| “Đám cường đạo này chiếm cứ Thanh Long Sơn nhiều năm, đã cướp 3 bóc của cải của biết bao khách thương thôn trại xung quanh, tích lũy chắc chắn không phải ít. Tại sao tướng quân không tới Thanh Long Sơn
san bằng doanh trại của đám cường đạo đó luôn? Quân chủ lực của E chúng đã bỏ mạng tại đây, giữ trại chắc cũng không có bao nhiêu, chúng
ta đang có khí thế, nhân đà tấn công luôn.”
co
Tô Bằng nói với Hàn Thác.
Hàn Thác nghe vậy lập tức hai mắt sáng lên, nói:
“Hay, ta nhất thời lại quên mất. Đã vậy thì không thể chậm trễ nữa, chúng ta lập tức tấn công Thanh Long Sơn!”
“Rõ!”
Quân sĩ phía trước Hàn Thác cùng nhận lệnh. Hàn Thác dặn dò, ngựa và vũ khí thu được trong trận chiến Thanh Sơn Trại này tạm thời để lại đây, sau khi tiêu diệt cường đạo Thanh Long Sơn sẽ quay lại lấy về.
Ba người bọn Tố Bằng cũng lên ngựa lần nữa, làm người dẫn đường đưa một đội Hắc Thủy Quân tấn công doanh trại Thanh Long Sơn. Mấy người Tô Bằng cũng không có ý kiến gì, lên ngựa, nhanh chóng lao đi, Hắc Thủy quân phía sau nhanh chóng đuổi theo, cùng đi tấn công lên Thanh Long Sơn.
| Lần hành động này nhanh h
p mấy lần lúc đi, không tới một giờ mấy người Tô Bằng đã tới cây cầu gỗ kia.
“Hàn tướng quân, đi theo con đường nhỏ này sáu bảy dặm nữa là tới Thanh Long Sơn... Chủ lực của bọn cường đạo đã chết ở Thanh Sơn Trại, có lẽ ở lại giữ trại chỉ vài chục tên, chắc hẳn tướng quân sẽ dễ dàng công hạ.”
Tô Bằng nói.
van
“Hắc Thủy Quân cũng có huấn luyện cách công thành phá trại, coi như luyện binh thôi.”
Hàn Thác vô cùng tự tin nói. Tất cả rất nhanh đã tới doanh trại của cường đạo Thanh Long Sơn.
Doanh trại của chúng được xây dựng trên vách núi khá hiểm trở, một mặt là rừng rậm, một mặt là vực sâu thăm. Phía trước chỉ có một con đường cũng coi như khá rộng rãi.
| Cổng trại cao bốn năm mét, lúc này đang đóng chặt. Bọn người Tô Băng dường như có thể nghe được dường như bên trong trại có tiếng hít thở bất an của ai đó.
“Người trong Thanh Long Sơn nghe đây! Ta là Hắc Thủy Quân quận Giang Ninh. Trại chủ của các ngươi tấn công Thanh Sơn Trại đã thất bại, mau mở cổng trại đón bọn ta vào! Nếu không đừng trách bọn ta san bằng Thanh Sơn Trại!”
Phía trước bọn người Tô Bằng có một người dân đầu chạy vào trong trại hô hoán. Bên trong sơn trại Thanh Long Sơn yên lặng một lúc lâu, rồi bỗng có hai cây đuốc sáng lên, một nam nhân tâm hơn bốn mươi tuổi xuất hiện bên trên trại, nhìn xuống dưới nói lớn:
“Quân gia Hắc Thủy Quân, Thanh Long Sơn bọn ta mỗi năm hai lần đều đưa bạc tới quận Giang Ninh. Từ trước tới giờ chưa bao giờ dám chậm trễ. Hãy nể tình này mà tha cho bọn ta!”
“To gan! Chết đến nơi còn nói nhăng nói cuội! Ta thấy các ngươi không muốn sống nữa rồi!”
Người dẫn đầu phía trước nhìn ánh mắt Hàn Thác quát.
Nam nhân hơn bốn mươi tuổi kia nghe thế chau mày, nói: “Vậy thì cũng hết cách. Bọn ta cũng không thể bó tay chờ chết, đành phải liều chết giữ trại, đá ngọc cùng nát thôi!”
| Đá ngọc cùng nát sao? Cũng phải xem các ngươi có tư cách đó - không đã!”
Bách Thành
| Hàn Thác nghe thế hừ lạnh, vung tay một cái. Phía sau hắn ít nhất | năm mươi kỵ sĩ lập tức chuẩn bị cung tiễn, nhanh như chớp cả năm
mươi kỵ sĩ đã sẵn sàng bắn, cũng không nhắm vào doanh trại mà chỉ bắn lên trời.
Bụp bụp bụp...
Tiếng dây cung chấn động vang lên, hơn năm mươi mũi tên bắn lên trời, những người này đều đã được huấn luyện cung thuật. Tuy không phải ai cũng tuyệt đỉnh nhưng điều chỉnh góc độ để mũi tên rơi vào trong trại cũng không thành vấn đề.
Rất nhanh từ trên trời rơi xuống một trận mưa tên, không một cái nào rơi ra bên ngoài trại cả.
| Mấy người Tô Bằng thấy thế không khỏi lạnh người, bụng nhẩm tính nếu đối địch với Hắc Thủy Quân thì bản thân sẽ có tỉ lệ sống là bao nhiều.
“Ta bị bắn trúng rồi!”
“Đầu của ta!”
Trong doanh trại vang lên những tiếng kêu đau đớn. Nghe tiếng thì trong trại chỉ hơn hai chục người là cùng. Hàn Thác vung tay, tiến thủ phía sau lập tức lại giương cung, đồng thời hai Hắc Thủy Quân cầm rìu cán dài cũng thúc ngựa rời khỏi đội hình.
Hai chiến sĩ rìu cán dài nhanh chóng tới phía dưới doanh trại Thanh Long Sơn, ánh mắt lóe hàn quang, gần như cả hai đồng thời vung rìu. Loại rìu này thiết kế rất đặc biệt, tác chiến chính diện có thể coi là rìu, phía sau lưỡi rìu kèm một thứ vũ khí giống lưỡi liềm. Chém một cái lập tức chém đứt dây thừng buộc chặt cổng trại.
Ràm!
Rầm!
Trong trại liên tiếp vang lên hai tiếng động lớn, Tô Bằng từng đọc tài liệu về thành trại cổ đại biết là bộ phận ròng rọc bị phá vỡ rồi.
“Đi!”
Hàn Thác lại vung tay, tám kỵ sĩ tay cầm binh khí dài chạy ra, tới dưới cổng trại, binh khí không ngừng đâm vào cổng trại, sau đó chiến mã cùng dùng lực lao lên trước. Chỉ nghe trong công trại lập tức phát ra tiếng kèn kẹt.
Rắc"
/
Cuối cùng cái chết của cổng trại không chịu nổi lực của tám con ngựa, gãy làm đôi, tám kỵ sĩ kéo mở cổng trại ra.
| Tám kỵ sĩ không vội vào trong, phía sau năm mươi tiện thủ lại bắn một loạt tên nữa. Sau khi thanh trừ quân địch quanh cổng trại, Hàn Thác hạ lệnh:
“Đổi mã chiến binh khí!”
Năm mươi tiền thu ky sĩ móc cung vào ngựa, mỗi người lấy binh khí dùng để chiến đấu trên ngựa như trường thương, mã đao vân vân. Lúc này mới vô cùng có trật tự tiến vào trại Thanh Long Sơn.
| “Thanh trừ cường đạo trong Thanh Long Sơn trại. Phàm những ai tay không vũ khí quỳ dưới đất không giết, có ý kháng cự giết không tha!”
Hàn Thác ngồi trên ngựa hạ lệnh, chúng kỵ sĩ nhận lệnh rồi bắt đầu S truy sát đám cường đạo.
Bách Thành
Hàn Thác phái cả thần binh bên cạnh mình đi, đương nhiên họ có E nhiệm vụ của mình.
Không tới một tuần hương, tình hình trong Thanh Long Sơn đã được khống chế.
“Bấm đại nhân, trong trại ngoài hơn bốn mươi tên cường đạo còn có hơn hai trăm bốn mươi người già, phụ nữ, trẻ con, xem ra là gia quyến của chúng. Xử lý thế nào ạ?”
Một quân sĩ tiến lại, nhảy xuống ngựa bẩm báo Hàn Thác. “Áp giải về quận Giang Ninh làm nô lệ, cũng là một món tiền lớn.”
Hàn Thác nói.
“Rõ!”
“Thấy chưa, đều là do người đấy. Hơn hai trăm người vậy là thành nô lệ.”
Quý Minh ở bên cạnh Tô Bằng, nghe Hàn Thác nói vậy, hạ giọng nói với Tô Bằng.
| “Ngươi thật kỳ lạ, chỉ là NPC mà thôi... Hơn nữa Thanh Long Sơn cũng có chút cơ nghiệp, nếu không tiêu diệt không phải sẽ diệt cỏ mà không diệt tận gốc sao?”
Tô Bằng thản nhiên nói.
“Ngươi đã chơi một tuần rồi, cảm thấy họ giống NPC sao?” Quý Minh cười khẩy. Vẻ mặt Tô Bằng vẫn không có gì thay đổi: “Họ là gì, rồi cũng có ngày ta sẽ biết.” “Ha ha, xem ra ngươi cũng không phải tên ngốc không biết gi.”
Quý Minh nói xong không nói gì thêm.
“Báo! Trong một gian mật thất phát hiện nơi giấu bảo bối của đạo tặc Thanh Long Sơn.”
Đột nhiên một quân sĩ chạy tới bẩm báo với Hàn Thác.
Cuối cùng vẻ mặt Hàn Thác có chút thay đổi, thứ hắn cần chính là gia tài của Thanh Long Sơn.
“Dẫn ta tới đó.”
Hàn Thác nói rồi quay sang nhìn Tô Bằng. Quý Minh, Tôn Thế Giai:
“Các ngươi cũng theo ta.”
Ba người Tô Bằng gật đầu. Tô Bằng thấy người tới báo cáo là thân binh của Hàn Thác, khải giáp trên người khác với binh sĩ bình thường.
| Tô Bằng đi theo Hàn Thác và thần binh kia, Thanh Long Sơn trại xây dựa vào núi, có một vài sơn động tự nhiên. Mọi người rất nhanh đã tới trước một sơn động. Bên ngoài là hai trạm gác, hiện có mười quân sĩ đang gác ở đó.
Hàn Thác và mấy người Tô Bằng đi vào, chỉ thấy bên trong sơn động, vách động đã được xử lý, không còn ẩm ướt nữa. Bên trong có bảo rương, còn có một số bảo hiểm, bảo đao. Trong tương đều là bạc, nhìn qua ước chừng đến mấy nghìn lượng.
Mấy người đi tiếp vào trong, phát hiện bên trong sơn động còn có gian khác, thấy bên trong chỉ có một cái hòm.
“Mở ra!”
Hàn Thác nói với thần binh phát hiện nơi này. Hắn mở hòm, xung quanh lập tức được chiếu sáng bởi một màu vàng chói. Là một hòm vàng!
| Tôn Thế Giai thấy vàng không khỏi hoa mắt. Hắn ước lượng bằng mắt thì số vàng được làm thành thỏi và kim nguyên bảo này ít nhất cũng phải ba trăm lượng!
Năm người đều nhìn chằm chằm hòm vàng, nín thở không nói gì. Ngay cả Bách phu trưởng Hắc Thủy Quân là Hàn Thác bất chợt thấy nhiều vàng như vậy tim cũng không khỏi đập thình thịch.
“Bao nhiêu người biết ở đây có vàng?” Hàn Thác đột nhiên lên tiếng.
Thân binh đó tuy cũng cảm thấy miệng khô lại, nhưng nghe thế mỉm E cười đầy hàm ý, nói:
“Chỉ có mình ti chức biết. Ti chức biết đây là trọng địa, không cho người ngoài vào.”
“Làm tốt lắm, người rất thông minh, sau này ta sẽ tìm cơ hội nâng đỡ
ngươi.”
Hàn Thác nói, rồi quay lại nhìn bọn Tô Bằng:
“Thỏi vàng chắc mười lượng. Mấy người các ngươi mỗi người lấy một thỏi đi.”
Tôn Thế Giai nghe thế lập tức nuốt nước bọt.
Tô Bằng cũng cảm thấy lần này coi như bất ngờ nhặt được của. Mấy ngày nay hắn cũng có cảm giác trực quan đối với giá trị tiền của thế giới này. Một văn tiền có khả năng mua của một tệ rưỡi. Mười lượng vàng thì tương đương mười lăm vạn tệ.
| Ba trăm lượng vàng đại khái bằng giá trị của bốn trăm năm mươi vạn tệ.
Thực tế có thể nhiều hơn, vì thế giới này không có lạm phát, hơn nữa vật tư cơ bản như lương thực đều rất rẻ, khả năng mua của vàng sẽ mạnh hơn.
Đối với bọn Tô Bằng thì đây là một món lớn rồi.
“Vậy bọn ta không khách khí nữa.”
Quý Minh cũng không có biểu hiện gì, tiến lại lấy một thỏi vàng, Tô Bằng cũng tiến tới lấy một thỏi cất vào trong người. Tôn Thế Giai nuốt nước bọt, cũng lấy một thỏi.
Tên thần binh kia tuy cũng rất thèm khát số vàng nhưng hắn biết mình không nuốt nổi, vẫn nên tự lượng sức mình thì hơn, cũng lấy một thỏi.
“Vàng các ngươi đều đã lấy, căn phòng này, cái hòm này tất cả các ngươi quên đi. Nếu nhớ ra chưa biết chừng sẽ có họa xẩy ra.”
Mặt Hàn Thác không chút hiểm cảm nói.
Mấy người Tô Bằng biết mười lượng vàng này phí bịt miệng để Hàn Thác đút túi chỗ vàng này. Hắn lấy vàng rất an tâm đương nhiên cũng sẽ không phá hoại Hàn Thác.
“Hòm vàng này lát nữa các ngươi đưa đi giúp ta. Còn số bạc ngoài kia..Chia thành ba phân. Một phân chia cho các huynh đệ ở đây. Một phần đưa tới phủ của ta. Một phần làm quỹ công Hắc Thủy Quân.”
Hàn Thác nói. Không phải hắn quá tham đến mức không tha cho cả mấy nghìn lượng bạc mà đây là quy tắc phân chia chiến lợi phẩm mặc định. Nếu hắn không làm theo quy tắc có thể sẽ gây nghi ngờ.
Mấy người Tô Bằng đương nhiên không có ý kiến gì, thần binh kia ra trước, không biết tìm đâu ra một cỗ xe ngựa có màn che, có thể là cường đạo Thanh Long Sơn cướp của thương nhân. Rồi mấy người chuyển hòm vàng lên xe, mấy người Tô Bằng ngồi bên trên đánh xe.
Thấy Tôn Thế Giai nhìn hòm vàng như mất hồn, Tô Bằng không khỏi buồn cười. Tiến lại gần vỗ vai hắn:
“Đừng trách người ta, ba trăm lượng vàng chúng ta hiện giờ không nuốt trôi được đâu. Nhưng nếu thực lực, võ công hoặc địa vị của chúng ta cao hơn thì chưa chắc.”
Tôn Thế Giai nghe thế, tỉnh lại đôi chút gật gật đầu, rồi lại ngẩn ngơ nhìn hòm vàng.
Tô Bằng lắc đầu, cùng Quý Minh đánh xe ngựa. Dưới sự hộ tống của thần binh kia, cùng Hắc Thủy Quân áp giải gia quyến cường đạo đi về quận Giang Ninh.
ctr
Còn Thanh Long Sơn trại bị Hắc Thủy Quân cho vài mồi lửa, rất nhanh đã trở thành biển lửa sau lưng bọn Tô Bằng.
Nhìn Thanh Long Sơn trại chìm trong biển lửa, Tô Bằng lắc đầu khẽ thở dài, cùng Quý Minh theo xe của Hắc Thủy Quân, đi về phía quận Giang Ninh...