không. Rõ ràng là đã được sự đồng ý của ông hắn, nếu không ông Tứ sẽ không dám đi ngược ý của ông hắn.

Thấy Tô Bằng nhìn mình, Tô lão gia hắng giọng mấy cái, cầm cốc rượu lên uống để lảng tránh ánh mắt Tô Bằng khiến hắn thấy vô cùng kỳ

la.

“Tạm thời thì không... Cháu rất thích nghề này, hiện tại vẫn muốn làm tiếp.”

Tô Bằng khéo léo từ chối lời đề nghị.

“Ha ha, thanh niên có suy nghĩ riêng cũng tốt. Nhưng Tô Bằng, nếu muốn kinh doanh hoặc làm chính trị có thể tìm mấy người bọn ta bất cứ lúc nào.”

Ông Ba của Tô Bằng dẫn tam phòng phát triển trong hệ thống hành chính, Tô Tham Tỉnh nói.

“Hôm nay sao vậy? Sao lại thay đổi lớn như vậy...”

Tô Bằng thấy khó hiểu, chỉ nói:

“Tạm thời cháu chưa có suy nghĩ đó. Nhưng nếu muốn nhất định cháu sẽ tìm đến các ông giúp đỡ.”

“Ừm, cũng có thể tìm ông Hai ta. Nếu ở Trung Hải xảy ra chuyện gì thì tìm ta, hoặc chú Huy cũng được. Dù sao lấy Trung Hải làm tâm, người nhà họ Tô chúng ta lời nói cũng có trọng lượng trong hệ thống quân cảnh.”

Ông Hai của Tô Bằng là Tô Trọng Đạt nói. “Ừm...”

Trong lòng Tô Bằng càng thấy kỳ quái. Hôm nay sao vậy nhỉ? Không phải Tô lão gia ghét nhất người trong gia tộc dựa vào thể lực gia tộc ức hiếp người khác sao? Sao hôm nay lời của ông Hai dường như có ý nói: Đừng sợ gây chuyện, kẻ nào dám động vào cháu thì cháu cứ xử nó, có ông Hai đây, bốn vạn võ cảnh Trung Hải chống lưng cho cháu!

Tô Bằng không hiểu chuyện gì đang xảy ra, thậm chí còn nghi ngờ có phải mình xuyên không rồi chăng? Tô lão gia không nói gì, với lời mấy người kia nói cũng chỉ uống rượu, chỉ thỉnh thoảng nhìn Tô Bằng, không biết có phải ảo giác không mà Tô Bằng cứ thấy trong ánh mắt ấy là sự áy náy.

Bữa tiệc gia đình diễn ra trong không khí hài hòa như vậy, Tô Bằng cảm thấy thấy kỳ lạ, cũng không có nhiều chủ đề nói chuyện chung với mấy ông và các chú. Chú ba Tô Minh Pháp thấy cũng cười thấu hiểu, dù sao thì mục đích hôm nay cũng đạt được rồi, bèn nói với Tô Bằng:

“Tô Bằng, nếu ngồi đây thấy không thoải mái thì sang bàn Duy Uy đi.”

| Tô Bằng như được đại xá, gật đầu, định chào Tô lão gia thì đột nhiên

cảm giác có người kéo sau lưng.

Tô Bằng quay lại thì thấy Tô Xán không biết chạy lại từ lúc nào.

“Làm gì thế?”

Cha Tiểu Xán cũng ở bàn này, thấy thế quát.

Tiểu Xán xị mặt, nhìn cha xong nói với Tô lão gia:

“Cháu chào ông.” Rồi kéo Tô Bằng nói nhỏ:

“Anh Bằng, xảy ra chuyện rồi.”

“Hửm? Sao vậy?”

Tô Bằng nghe thế hỏi.

“Con rắn của em mất rồi, ở trong nhà ăn, không biết chạy đâu mất rồi.”

Tiểu Xán nhăn nhó.

“Cái gì?”

| Tô Bằng nghe thế cau mày. Con rắn đấy chắc chắn là rắn độc, nhà họ Tô rộng thế này, nếu để nó chui vào nơi nào kín đáo, nấp một hai tháng mọc nanh độc, đến lúc đó cắn phải Tô lão gia thì gay go.

“Em cũng không biết sao lại mất... Em cũng không biết nói với ai, bị cha phát hiện thì em toi mất.”

Tiểu Xán gần như sắp khóc đến nơi, nói nhỏ với Tô Bằng.

“Hai người đang nói gì thế?”

Chú Hai Tô Minh Lý nhíu mày.

Tô Bằng định giải thích thì bỗng có tiếng khóc bên ngoài nhà ăn.

Tô Bằng giật mình, nhìn sang thì thấy ở bàn ăn của đám trẻ con đời thứ ba, một bé gái tầm sáu bảy tuổi đang khóc.

“Rắn! Rắn!”

Bọn trẻ đều đứng dậy, chạy tán loạn như muốn tránh thứ gì đó.

Người lớn ở những bàn khác cũng đứng dậy, dường như cũng nhìn thấy thứ gì đó đứng dậy tránh né. Nhất thời cả gian phòng náo loạn.

Sắc mặt Tô lão gia có phần không tốt, hai anh em Tô Minh Pháp, Tô Minh Lý cũng chau mày, đứng dậy định xem xem rốt cuộc xảy ra chuyện gì.

Tô Bằng thở dài biết chuyện gì rồi, hắn đứng dậy đi về phía nơi hỗn loạn.

Lúc này, mấy người Tô Minh Lý cũng nhận ra ở đây xuất hiện một con rắn độc màu đen to bằng hai ngón tay, dài gần một mé đang bò dưới đất.

“Tô Bằng, cẩn thận!”

Tô Minh Pháp ở phía sau nói với Tô Bằng. Tô Bằng cũng không quay lại, nói:

“Không sao.”

Nói rồi hắn lấy từ giỏ hoa quả một con dao, vung tay một cái, con dao bay đi.

Phập!

Con dao gọt hoa qua tạo thành một vệt sáng trắng bay đi sáu bảy mét, cắm đúng đầu, ghim con rắn xuống đất. Thân con rắn uốn éo, xem ra sắp chết rồi.

Thấy cảnh tượng ấy, cả gian phong không một tiếng động.

| Tô Minh Pháp và Tô Minh Lý sững người, đến bản thân Tô Bằng cũng sững sờ!

Vừa rồi Tô Bằng có phần hoảng hốt vì những phản ứng khác thường của mấy ông, cộng với uổng chút rượu, ý thức không thật tỉnh táo. Thấy con rắn kia Tô Bằng tưởng mình đang trong trò chơi, vẫn còn kỹ năng phi đao.

Giờ hắn mới tỉnh lại, đây là thế giới thực, còn hắn đã quá nhập tâm vào trò chơi rồi...

Nhưng tại sao Phi Đao Thuật trong trò chơi hắn dùng trong hiện thực vẫn có thể cắm chết con rắn độc cách đó sáu bảy mét?

Tô Bằng có chút không hiểu...