Giang Kiến Khang về nhà sau một ngày bận rộn, nhìn thấy nồi cháo còn toả hơi nóng trong phòng bếp, mặt cũng xanh lè.
Dạo này con trai đam mê nấu cháo, đồng chí Giang Kiến Khang vừa đau vừa vui sướng. Bởi vì Giang Phong đã lâu rồi không có thể hiện hứng thú say mê với nấu ăn nữa, hơn nữa anh đã nghiêm túc học trù nghệ từ những năm trước khi học lớp chín. Có một dạo Giang Kiến Khang hoài nghi bản thân mình sắp không có người kế nghiệp, chỉ có thể trông cậy vào cháu trai sau này thôi.
Nhưng hiện tại Giang Phong đột nhiên có lòng nhiệt tình to lớn đối với việc nấu cháo, khiến cho ông nhìn thấy được hy vọng lần nữa.
Nhưng sao cứ mãi là cháo thế?
Đầu bếp nhà họ Giang sao có thể coi nấu cháo như món ngon sở trường của mình được?
Giang Kiến Khang đã uống cháo liên tiếp mấy ngày rồi, cảm giác như đã uống xong hết cháo của đời này.
Ngửi một chút, cháo thịt nạc trứng muối.
Thôi, tốt xấu gì cũng coi như là cháo mặn.
Giang Kiến Khang cam chịu số phận mà cầm lấy cái muôi canh múc một cái.
Bây giờ không thể so với trước kia, đã nợ nần một đống, con trai còn không hiểu chuyện, phải tiết kiệm, không thể lãng phí đồ ăn.
Ý! Cháo hôm nay...
Giang Kiến Khang nhìn cháo trong nồi, trên mặt lộ ra vẻ sửng sốt.
Trình độ này cũng sắp đuổi kịp anh cả của mình - Giang Kiến Quốc rồi!
Tuy nói trình độ còn chưa đến, nhưng tỷ lệ thành phần thì không có bất cứ vấn đề gì. Vừa thấy liền biết tự mình tìm tòi ra, không phải dựa theo những cái gọi là sách dạy nấu ăn trên mạng để nấu cho qua chuyện.
Trù nghệ ở nhà họ Giang chia ra cấp bậc rất nghiêm ngặt. Cụ ông Giang Vệ Quốc tương tương với chuỗi đồ ăn cao cấp nhất, kế đó chính là đồng chí Giang Kiến Khang, bốn người chú bác của Giang Phong song song cấp ba, Giang Phong miễn cưỡng coi như là cấp bốn, những anh em họ còn lại ngay cả tư cách tiến vào chuỗi đồ ăn cũng không có.
Cháo Giang Phong ninh hôm nay, có nghĩa là anh cuối cùng có thể từ hạng nhất từ dưới lên tiến bộ thành hạng hai từ dưới lên rồi!
Trở thành đồng hạng nhất từ dưới lên.
Con trai cuối cùng cũng đã có tiền đồ rồi!
Trong lòng đồng chí Giang Kiến Khang nhất thời ngổn ngang trăm mối.
“Con à!” Đồng chí Giang Kiến Khang còn chưa kịp húp cháo, buông cái muôi liền vọt vào trong phòng Giang Phong.
Giang Phong vốn dĩ đang ngồi ở mép giường xem xét giao diện thuộc tính, đồng chí Giang Kiến Khang bất thình lình tông cửa vào khiến cho anh sợ tới mức giật mình một cái, thiếu chút nữa ngã từ trên giường xuống.
“Nào, để bố dạy con nấu ăn!” Đồng chí Giang Kiến Khang hào khí ngất trời, hận không thể truyện thụ toàn bộ trụ nghệ của bản thân cho Giang Phong ngay bây giờ.
Giang Phong: ???
Bố à, hiện tại là 11 giờ đêm, bố tỉnh táo chút đi!
Nói hết lời mới dụ dỗ được đồng chí Giang Kiến Khang đi uống cháo trước, ngay cả giao diện thuộc tính Giang Phong cũng chưa kịp tắt. Khuôn mặt đang vật lộn với đồng chí Giang Kiến Khang, mắt Giang Phong thiếu chút nữa biến thành mắt gà chọi rồi.
Vẻ mặt đồng chí Giang Kiến Khang hân hoan ôm cái nồi lớn húp cháo sùm sụp, đồng chí Vương Tú Liên ở phòng đắp mặt nạ cũng nghe thấy mà ra ngoài xem xét tình huống.
Một chiếc mặt nạ to đến mức có thể phủ kín cả khuôn mặt lại bị nhăn nhúm lại, đồng chí Vương Tú Liên hơi ngẩng đầu, từ trên cao liếc xéo Giang Kiến Khang một cái, hỏi: “Bố con khuya khoắt nổi điên cái gì đấy?”
“Bố nói muốn dạy con nấu ăn.” Giang Phong đáp.
Vương Tú Liên thở dài, vỗ vỗ đầu Giang Phong thiếu chút nữa vỗ ngu anh luôn: “Trong nhà đột nhiên nợ nhiều tiền như vậy, áp lực của bố con cũng lớn. Đừng nấu cháo nữa, nhìn xem bố con bị bức đến độ ngày ngày ăn không ngon, gầy ra cả rồi.”
Trong phòng bếp đồng chí Giang Kiến Khang vẫn cao lớn vạm vỡ như cũ, khuôn mặt đầy đặn, cổ và cằm hoà thành một thể một cách thần kỳ.
Không đúng, hình như có tí cổ rồi.
Giang Phong gật đầu, cảm thán bố mình đúng là không dễ dàng.
“Đúng là gầy hơn rất nhiều! Mẹ, mẹ yên tâm, để con bảo các anh em con tuyên truyền giúp cửa hàng mới của chúng ta trong vòng bạn bè, chắc chắn sẽ không lỗ!”
“Con ngoan!” Vương Tú Liên rất là vui mừng, tiếp tục trở về phòng nằm đắp mặt nạ.
“Đinh, đạt được thành tựu: Khắc khổ học hành.”
“Đinh, có thể đổi nhiệm vụ ẩn: Truyền đạo học nghề.”
m nhắc nhở của hệ thống vang lên, Giang Phong vội vàng trở về phòng xem xét.
Thuộc tính biến thành
Thành tựu:
Siêng năng ham học (không có bất kỳ thuộc tính nào tăng thêm)
Không ngại học hỏi kẻ dưới (không có bất kỳ thuộc tính nào tăng thêm)
Khắc khổ học hành (không có bất kỳ thuộc tính nào tăng thêm)
Có thể đổi nhiệm vụ ẩn: Truyền đạo học nghề 【Có/Không】
Danh hiệu: Không
Đạo cụ: Không
Đánh giá: Một ma mới non nớt
Sau khi lựa chọn đổi, thành tựu cột một bị xóa, phía dưới nhiệm vụ nhánh có thêm một cột nhiệm vụ ẩn.
Nhiệm vụ ẩn: (có thể phát động dưới tình huống đặc thù)
【 Truyền đạo học nghề】: Phiền não lớn nhất đời này của Giang Vệ Quốc chính là sinh ra năm cái thùng cơm(đồ ăn hại) không thể kế thừa tay nghề của ông, năm cái thùng cơm lại sinh bốn cái thùng cơm nhỏ. Làm ra một món đồ ăn đạt được sự công nhận của Giang Vệ Quốc, tiến độ nhiệm vụ ( 0/1 )
Nhắc nhở nhiệm vụ: Giang Vệ Quốc đã qua tám mươi tuổi, bức thiết cần một truyền nhân có thể truyền bá rộng rãi đồ ăn của nhà họ Giang. Người chơi có thể thông qua việc thỉnh giáo Giang Vệ Quốc, thông qua hướng dẫn của ông cụ để hoàn thành nhiệm vụ.
Phần thưởng của nhiệm vụ: Không xác định
Giang Phong - Một trong các thùng cơm nhỏ: ...
Cho tới bây giờ anh vẫn chưa hề biết ông nội anh vậy mà lại có hùng tâm chí lớn muốn truyền bá rộng rãi đồ ăn của nhà họ Giang như vậy.
Về việc đồ ăn của nhà họ Giang, khi còn nhỏ, kỳ nghỉ đông và nghỉ hè Giang Phong đi đến chỗ của ông cụ học nấu ăn thường xuyên nghe ông cụ nhắc mãi. Đầu bếp là một nghề nghiệp gia truyền, ngược dòng bảy tám đời về trước đều là đầu bếp, tục truyền còn xuất hiện vài vị ngự trù nhưng sớm đã không thể biết được là ai. Khi kháng chiến còn chưa bùng nổ, vào thời điểm mười năm hoàng kim của dân quốc, ông tổ của Giang Phong là Giang Thừa Đức đã làm cho món ăn của nhà họ Giang rạng danh rực rỡ.
Trước đời của Giang Thừa Đức, đồ ăn của nhà họ Giang vẫn là mấy món ăn tầm thường. Thời Dân quốc, ông chủ quán rượu nơi Giang Thừa Đức ở đã chuyển tới Bắc Bình. Ở thành Bắc Bình, nơi hội tụ bốn nền ẩm thực lớn, Giang Thừa Đức tập hợp những người có nhiều năm kinh nghiệm, triệt để tách ẩm thực nhà họ Giang ra khỏi hệ thống ẩm thực tầm thường kia.
Trên Giang Vệ Quốc có sáu người anh, trù nghệ người này thì tốt hơn người kia, chỉ lấy ra một người cũng là bậc thầy nấu ăn cấp quốc gia.
Sau đó Giang Vệ Quốc còn chưa học xong các công thức món ăn của nhà họ Giang thì tất cả bọn họ đều đã chết cùng Giang Thừa Đức ở cuộc kháng chiến năm đó.
Ẩm thực nhà họ Giang cũng coi như là chặt đứt truyền thừa.
Trước kia học cấp hai, Giang Phong luôn cảm thấy vinh quang đã từng của nhà họ Giang đều là sản phẩm khoác lác được thêm mắm dặm muối của lão đồng chí Giang Vệ Quốc. Kết quả vào ngày đầu tiên lên cấp hai, lúc ăn cơm ở nhà ăn.
Giang Phong từ nhỏ chỉ ăn đồ ăn do Giang Vệ Quốc và Giang Kiến Khang làm cảm thấy quả thật kinh hãi, đây là cám lợn à?!
Quả thật còn khó nuốt hơn đồ ăn lão đồng chí Giang Vệ Quốc nấu cho lợn nữa!
Thế nhưng các bạn học bên cạnh còn ăn rất vui vẻ.
Một khắc đó, Giang Phong mới ý thức được sinh ở nhà họ Giang là một chuyện may mắn cỡ nào.
Trong lòng Giang Phong, ông tổ của anh cơ bản chính là ngang hàng với thần tiên.
Hiện tại lão đồng chí Giang Vệ Quốc hy vọng có thể tìm được một vị thần tiên truyền bá rộng rãi đồ ăn của nhà họ Giang đã bị thất truyền mất một nửa.
Giang Phong nghĩ, Giang Vệ Quốc không hổ là một lão đồng chí có lý tưởng, có khát vọng hay mơ mộng.
Có điều lão đồng chí Giang Vệ Quốc hiện tại đang ở quê say mê trồng rau nuôi lợn để cung cấp cho cả nhà thịt lợn sạch tươi ngon không gây hại, nào có thú vui tao nhã mà nếm thử đồ ăn do thùng cơm nhỏ là anh làm.
Không thể nào, không thể nào.