Sáng sớm hôm sau, như thường lệ Giang Phong xuống bếp nấu cháo cho Trần Tú Tú.
Có kỹ năng nấu cháo sơ cấp rồi thì việc nấu một nồi cháo ý dĩ đơn giản trở nên thật dễ dàng.
Nguyên liệu chỉ cần có hạt ý dĩ, không cần cân đo đong đếm gì cả, chỉ cần bốc một nắm, trực giác sẽ mách bảo cho Giang Phong biết bao nhiêu gạo thì cần bao nhiêu hạt ý dĩ. Người đã từng rất chán ghét trò chơi keo kiệt là Giang Phong bây giờ lại không ngừng nói món ăn nhờ trò chơi hướng dẫn làm ra thơm quá.
Thơm quá!
Nhìn thấy nồi cháo trước mắt bắt đầu sôi sùng sục rồi trở nên đặc quánh, Giang Phong bắt đầu khuấy.
Cửa mở, anh cũng không thèm để ý, chắc là Vương Tú Liên quay về lấy đồ.
“Nấu cháo à?” Một giọng nói già nua, uy nghiêm lại vô cùng quen thuộc vang lên từ phía sau.
Giang Phong vừa quay người, ông cụ Giang Vệ Quốc đã đứng sau lưng anh.
“Ông… ông nội!”
Giang Vệ Quốc giành lấy chiếc thìa lớn từ tay Giang Phong, nhìn kỹ vào trong nồi rồi mắng: “Cháu nấu cái thứ gì đây? Thức ăn cho lợn à?”
Giang Phong chỉ có thể đứng một bên cười gượng.
Giang Vệ Quốc một bên vặn nhỏ lửa một cách thành thục, một bên khuấy đều cháo trong nồi: “Độ lửa cũng không biết điều chỉnh, cháu nhìn xem nồi cháo này, bị cháu nấu cho đặc quánh lại rồi! Khuấy cũng không biết khuấy, thằng nhóc Giang Kiến Khang đã dạy cháu như thế nào vậy?”
Ông cụ nhà họ Giang tức giận rồi, Giang Phong chỉ có thể ngoan ngoãn đứng bên cạnh lắng nghe.
Một lát sau, cháo được múc ra bát.
[Một bát cháo ý dĩ thơm ngon]
Chỉ trong vòng mười mấy phút cứu vãn nồi cháo này, ông cụ Giang Vệ Quốc đã biến nó thành một nồi cháo thơm ngon, Giang Phong bưng bát cháo vừa ăn vừa thổi, không khỏi cảm thán.
Khoảng cách giữa đầu bếp với đầu bếp thật sự có thể lớn hơn khoảng cách giữa người và lợn.
Chỉ nghĩ đến việc những con lợn mà ông cụ Giang Vệ quốc nuôi ngày nào cũng được ăn những món ăn ông ấy đích thân nấu, Giang Phong liền vô cùng ghen tỵ.
Giang Phong múc hai bát cháo rồi đem sang nhà bên cạnh.
“Hai bát?” Trần Tú Tú, người đã quyết tâm hôm nay sẽ là ngày cuối cùng cô ăn cháo, kinh ngạc nhìn hai bát cháo trước mặt.
“Ông nội tôi đến chơi, bát cháo này là ông ấy giúp tôi điều chỉnh độ lửa, tôi cũng đưa cho chú Trần một bát nếm thử. Đúng rồi, chú Trần có ở nhà không?” Giang Phong hỏi.
“Bố tôi đang ngủ.” Bởi vì mười mấy năm nay ông cụ Giang Vệ Quốc đều ở dưới quê nên Trần Tú Tú trước nay chưa có cơ hội nếm thử món ăn mà ông ấy nấu.
Giang Phong cũng không ở lại lâu, anh đang muốn biết tại sao ông nội lại không nói một lời mà lại chạy đến đây.
Có phải là ở dưới quê đã xảy ra chuyện gì rồi không?
“Ông nội, sao ông đến mà không nói với cháu để cháu đến bến xe đón ông!” Giang Phong quay về, thấy ông cụ đang đi một vòng quanh nhà bếp.
“Sức khỏe ông vẫn tốt, đón đưa làm gì.” Giang Vệ Quốc kiểm tra xong đồ dùng nhà bếp thì lại bắt đầu mở tủ lạnh kiểm tra đồ ăn, “Thịt lợn này vừa nhìn đã biết là thịt tăng trọng, vứt đi.”
Giang Phong nghe theo lời ông cụ phân phó, vội vàng vứt thịt đi.
“Nồi cháo vừa nãy cháu nấu ông cũng nhìn thấy rồi, đã tiến bộ hơn nhiều so với tay nghề nấu mà lợn cũng không thèm ăn trước đây, có người yêu rồi chứ?” Ông cụ Giang Vệ Quốc nói.
Giang Phong: ???
“Bác trai cháu, thằng nhóc đó lúc còn trẻ, ông bắt nó học nấu ăn thì nó làm ra vẻ cứ như muốn lấy mạng nó vậy, nhưng mà khi yêu bác gái cháu, vì để dỗ dành nó mà ngày nào cũng xuống bếp.”
Giang Phong cảm thấy bây giờ ông cụ đang nhớ lại chuyện xưa có thể là muốn gợi ra chuyện phía sau.
“Tối qua ông mơ thấy ông cố nội của cháu. Trong mơ ông cố nội mắng ông là đã phá vỡ cơ nghiệp ẩm thực của nhà họ Giang, còn mắng ông là đã sinh ra năm đứa cháu không hiếu thuận, đứa nào cũng không phát triển được cơ nghiệp ẩm thực nhà họ Giang”, Giang Vệ Quốc lại thở dài, “Bố con đời này cũng như vậy, chỉ có thể làm một đầu bếp “ngước lên thì chẳng bằng ai, ngước xuống thì chẳng thấy ai bằng mình”, mấy người anh họ của cháu cũng không đứa nào có thiên phú nấu ăn, hai người chị họ của cháu nhìn thì có vẻ rất khỏe mạnh nhưng kết quả là ngay cả cái thìa cũng không nhấc nổi.”
“Ông đã nghĩ cả đêm, trong đám con cháu cũng chỉ có cháu là có vài phần thiên phú.” Giang Vệ Quốc nhìn Giang Phong.
Giang Phong: !!!
Giang Phong biết ông cụ đang nghĩ gì.
Lúc nhỏ mỗi khi đến kỳ nghỉ hè, những đứa con nhà họ Giang đều được đưa đến chỗ ông cụ học nấu ăn. Ông cụ chê anh gầy gò, thấp bé, nhìn không có sức sống, chỉ việc bảo anh treo bao cát cũng phải treo hơn một năm.
Cái gì mà kiên trì luyện tập dù ngày hè nóng nực hay mùa đông lạnh giá vẫn đang còn nhẹ?
Học cách dùng dao đã phải học mất sáu năm rồi, cắt khoai tây, dưa chuột, củ cải, đậu phụ, bao nhiêu là thứ đều bị ông cụ đem đi cho lợn ăn.
Giang Phong mới bắt đầu tập nấu ăn vào năm lớp 8.
Chỉ mới học nấu ăn được một năm, tay nghề cũng không đâu vào đâu, cũng chưa học được cách điều chỉnh độ lửa, chuẩn bị nguyên liệu các thứ như thế nào thì đến năm lớp 9 lại bắt đầu chuẩn bị cho kỳ thi trung học phổ thông.
Sau đó lên cấp ba thì học ở trường nội trú, học hành bận rộn, mới đó mà đã bốn năm rồi, sau này cũng không đến chỗ ông nội học nấu ăn nữa.
Ba người anh họ của Giang Phong cũng như vậy, có điều thời gian học nấu ăn không lâu bằng Giang Phong, chưa học xong cách dùng dao đã bị ông cụ đuổi về.
Mỗi khi nghĩ lại sáu năm học cách dùng dao đó là lại cảm thấy xót xa trong lòng.
Thật sự có lúc nằm mơ cũng thấy đang cắt dưa chuột.
Quả nhiên sợ cái gì thì cái đó lại tìm đến.
“Bố cháu không phải đang chuẩn bị mở một nhà hàng mới ở chỗ trường học của bọn cháu sao? Cháu học cái Thông tin quang điện tử gì gì đó vừa nhìn là đã biết không tìm được việc rồi, sau này cứ kế thừa cửa hàng của bố cháu, phát triển cơ nghiệp ẩm thực của nhà họ Giang ta đi.” Đồng chí lão làng Giang Vệ Quốc và Giang Kiến Khang quả không hổ là cha con, đó là cứ thích nằm mơ.
“Bắt đầu từ hôm nay, cháu phải theo ông học nấu ăn!”