Chương 18: Trần Lạc Thức Tỉnh Huyết Mạch 1

Kỹ năng võ thuật của gia tộc Ryder tập trung vào sự khéo léo, nhanh nhẹn và tính chính xác, cho nên yêu cầu rất cao với nhãn lực cùng với thần kinh phản xạ.

Ngoại trừ việc huấn luyện kỹ thuật, lão Haon cũng sẽ tiến hành một chút bài tập rèn luyện thể chất cho Trần Lạc, chẳng hạn như khả năng phản ứng, khả năng giữ thăng bằng.

Mà tất cả các buổi tập đều kết thúc lúc hoàng hôn.

Tháng này Hacks không có nhà, cho nên đến bữa tối chỉ có Trần Lạc, Bill và Bernice.

Gia tộc Ryder không có nhiều quy tắc, nhưng trong đó có một điều chính là bữa tối phải ăn cùng nhau như một gia đình.

Nếu như Hacks ở đây, sẽ dùng thời gian bữa tối để cùng hai đứa con trai nói chuyện giao lưu tình cảm hoặc là sẽ dạy bảo một số bài học về kinh nghiệm cuộc sống.

Về phần Bernice, cô hiếm khi thể hiện được vẻ uy nghiêm của một người mẹ, mà thường là nhìn hai đứa con trai cười tủm tỉm nhiều hơn.

“Con ăn xong rồi mẹ, con còn đi đọc sách, chúc mẹ ngủ ngon trước.”

Trần Lạc nói xong liền đi về phía phòng sách, cô nữ hầu nhỏ Annie lập tức đi sát theo sau.

Sau khi ngồi xuống ở phòng sách, Trần Lạc nói với Annie:

“Hai tiếng nữa, vào phòng bếp bưng một bữa ăn khuya tới, rõ chưa?”

“Hiều rồi, thiếu gia.”

Annie lập tức gật đầu.

Thiếu gia nhà mình có thói quen ăn vặt vào đêm khuya, điều này đối với người bình thường thì quá xa xỉ, nhưng đối với gia tộc kỵ sĩ, nếu không đề cập đến chi tiêu cho những thứ siêu phàm thì không thể gọi là đắt đỏ.

Mà Annie cũng biết rõ, thực ra thiếu gia không hề đói.

Mỗi lần bưng bữa khuya ra xong, hầu như đều đi vào bụng cô.

Nữ hầu mỗi ngày chỉ có hai bữa cơm, nhưng thiếu gia sẽ đem cho cô sữa thú vào bữa sáng, bữa trưa có thịt thú cũng sẽ phần cho cô.

Tính cả bữa khuya vào buổi tối, cho nên một ngày cô có thể có 5 bữa cơm!?

Annie rất sốc trước cái kết luận này, nhưng đồng thời cô cũng cảm thấy trong lòng ấm áp.

Chỉ sợ là trên đời này cũng không thể tìm được ai như giống đối tốt với Annie như thiếu gia Locke nữa rồi!

Chà… Chắc chắn không thể tìm được!

Từ 99% lên 100% mất thời gian lâu hơn Trần Lạc tưởng tượng.

Mỗi ngày, Trần Lạc đều chăm chú nhìn vào bảng thuộc tính của hắn, cũng không biết vì lý do gì mà 1% tiến độ cuối cùng này mãi không hoàn thành.

Khi hắn còn đang suy nghĩ liệu có cần phải đáp ứng thêm điều kiện gì khác không thì vào ngày cuối cùng của tháng 5, tiến độ huyết mạch mà hắn mong chờ bấy lâu cuối cùng đã đạt đến 100%.

Nhìn thấy 1% cuối cùng hoàn thành, Trần Lạc cuối cùng cũng có thể thở phào nhẹ nhõm.

Nếu không phải vì muốn kích hoạt huyết mạch tiềm ẩn, hắn đã có thể hoàn thành việc thức tỉnh huyết mạch từ hai ba năm trước.

Mỗi ngày nhìn thấy anh trai ngu ngốc của hắn càng ngày càng thành thạo việc sử dụng sức mạnh huyết mạch, nói không ghen tị là không thể.

“Chỉ mong huyết mạch tiềm ẩn này đáng để ta chờ đợi lâu như vậy...”

Trần Lạc thì thầm, mắt ánh lên sự mong chờ.

Ngày đầu tiên của tháng 6, lá rụng mang đến một tin tức - tóc đen.

Mỗi buổi sáng sớm, khi Annie như thường lệ mang bữa sáng đến cho thiếu gia nhà mình thì phát hiện thiếu gia đang đứng trước gương, thỉnh thoảng lại dùng tay sờ tóc.

Annie đặt bữa sáng xuống, lo lắng hỏi:

“Thiếu gia, ngài sao vậy? Có chỗ nào không thoải mái sao?”

Cô nữ hầu nhỏ cầu nguyện tổ tiên, mong rằng thiếu gia Locke tốt bụng và đáng yêu của cô đừng bị bệnh.

Nghe thấy giọng Annie, Trần Lạc quay người lại, tay cũng đồng thời thả xuống từ mái tóc để lộ phần tóc mái đen phía trước trán.

Cơ thể của hắn bắt đầu xuất hiện dấu hiệu thức tỉnh.

Dù đã đoán trước nhưng hắn vẫn tò mò, vì thế đứng trước gương quan sát một lúc.

Hơn nữa, tóc đen trông có vẻ hợp mắt hơn!

Khi Trần Lạc quay người lại, cô nữ hầu nhỏ lập tức phát hiện sự thay đổi của thiếu gia nhà mình, cô vui mừng reo lên:

“Thiếu gia, ngài... ngài thức tỉnh huyết mạch rồi!”

Dù chỉ là nữ hầu, nhưng Annie thường nghe thấy nhiều năm nên cũng bị ảnh hưởng, cô đương nhiên hiểu rõ tầm quan trọng của việc thức tỉnh huyết mạch.

Điều quan trọng hơn là, người thức tỉnh chính là thiếu gia mà cô yêu thích nhất.

“Ta phải nhanh chóng đi thông báo cho phu nhân biết mới được.”

Cô nữ hầu nhỏ nói xong rồi định chạy đi, nhưng lại bị Trần Lạc nắm lấy cổ tay.

“Đừng vội.”

Trần Lạc nắm khuôn mặt nhỏ nhắn của Annie, vuốt ve nói:

“Giúp thiếu gia giải quyết bữa sáng trước đã.”

Nói xong, Trần Lạc nhanh chóng ăn hết bánh mì, lại uống thêm nửa cốc sữa thú rồi đưa nửa còn lại cho Annie.

Cô nữ hầu nhỏ lúc này lắc đầu từ chối:

“Lần này không được đâu thiếu gia.”

“Lão gia đã nói, khi thức tỉnh huyết mạch cần ăn nhiều hơn bình thường, Annie không thể làm lỡ việc thức tỉnh của Thiếu gia!”

Trần Lạc biết Annie nói rất đúng.

Thực ra sáng nay hắn đã kiểm tra rất kỹ bảng thuộc tính của mình trước.

Các thuộc tính vốn đã đạt đỉnh phong, hoàn toàn đạt hạn mức cao nhất.

Có thể nói, bắt đầu thức tỉnh huyết mạch, các hạng tố chất trong cơ thể của hắn sẽ được nâng cao đáng kể, cho nên cần bổ sung nhiều năng lượng hơn.

“Ta biết mà.”