“Mục đích thứ hai.”
Trần lạc giơ ngón tay thứ hai:
“Tiến hành uy hiếp đối với các quốc gia khác xung quanh.”
“Con tin rằng trong lúc hai vương quốc đối đầu, chắc chắn còn có các quốc gia khác ở xung quanh điều tra thông tin.”
Kỵ sĩ bộc lộ hết tài năng trong chiến tranh, cũng chỉ có chiến tranh mới có thể phá vỡ sự cố định của giai cấp.
Giống như gia tộc Ryder muốn cao hơn một bậc, cũng có rất nhiều gia tộc kỵ sĩ muốn quật khởi hoặc là phục hưng như vậy.
Cho nên vùng lục địa này chưa từng có sự yên lặng hòa bình, tất cả đều là cân bằng thỏa hiệp tạm thời mà thôi.
“Locke nói hay lắm!”
Hacks khen ngợi, chợt ánh mắt nhìn về phía Bill, mở miệng nói:
“Bill, con trai lớn của cha, sau này lúc con đang do dự chuyện gì đó thì có thể nghe thử đề nghị của Locke.”
Bill không nói gì, nhưng mà mắt nhìn Trần Lạc, hơi cong môi.
Sau khi đã kiểm tra xong, Hacks nói với hai người:
“Thực ra chuyện xảy ra lúc này không chỉ có đối đầu quân sự.”
“Nhờ cơ hội lần này, các quốc gia ở phía Đông Lục Địa đã đạt được một hiệp nghị không thể tưởng tượng được.”
Nói đến đây, Hacks chắp hai tay ra sau lưng, sau khi đi qua đi lại trong phòng, mới nói tiếp:
“Nội dung của hiệp nghị này cũng không phức tạp, đại khái là các quốc gia kỵ sĩ tài trợ để thành lập một học viện ở khu vực trung lập hòa hoãn, lấy việc bồi dưỡng huyết mạch kỵ sĩ là việc chính!”
“Thẳng thắn mà nói, cho dù là cha cũng không thể giải thích được mục đích thật sự của hiệp nghị này, lại càng không biết là ai ở đằng sau thúc đẩy hiệp nghị này.”
Hacks lại nhìn về phía hai đứa con trai của mình, giọng bối rối nói:
“Dựa theo quy định của hiệp nghị, tất cả các kỵ sĩ được truyền thừa sức mạnh huyết mạch, sau khi thành niên đều phải đi tới học viện bắt đầu học tập trong ba năm.”
“Nói cách khác, trong vòng ba năm nữa, Bill sẽ đến nhập học.”
Ở Idhar, một người đến 15 tuổi sẽ chính thức cho rằng đã trưởng thành, mà hiện tại Bill đã 12 tuổi.
Nhưng Bill không hề biểu lộ ra sự ác cảm đối với điều này, ngược lại có chút chờ mong.
Dù sao việc một đám huyết mạch kỵ sĩ cùng tuổi đọ sức với nhau vẫn tuyệt hơn nhiều so với việc chơi đùa cùng em trai vô cùng nhàm chán trong nhà này.
Hơn nữa hắn cảm giác ánh mắt mà mỗi lần em trai nhìn mình đều kì lạ, làm cho hắn có cảm giác không thoải mái nói không nên lời.
Trần Lạc thì lại càng muốn suy nghĩ sâu hơn đối với chuyện này.
Bởi vì huyết mạch truyền thừa là khác nhau, cho nên huyết mạch kỵ sĩ thường hay lấy gia tộc làm cơ sở để bắt đầu mục tiêu huấn luyện.
Tuy là hình thức như loại học viện này nhiều ưu điểm, nhưng thật ra càng giống như là một nền tảng.
Mà xây dựng nền tảng thường liên quan đến lợi ích của tập đoàn phía sau.
Như vậy đằng sau cái gọi là học viện kỵ sĩ này lại đại diện cho lợi ích tập đoàn của ai?
Bởi vì không đủ thông tin, trong khoảng thời gian ngắn Trần Lạc cũng không thể đưa ra kết luận có ích.
Còn chuyện về sau phải đi học, Trần Lạc lại tỏ vẻ mình đã trải qua chín năm nghĩa vụ, có ba năm này thì tính là gì.
…
…
“Tháng 5 năm 1712 theo Lịch Thánh.”
“Đã 9 năm kể từ khi ta chuyển sinh đến Idhar.”
“Tiến độ kích hoạt huyết mạch tiềm ẩn đã đạt đến 99%, dự kiến sẽ chính thức kích hoạt vào ngày mai hoặc là ngày mốt, hay dài nhất là trong vòng một tuần.”
“Trước mắt thì ta vẫn chưa có dấu hiệu thức tỉnh nào, chắc phải chờ tới lúc huyết mạch tiềm ẩn được kích hoạt mới có thể xuất hiện.”
Trần Lạc dùng chữ Hán viết xong rồi thả bút lông xuống, lại xé nát nhật ký vừa viết xong thành từng mảnh.
“Quả nhiên người đứng đắn không thích hợp viết nhật ký, cũng không biết lúc đó Russell Đại Đế nghĩ như thế nào?”
Trần Lạc lẩm bẩm một câu, sau đó nhìn về phía cô nữ hầu nhỏ cách đó không xa.
Annie mặc bộ đồ nữ hầu xen kẽ trắng đen, đang nhón mũi chân lên dùng sức lau sạch tro bụi trên chân nến.
Cô được Trần Lạc cho ăn và nuôi lớn, hình dáng của cô nữ hầu nhỏ 10 tuổi càng ngày càng xinh hơn, có thể miễn cưỡng gọi là duyên dáng yêu kiều.
Trần Lạc nhìn mấy lần rồi không nhìn thêm nữa, chủ yếu là không có gì thú vị để nhìn.
Trang phục nữ hầu của gia tộc Ryder không phải váy ngắn hai chiều và váy lụa trắng mà là váy dài đơn giản phù hợp.
Không thể nói là xấu, chỉ có thể nói là nó không đẹp lắm mà thôi.
“Annie.”
Một lát sau, Trần Lạc đột nhiên lên tiếng nói.
“Thiếu gia, ngài cần gì ạ?”
Annie quay người, đi tới trước mặt Trần Lạc, hình dáng của Trần Lạc được phản chiếu vào trong con ngươi màu đỏ của cô.
Nhìn cô nữ hầu nhỏ trước mắt còn cao hơn cả mình, Trần Lạc không khỏi nghĩ tới tiến độ huyết mạch của mình.
Chỉ hi vọng sau khi huyết mạch thức tỉnh, bản thân có thể cao hơn chút, nếu không thì sợ phải đến năm 16, 17 tuổi trở đi, hắn mới có cơ hội cao hơn Annie.
“Tháng sau chính là sinh nhật của ngươi, có mong muốn cái gì không?”
Trần Lạc tự nhiên chuyển sang hỏi.