Chương 23: Dược vương y kinh!

“Hắn chạy trốn vội vàng như vậy có thể có vật phẩm gì đó quan trọng còn giấu trong nhà. Các ngươi lục soát nhà hắn xem.”

Hàn Thác lúc này, phân phó nói với thủ hạ của hắn.

Mấy quân sĩ từ ngoài trại tiến vào nhận lệnh, được Trường đồ tể dẫn đến nhà tên họ Tào lục soát.

Tô Bằng thở ra một hơi dài, theo câu chuyện hắn nghe được giữa Hứa Quốc Hán và thương nhân bí mật kia, Tô Bằng đoán rất có khả năng trong thôn có người nào đó là mục tiêu của Hứa Quốc Hán và cường đạo Thanh Long Sơn. Hoặc người đó có thứ gì đó vô cùng giá trị. Nếu không bọn Lăng Thiên không cần thiết phải trả cái giá lớn như vậy để tấn công trại.

Tô Bằng không thể khẳng định thứ có giá trị đó là tin tức hay đồ vật... Nhưng nếu là đồ vật, tuy rất có khả năng là thứ tên họ Tào đem theo người, nhưng cũng có một tỉ lệ nhất định là hắn giấu trong nhà. Tô Bằng vốn định đợi khi mọi người không chú ý tự đi tìm nhưng lại bị Hàn Thác đi trước một bước.

“Lần này nhờ vào Tô tiểu hữu, không phải ngươi dặn ta sắp xếp thêm người thì đã để hắn lọt lưới rồi... Thật không ngờ, tên họ Tào đây cũng sống ở Thanh Sơn Trại mười năm rồi, không ngờ cũng...”

Trại chủ Hàn đại phu thở dài. Hắn Thác bên cạnh lúc này sắc mặt tốt hơn một chút, an ủi Hàn đại phu:

“Đại bá, lòng người hiểm ác, hắn ban đầu đã có động cơ không tốt, lúc này bị phát hiện, đối với Thanh Sơn Trại chưa chắc đã là xấu.”

“Cũng đúng.”

Hàn đại phu nghe thế sắc mặt cũng khá hơn, rồi như nhớ ra điều gì, lấy từ trong người ra một cái mặt nạ quỷ to bằng nắm tay, nói với Hàn Thác:

“Thác lang, đây là thứ tìm được trên người tên gian tế đã chết. Ngươi có biết nó không?”

“Đây...là tín vật của Bắc Sửu!”

Thấy cái mặt nạ, Hàn Thác có phần kinh ngạc.

“Hàn tướng quân, Bắc Sửu là cái gì?

Tô Bằng nghe thế, hỏi lại Hàn Thác.

Bắc Sửu là một tổ chức rất thần bí. Người của bọn chúng rải khắp thiên hạ, chủ yếu là mua bán tin tức. Bất luận ngươi là quan hay phỉ, chỉ cần bỏ tiền là có thể lấy được tin tình báo từ chúng. Vì việc công ta từng tiếp xúc với người của Bắc Sửu, cũng có giao dịch qua mấy lần. Nhưng không ngờ tên gian tế này lại có quan hệ với Bắc Sửu.”

Hàn Thác nhìn phòng của Hứa Quốc Hán, nói với Tô Bằng.

“Hàn tướng quân, tín vật của Bắc Sửu người giữ lại có tác dụng gì không?”

Tô Bằng hỏi. Hàn Thác lắc đầu. /.

“Không. Thứ này chẳng có gì đặc biệt, tìm Bắc Sửu giao dịch thành công cũng được tặng một cái. Lần sau còn có thể dùng tín vật liên hệ với Bắc Sửu. Cái này cao cấp hơn một chút nhưng cũng chẳng có tác dụng gì mấy.”

“Mọi người không cần thì cho ta đi. Sau này ta cần lăn lộn giang hồ, có thể sẽ cần tới tin tình báo của Bắc Sửu.”

Tô Bằng nói. Hàn Thác cũng không có ý kiến gì, đưa mặt nạ cho Tô

Băng.

Lại đợi một lúc nữa, các quân sĩ lục soát nhà tên họ Tào quay lại bẩm báo:

“Bẩm báo đại nhân, đã lục soát kỹ nhà của hắn, không có gì đặc biệt | ngoài mười lượng vàng.”

Nói rồi hai tay đưa ra một miếng vàng. Hàn Thác gật đầu, nhận lấy rồi cất vào trong người.

Tô Bằng và Quý Minh thấy thế không khỏi cười thầm. Mười lượng vàng này đương nhiên sẽ vào túi riêng của Hàn Thác.

“Thác lang, lần này Hắc Thủy Quân cứu viện Thanh Sơn Trại vô cùng kịp thời. Đại quân xuất chinh nói gì cũng phải có chút tiền trà nước, không thể để các huynh đệ đi một chuyến không công. Lát ngươi và ta đi lấy chút bạc coi như tiền trà cho các huynh đệ.”

Hàn trại chủ nói với Hàn Thác.

Hàn Thác từ chối mấy lần, nhưng Hàn trại chủ ý đã rõ ràng, thực ra Hàn đại phu nghĩ rất rõ ràng, tuy lần này cường đạo Thanh Long Sơn bị tiêu diệt nhưng sau này Thanh Sơn Trại chưa chắc đã được thái bình. Còn có một Tào thợ rèn không biết vì lý do gì tiềm phục ở đây mười năm, sau này chưa chắc đã không cần tới Hắc Thủy Quân. Giờ kéo quan hệ sau này còn dễ nói. Tuy Hàn Thác là điệt nhi của hắn nhưng Hắc Thủy Quân không phải của nhà hắn, cho các quân sĩ chút tiền Hàn Thác cũng dễ ăn nói.

Hơn nữa, Thanh Sơn Trại tuy không nhiều người nhưng cũng khá dự giả, Hàn đại phu cũng có chút tích lũy, lúc này cũng đánh cắt ruột vậy.

Hàn Thác thấy không từ chối được cũng không miễn cưỡng, Hàn trại chủ nói thêm:

“Lần này nhờ mấy người Tô tiểu hữu. Tô tiểu hữu, các ngươi cũng theo ta đi.”

Mấy người Tô Bằng nghe vậy mừng thầm, đây chính là lúc bạn thưởng nhiệm vụ rồi!

Tô Bằng, Quý Minh, Tôn Thế Giới và Hàn Thác vào nhà của Hàn đại phu. Hàn đại phu vào gian trong tìm một lúc lấy ra một cái túi nhỏ, nói với Hàn Thác:

“Thác lang, đây có mười lượng vàng, cũng bằng một nghìn lượng bạc, là lợi nhuận năm ngoài của cả Thanh Sơn Trại. Chia mỗi quân sĩ được năm lượng, người cầm lấy cho quân sĩ, coi như chút tâm ý của đại bá.”

Hàn Thác nghe thế gật gật đầu. Tuy hắn là bách phu trưởng nhưng thực tế cùng lắm có thể thống lĩnh ba trăm Hắc Thủy Quân, nghe đồn sắp được thăng chức làm phó thống lĩnh. Tuy thăng quan trong quân đội chủ yếu là chiến công, tiếp đến là được thượng quan đánh giá cao, nhưng sự yêu mến của thuộc hạ cũng là tiêu chí đánh giá quan trọng. Mười lượng vàng của Hàn đại phu vừa hay đủ cho hắn mua chuộc lòng người.

“Hàn tướng quân, thi thể đàm phi tặc bên ngoài có thể lục soát xem. Sáng khi chúng đến Thanh Sơn Trại đòi tiền hắn là chưa có thời gian đưa hòm tiền về doanh trại. Tối đến chúng lại tấn công, chắc hẳn thủ lĩnh của chúng sẽ phát tiền cổ vũ sĩ khí.”

Tô Bằng ở bên cạnh nói với Hàn Thạc.

Hắn nghe thế gật đầu:

“Có lý. Có lẽ quân sĩ dọn dẹp chiến trường cũng đã xong, ta đi xem xem.”

Nói rồi Hàn Thạc từ biệt Hàn đại phu, nhận vàng rồi đi ra ngoài.

Tô tiểu hữu, lần này tất cả là nhờ các ngươi kịp thời tới quận Giang - Ninh xin cứu viện. Lão phu không có gì để tạ ơn, đây có nằm lượng

vàng, là tích lũy riêng của ta, coi như chút lệ mọn tặng tiểu hữu.”

Sau khi Hàn Thác ra ngoài, Hàn đại phu lại không biết lấy từ đầu một đình kim nguyên bảo nhỏ, nói với Tô Bằng.

Mấy người Tô Bằng khách sáo vài câu rồi nhận lấy.

Hàn đại phu thấy mấy người Tô Bằng nhận vàng, ánh mắt vẫn rất nồng nhiệt, nói:

“Không biết vì sao ta với Tô tiểu hữu mới gặp mà như đã quen từ lâu, dường như đây chính là duyên phận... Lão phu rất muốn cùng Tô tiểu hữu kết bạn vong niên. Không biết Tô tiểu hữu có nguyện ý không?”

“Đương nhiên.”

Tô Bằng gật đầu, Hàn đại phu cũng gật đầu. Đột nhiên bên tai Tô Bằng vang lên tiếng nói:

“Điểm danh tiếng của ngươi tại Thanh Sơn Trại được một nghìn điểm, đạt tới đẳng cấp tôn kính. Điểm hảo hữu của người và trại chủ Hàn đại phu đạt bảy mươi điểm, đạt đẳng cấp trị giao.”

“Còn có đẳng cấp danh tiếng?”

Tô Bằng khựng người. Đúng lúc ấy Hàn đại phu lấy ra từ trong người một cuốn sách, đưa cho Tô Bằng nói:

“Tô tiểu hữu, lão phu không có lễ vật gì, thứ này ta có được trong một cơ duyên ba mươi năm trước, cũng khá có ích. Giờ ta trao lại cho Tô tiểu hữu coi như lễ vật.”

“Á, ta nào dám nhận.”

Tô Bằng nghe thế, miệng thì từ chối nhưng tay thì đưa ra không chút do dự.

Trước ánh mắt ngưỡng mộ của Quý Minh và Tôn Thế Giai, Tô Bằng nhận lấy cuốn sách, bên trên viết “Dược vương y kinh - Tàn thiện”.

| Tô Bằng mừng rỡ, mở ra thì thấy trang đầu tiên viết: “Dược vương y kinh tổng chú, y kinh giả, nguyên nhân huyết mạch, kinh lạc, cốt tủy, âm dương, biểu ly, dĩ khởi bách bệnh chi bản, tử sinh chi phân, nhi dụng độ chấm thạch thang hỏa sở thi...”

Tô Bằng lật nhanh quyển sách, thấy cuốn này có tất cả năm chương, lần lượt là “Bản tạng”, “Nghịch thuận ngũ thể”, “Cửu châm chị luận”, “Ngũ thạch”, “Chẩn kinh”. Bên trong đại khái là những tổng kết chung về thể chất con người, điều lý về nội tạng, thủ pháp châm cứu, còn có kiến thức về dược vật, nói chung khá toàn diện.

“Dược vương y kinh - Tàn thiện, điều kiện sử dụng, ngộ tính từ mười một điểm trở lên.”

Đây là hạn chế của cuốn sách y này.

“Thật tuyệt...có nó sẽ có khả năng hồi phục nhất định, hơn nữa nghề phụ là thầy thuốc thì có khả năng sẽ kiếm được tiền.”

Tô Bằng nghĩ bụng, rồi lại cảm ơn Hàn đại phu.

Lúc này trên người Tô Bằng đã có tám lượng vàng, ba quyển võ công bí tịch, một quyển y thư.

“Vàng lát nữa sẽ chia.”

dan.

Tô Bằng nói nhỏ với Quý Minh và Tôn Thế Giai. Trò chơi này cái gì cũng tốt, chỉ là quá giống thật. Năm lượng vàng chỉ dựa vào Tô Bằng thì không chia được, phải tìm tiệm vàng để chia hoặc đổi thành bạc.

“Tô tiểu hữu, các ngươi vốn định đến quận Giang Ninh sống đúng không? Nếu đã tới đó chi bằng ta và điệt nhi cùng gia nhập Hắc Thủy Quân. Có điệt nhi của ta tiến cử, các ngươi rất nhanh có thể đứng vững ở quận Giang Ninh.”

Nghe vậy, ba người đều có vẻ suy nghĩ, dường như cả ba đều có chút 8 động lòng.

“Trại chủ, cho phép bọn ta suy nghĩ một chút.”

| Tô Bằng cung tay nói với Hàn đại phu.

“Ha ha, nên vậy. Nhưng chúng ta đã kết giao vong niên thì đừng gọi ta trại chủ nữa. Cứ gọi là Hàn lão đầu được rồi.”

Hàn trại chủ vuốt râu.

Tô Bằng cười không nói gì, sau đó cùng Quý Minh và Tôn Thế Giai ra chỗ khác, hỏi:

“Hai người muốn gia nhập Hắc Thủy Quân không?”

“Ta cũng muốn...Nghe nói trong Hắc Thủy Quân có người cung thuật rất giỏi, chỉ cần gia nhập Hắc Thủy Quân, có quân công nhất định là có thể học cùng thuật, còn được học cưỡi ngựa, kiếm thuật với nhiều thứ khác. Còn có nội công trong quân đội có thể học, sao lại không đi?”

Quý Minh nói.

“Ta...ta cũng muốn gia nhập Hắc Thủy Quân. Hôm nay thấy Hàn Thác một mình một thương hất tung được nhiều tên cường đạo như vậy thật quá hoành tráng! Ta cũng muốn đi theo con đường võ tướng!”

Tôn Thế Giai nói.

“Nếu vậy...chúng ta đồng ý nhé.”.

ói rồi quay lại nói với Hàn đại phu:

“Đa tạ Hàn lão, bọn ta cũng muốn gia nhập Hắc Thủy Quân, mong được Hàn lão tiến cử.”

“Ha ha, không vấn đề gì.”

Hàn đại phu nói rồi dẫn ba người Tô Bằng ra ngoài.

Hàn đại phu nói với Hàn Thác ở bên ngoài qua về ý nguyện của bọn Tô Bằng, Hàn Thác gật đầu:

Không vấn đề gì. Hàng năm Hắc Thủy Quân đều có tuyển người, mấy người các ngươi lần này tuy chưa vào Hắc Thủy Quân nhưng cũng đã có công lao. Ta có thể bảo lãnh tiến cử các ngươi gia nhập. Chỉ cần tiến hành một số bài kiểm tra thể lực theo lệ là được. Ta thấy thể chất của các ngươi cũng không tồi... Hơn nữa vị huynh đệ họ Tô đây dường như rất mưu trí, chiêu mộ các ngươi cũng coi như chiều nạn nhân tài cho Hắc Thủy Quân.”

“Vậy ta cảm tạ Hàn tướng quân.”

Hàn Thạc mim cười, nói:

“Sau khi gia nhập Hắc Thủy Quân thì không cần khách sáo quá. Các ngươi đã do Hàn Thác ta dần vào Hắc Thủy Quân thì đương nhiên ta sẽ hộ tống các ngươi thượng lộ bình an.”

Mấy người Tô Bằng nghe thế đương nhiên biết Hàn Thác đang chiếu mộ ba người về phía mình, ba người lại tỏ thái độ của mình, Hàn Thác mỉm cười hài lòng.

“Đại nhân, từ thi thể của đám cường đạo kia tìm được tất cả chín trăm lượng bạc.”

Một quân sĩ tiến lại bẩm báo với Hàn Thác. “Chín trăm lượng bạc...” Ht nghe thế có chút thất vọng.

“Hàn tướng quân, nếu muốn có tiền thì còn một nơi nữa...” Tô Bằng tiến lên một bước, nói.