Chương 2: Chương 1 ~ Chap 2: SỰ THAY ĐỔI THÚ VỊ

Nha đầu ngẩn người chớp mắt bâng khuân với những lời tiểu thư nhà mình vừa mới nói: "Tiểu thư! Tiểu thư nói gì vậy? Oh... Oh gì cơ?"

Liếc sang nha đầu đang vô cùng bỡ ngỡ, nàng cố nói thật chậm rãi: "Oh my god! Oh! My! God!"

Tiểu nha hoàn cũng bất giác nghiệm theo nàng ta: "Oh... Oh my god? Tiểu thư! Đó là cái gì vậy?"

Nàng đảo mắt liên tục, phân nghĩ cách giải thích cho tiểu nha đầu, ngập ngừng đôi lúc rồi nói: "Có nghĩa là ôi Chúa ơi, ôi thần linh ơi gì đó."

Tiểu nha hoàn càng lúc càng loạn, lẩm bẩm mãi trong thắc mắc: "Chúa? Là gì nhỉ?"

Nàng ta thở dài một hơi, bảo nhạt: "Thôi đi. Nói ra em cũng không hiểu đâu. Mau lấy quần áo cho ta."

Ngân nhi lại ngẩn ra: "Quần áo là cái gì?"

Lúng túng bắt kịp thời đại một chút, nàng ta ngập ngừng: "À! Y phục! Đúng rồi, là y phục."

Tiểu nha đầu gật gật dễ mến, khẽ: "Vâng!", xong liền lui xuống lấy y phục cho nàng ấy.

Nhìn vẻ ngốc nghếch của nha đầu Ngân nhi, nàng lại thở dài nói khẽ: "Người cổ đại ăn gì ngốc thế không biết."

Một lúc sau

Nàng đã mặc y phục xong, mọi thứ tươm tất chỉnh chu. Nhìn đế bộ y phục đẹp mắt mà mình mặc trên người, nàng gật gật đầu, vừa bậm vừa chành miệng khen hô: "Ồ! Quần áo cũng mỏng thật. Tốt thôi, rất mát mẻ.", nàng liếc sang Ngân nhi ngốc nghếch đang đứng cạnh, lại hứng lên pha trò, uyển chuyển chao chuốt ngón tay lung linh qua bờ vài thanh mãnh, nhẹ nhàng cắn lấy môi dưới, ánh lờ mờ, toát hết thần thái quyết rũ: "Tiểu nha đầu! Có phải bây giờ ta rất sexy không?"

Nhìn hành động lẫn lời nói quái dị kia của nàng ta, nha đầu không kiềm được bâng khuân: "Tiểu thư! Người đang nói gì vậy? Người thật kì lạ."

Nàng ta nghe lời nay cũng mất hết cả hứng diễn, trở về dáng vẻ bình thường như lúc đầu, nàng lại liếc đôi trân bảo long lanh sang Ngân nhi: "Sao hả? Ta kì lạ chỗ nào? Trên trán mọc thêm con mắt à? Tưởng là Vương Tiễn ư?", rồi nàng tiếp tục cười trêu.

Ngân nhi bỉu môi khó chịu, cau có khuyên giải chủ tử: "Tiểu thư! Người đừng như vậy nữa mà. Trước đây người đâu có như vậy."

Thản nhiên ngắm bộ hồng y của mình, nàng ta chẳng mảy may quan tâm đến lời của nha đầu, chỉ hỏi cho qua loa: "Trước đây ta làm sao?"

Ngân nhi ôn nhu kể thuyên thuyên: "Trước đây người xinh đẹp, dịu dàng, cầm kì thi hoạ môn nào cũng tinh khôi, người nhân hậu, hiền lương, rộng lượng vô vàng, công dung ngôn hạnh. Sao giờ người lại..."

Nàng ta há miệng chữ o, lại cười nhạt bảo: "Đùa sao? Đang tả Thánh mẹ à? Ta đường đường là nữ hán tử oai phong hiển hách, mà giờ lại bắt ta làm cái kiểu yểu điệu thục nữ đó, vậy thì lấy dao cắt cổ ta luôn cho rồi."

Ngân nhi lại nhằn: "Tiểu thư! Người đừng nói như vậy."

Nàng ta xua tay phủ ý, cố thoát kiếp tiểu thư khuê các: "Không nói gì hết. Ta mất trí rồi. Thay đổi rồi. Giờ là một con người hoàn toàn khác."

Ngân nhi nặng giọng: "Tiểu thư!"

Mạnh dạng đứng lên như chưa từng đổ bệnh, nàng dõng dạc nói: "Ta ra ngoài đây. Trong đây ngột ngạt chết đi được."

Nha đầu càng thêm lo lắng cho chủ tử mà càu nhàu: "Tiểu thư! Sức khỏe người rất yếu. Người nên..."

Nàng ta nhanh ngắt lời phiền toái: "Ta khoẻ như trâu thế này mà yếu á? Tránh ra. Ta muốn ra ngoài."

Ngân nhi nhăn nhó cằng nhằn không thôi: "Sao người lại so sánh mình với trâu như thế?"

Nàng ta đưa nấm đấm lên hù dọa nha hoàn hú vía, ngấu nghiến ra lời bậm trợn: "Muốn cùng ta ra ngoài trong bình yên hay là ra đi trong nước mắt hả?"

Sợ hãi trước chủ tử đáng khiếp, nha đầu vội quỳ xuống xin thưa: "Nô tì không dám!"

Thấy tiểu nha đầu ngốc nghếch sợ đến thế kia, lại không quen cảm giác gia thế của thời cổ đại, đụng một chút thì quỳ, không thì mất đầu như chơi. Nàng ta quả không thích điều này, nên lúng túng vài lời: "Nè nè! Đừng có quỳ! Ta tổn thọ lắm. Đứng lên ra ngoài với ta.", và nhanh chóng đi đến đỡ nha hoàn đứng lên.

Tiểu nha hoàn này lấy lại tinh thần đứng lên cùng đi ra ngoài với cô ấy sau lời đáp nhỏ nhẹ, cùng nụ cười tinh tế, hồn nhiên: "Vâng. Tiểu thư!"

Hoa viên

Khung cảnh nơi đây thật tráng lệ, bao nhiêu tiếng chim, hương hoa hương cỏ đang đua nhau ùa về, hoa viên toàn là những cánh mẫu đơn tuyệt sắc, đẹp khó tả.

Nàng ta dạo quanh hoa viên một vòng, cảm giác được vẻ đẹp tuyệt mỹ của sắc cảnh mà trầm trồ không ngớt: "Công nhận phủ Quận chúa có khác. Đẹp và lớn dữ dội! Nhưng mà sao chỉ có hoa mẫu đơn thôi?"

Ngân nhi vui vẻ giải thích tận tường: "Vì trước đây tiểu thư rất thích hoa mẫu đơn. Cho nên chỉ trồng toàn là hoa mẫu đơn. Đặc biệt là người rất quý mẫu đơn ngũ sắc."

Nàng nghe thế cũng hiểu được lí do, nhưng ngẫm lại không lâu bèn bảo: "Thế à? Nhưng bây giờ ta thích hoa hồng hơn."

Tiểu nha đầu ngây thơ suy nghĩ, khẽ chành khuôn miệng khả ái: "Vậy để Ngân nhi bảo người khác nhổ hết mẫu đơn đi để trồng hoa hồng cho người."

Dù rằng nàng thích hoa hồng, nhưng vì thế mà vứt hết đám mẫu đơn ở đây thì thật là hoan phí. Không cần cân nhắc gì, nàng ta vội khua tay phủ nhận, lí giải ý muốn của mình cho Ngân nhi: "Không cần! Mẫu đơn đẹp thế cơ mà. Chỉ cần trồng thêm hoa hồng là được rồi. Hoa hồng và mẫu đơn đan xen chắc sẽ đẹp lắm."

Ngân nhi mỉm cười, gật nhẹ đầu thưa: "Vâng!"

"Hoa có đẹp đến đâu, nhưng sao có thể đẹp bằng muội.", một tiếng nói của nam tử vọng đến từ phía sau, khiến cho cô ấy tò mò quay lại.

Nhìn thấy một nam tử ngọc thụ lâm phong, tuấn tú hoa lệ, nàng liền không kiềm nén được mà dâng trào cảm xúc hét lên: "Tiểu thịt tươi!", và rồi nàng ôm ấp mộng tưởng, mang mán ý nghĩ trong lòng: "Ôi mẹ ơi! Người gì đâu đẹp trai dữ vậy. Là đại mỹ nam đầu tiên hay sao? Soái ca chân dài đây ư?", vẫn mãi ngơ ngác nhìn thiếu nam điển trai đang bước đến gần mình, nàng ta không thể nào rời được dáng vẻ kiều diễm của "oppa chân dài" trước mặt.

Chàng có một khí chất kiêu sa của một tiểu vương lém lĩnh, dung mạo tuấn tú, đặc biệt là đôi mắt gần gũi, thân thiện hút hồn phái nữ của chàng, càng kiến trái tim điêu đứng. Chàng đứng trước nàng ta mà nhẹ lời thắc mắc: "Tiểu thịt tươi? Muội đang gọi ta sao? Đó là gì?"

Nàng nhìn không ngơi gương mặt sắc nước hương trời, ngượng cười bảo: "À không... Ta gọi chơi thôi.", nàng lấm lét cười manh rãnh, che miệng ngại ngùng: "Nhưng đằng đó là ai?"

Chàng ấy nhìn nàng ta trong hồi ngạc nhiên, cũng dần bắt đầu ngơ ngác: "Muội không nhận ra ta sao?",

Nha hoàn đứng cạnh râm rấp trình lời giải bày cho nam tử: "Tiểu Vương gia! Tiểu thư lần này bệnh nặng, sau khi tỉnh dậy không còn nhớ gì hết. Với lại cách nói chuyện cũng rất kì lạ.",

Chàng nghe mà nhẹ người hơn hẳn, cử tưởng muội ấy giận Tiểu Vương gia chàng rồi. Nhưng ngay sau đó, mặt chàng lại vươn đầy lo lắng, ra sức hỏi thăm: "Là vậy sao? Muội không sao chứ?"

Nàng ta nhìn dáng vẻ của chàng ta thế kia liền hưng phấn vô cùng, đây chẳng phải "soái ca" đang quan tâm nàng sao? Bao nhiêu hạnh phúc tràn về trong tích tắc, nàng ta ngại ngùng liếc mắt nhìn nam nhân anh tuấn, tận tình đáp trả: "Ta không sao. Nhưng mà đằng đó bao nhiêu tuổi mà lại xưng với ta là huynh thế?"

Chàng ấy phân vân hai chữ "đằng ấy" của nàng mà nghiêng đầu qua lại ngẫm nghĩ. Khó hiểu, quả thật khó hiểu.

Ngân nhi vừa nghe thấy chủ lại nói lời kì quái, liền vội vàng phân giải: "Tiểu thư! Người không nhớ ư? Tiểu Vương gia vừa qua sinh thần 20 tuổi rồi."

Quận chúa nhìn nha đầu, chút đắc ý vươn lên, gạc bỏ tâm trạng ngại ngùng khi nãy, liền quay sang kiêu ca đôi lời với Tiểu Vương gia: "20 tuổi? Vậy đằng ấy đừng có gọi chị đây là muội nữa nhé! Gọi tỷ tỷ đi."

Tiểu nha hoàn bấn loạn giật giật tay áo nàng ta cố khuyên nhủ: "Tiểu thư!", lại nhiều phần hoảng sợ quay qua nhìn chàng: "Tiểu Vương gia thứ tội. Tiểu thư vì mới tỉnh nên mới..."

Ngắt ngang lời nha đầu đang cố phân giải, Quận chúa nàng có chút cau có, lạnh giọng bảo: "Ý em là nói ta bị điên à? Thiệt tình! Ngân nhi! Có gì đâu mà em phải sợ đến thế. Ta đã 23 tuổi rồi. Đằng ấy chỉ mới 20 tuổi thì phải gọi ta là tỷ tỷ chứ."

Ngân nhi lại nghe chủ tử nói năng loạn cuồng, không biết lại phát bệnh gì nữa đây. Nha đầu quay sang nhìn Quận chúa, nhanh lời nói khẽ: "Tiểu thư! Người chỉ mới 18 tuổi thôi mà."

Nghe lời này như sét đánh bên tai, nàng hoảng hốt lớn giọng: "Cái gì? 18 tuổi á? Oh my god! Đang đùa với ta sao? 18 á? Bà đây đã 23 tuổi rồi cơ mà. What the hell?", nàng ta hỗn loạn suy nghĩ, quay cuồng với sự thật trước mắt. Nhan sắc diễm lệ của nàng thì không có gì thay đổi, chỉ mỗi tuổi lại cách biệt thế này. Thêm bản tính kiêu căng của nàng, lúc nào cũng muốn làm lớn hơn người ta. Giờ gặp tình cảnh thế này, há khác nào đang đâm nhát dao vào nàng chứ? Dù là "soái ca", nhưng nhỏ tuổi hơn thì mới chính danh "tiểu thịt tươi" chứ.

"Oh... Oh gì cơ?", nghe nàng ta nói những lời kì quặc, Tiểu Vương gia trên đầu quanh quẩn những chấm hỏi không dứt, nhìn nàng đăm đăm mang nhiều sự hiếu kì chẳng ngơi.

Nha hoàn trút giọng than thở, trau mày thốt lời uể oải: "Tiểu thư lại bắt đầu rồi..."

Vẫn chưa chấp nhận được sự thật, nàng ta lại tiếp tục hoang man, thúc hỏi tiểu nha đầu: "Ngân nhi! Ta 18 tuổi thật sao?"

Nha hoàn vừa gật đầu ngoan ngoãn, kèm theo lời: "Vâng!"

Nàng nhìn xuống ngực mình, chành miệng cảm giác như một vị chua chát lướt qua cánh lưỡi: "Với cái thân hình này mà 18 tuổi á?", và còn không ngần ngại lấy tay chọt chọt vào để kiểm định: "Tiểu thư nhà này cuồng đu đủ hay sao vậy trời?"

Tiểu nha đầu hớt hoảng lấp bấp: "Tiểu thư! Người... Người... ", nha hoàn không thể không choáng váng với hành động tự nhiên đó của nàng ấy, hớt hãi nhìn nàng ta, rồi lại quay sang nhìn Tiểu Vương gia mặt đang đỏ tía lên, ngại ngùng quay sang chỗ khác.

Nàng nhìn biểu hiện của bọn họ liền nhanh chóng thu hồi hành động phi lễ, nhanh giọng bảo: "À! Ta xin lỗi. Ta quên ở đây có người.". Ngoài mặt là thế, nhưng trong thâm tâm nàng luôn có suy nghĩ tinh ranh: "Cổ đại bọn họ thật mắc cười.", và cười thầm đăn đắc trong lòng.

Tiểu Vương gia ngay sau đó cũng không mấy hết thẹn, liền quay lại nói lời chào rồi vội vã ra về: "Nếu... Nếu như muội không còn gì đáng ngại... Ta.. Ta về trước đây."

Quận chúa nàng nhìn mỹ nam trước mắt mà thích thú vô cùng, tươi cười đáp trả: "Được rồi. Không tiễn."

Chàng nhanh bước quay đi trong sự ngại ngùng. Đến cửa phủ lại nghiêm nghị dừng bước, nhìn theo một hướng vô định và nghĩ về nàng ấy, lại khẽ cười mà thốt: "Phi nhi! Sự thay đổi này của muội thật là thú vị."

Nhìn theo bóng lưng đang khuất dần của chàng ấy mà nàng ta lòng đầy thắc mắc, vấn hỏi Ngân nhi: "Hắn là ai? Lúc nãy em gọi hắn là Tiểu Vương gia?"

Ngân nhi nhẹ dạ nghĩ rằng tiểu thư nhà mình vì bệnh nên hồ đồ mất, cũng ngoan lòng nhanh lời thưa: "Ngài là con trai của Tứ Vương gia Mặc Liên Thượng Thần, Tiểu Vương gia Mặc Liên Thượng Hiên. Và ngài ấy còn là thanh mai trúc mã của tiểu thư."

Nàng ta suy tư gật gật, lại tiếp: "Thì ra là thế. Nhưng mà tiểu thư nhà em... À không, ý ta là ta của trước đây cũng yêu hắn sao?"

Nha đầu lúc này lại lúng túng phân vân, ngập ngừng không thành câu: "Chuyện đó thì..."

Quận chúa ngay lúc đang tò mò, vội giục nha đầu, lại thấy biểu hiện kì lạ như vậy, cớ sao lại không hỏi rõ: "Thì sao? Nói đi!"

Ngân nhi kiên dè đôi chút, cũng thốt thành lời: "Tiểu thư lúc trước chỉ coi ngài ấy là huynh trưởng, chưa từng có tình ý. Bởi vì...", nói đến một nửa nha hoàn này lại ấp úng e ngại, kiên dè không dám nói ra.

Ngân nhi nói năng không rõ ràng, lại làm nàng ta thêm cáu giận, bức rức không yên, cao giọng bảo thúc: "Bởi vì thế nào? Em mau nói đi!"

Nha đầu lại khó nói hơn: "Bởi vì...", nhưng nghĩ đến dù sao cũng là chuyện của tiểu thư, nói ra không chừng có thể khôi phục lại kí ức cho người, Ngân nhi bậm chặt môi, hít hơi dài tuông lời nhanh ra: "Vì trong lòng tiểu thư đã có ý trung nhân."

Nàng ta có đôi chú ngạc, hô giọng trầm trồ: "Ý trung nhân?", nghe đến người trong lòng của Quận chúa trước đây liền hứng thú vài phần, nàng lại thắc mắc hỏi: "Là ai?"

Ngân nhi ngập ngừng một lúc, nhưng vẫn sợ chủ tử trách phạt, e ấp hồi cũng nói ra: "Là... Là Bát Vương gia."

Giật mình tròn mắt trông phút chốc, nàng há miệng trong bở ngỡ: "Cái gì? Bát Vương gia? Ta nói này tiểu thư nhà em có bị điên hay không? Một tiểu thịt tươi ngon lành như thế lại không thích mà đi thích lão già Vương gia á?", lòng giờ bức xúc khó tả, đôi trân nhãn kinh hoàng trợn càng to hơn đăm đăm nhìn vào Ngân nhi, cảm giác nao nức trong lòng không yên. Thử hỏi ả này có phải bệnh thần kinh? Trâu non không với mà lại quyến luyến trâu già?

Ngân nhi lắc đầu lia lịa, vội lời biện giải: "Tiểu thư! Bát Vương gia chỉ mới 23 tuổi thôi. Còn rất trẻ."

Nàng ta lúc này mới nhẹ lòng được chút, lại chành miệng khẽ lời mỉa mai: "23 tuổi? Trẻ thế cơ à? Mấy tên này ham hố làm lớn cho người ta khấu đầu với mình không sợ tổn thọ hay sao?"

Ngân nhi xuống sắc buồn phiền, giọng như than thở: "Tiểu thư! Người nói thế là sao? Ngay cả Bát Vương gia mà người cũng không nhớ ư?"

Liếc sang tiểu nha đầu đáng thương, nàng tiếp: "Không nhớ! Không nhớ! Quên rồi! Mất trí rồi.", nàng ta xua tay phủ nhận, lại giở tật lâu năm không bỏ, trưng ra nụ cười nham hiểm hỏi Ngân nhi: "Nhưng mà hắn có đẹp trai không?

Nha đầu chấm hỏi tràn lan, miệng bảo "Đẹp trai?" cầu lời giải thích.

Chợt nhận ra bản thân lại mắc sai lầm, nàng ta liền nhanh chóng giải biện: "À! Ý ta là tuấn tú đấy. Có không?", rồi nhìn nha đầu với ánh mắt đầy mong chờ.

Ngân nhi nghe như đúng ý, thuyên thuyên một tràn khen ngợi: "Điều đó là tất nhiên. Ai mà chẳng biết Bát Vương gia anh tuấn bất phàm, kiêu sa lạnh lùng, văn võ song toàn. Ai nấy đều ngưỡng mộ. Nghe nói dung mạo của người còn đẹp hơn cả đương kim Hoàng thượng."

Nàng lại gật gật cái đầu, chép chép miệng bảo: "Thế cơ à? Cool boy sao?"

"Cool... Cool boy?". Tiểu thư! Ta thật sự không biết người đang nói gì đâu. Người tỉnh táo lại đi!

Suy tư hồi mau, nàng ta quay sang thắc mắc với tiểu nha đầu: "Nhưng mà tại sao lại là nghe nói. Em chưa gặp ư?"

Ngân nhi nhanh thưa: "Em chỉ được gặp ngài lúc ngài ấy 10 tuổi khi đi cùng tiểu thư thôi. Ngay cả tiểu thư cũng như vậy mà."

Nghe đến đây chắc hẳn nàng biết thế nào là chân tình của những bộ phim cổ trang. Đó gọi là yêu nhau từ cái nhìn đầu tiên đó sao? Còn gọi là tình yêu sét đánh ư? Người cổ đại trân trọng điều đó và họ gọi đó là sự chung thủy. Nữ tử nàng cũng phải bái phục thật đấy. Lại nghĩ đến "tình đầu" của chủ nhân thân xác này, nàng ta lại thêm tò mò. Với bản tính tinh ranh ấy, thì bao trò cũng điều được nghĩ ra trong phút chốc: "Mà này, em có muốn gặp Bát Vương gia không?"

Ngân nhi khó hiểu ấp úng: "Ý của tiểu thư là...?"

Quận chúa nàng kiêu ca khoái chí, cười nhếch mép đương đắc tinh ranh. Liếc sang tiểu nha đầu ngốc nghếch, rồi nhướng mắt phong thái: "Ngày mai cùng ta đến phủ phỏng bái Bát Vương gia. Ta muốn xem Bát Vương gia thật ra như thế nào."

Ngân nhi hốt hoảng la to: "Hả? Tiểu thư!?"

Mặc kệ phản ứng của tiểu nha đầu thế nào. Nàng ta vẫn ranh ma cười khúc khích. Nghĩ đến biết đâu lại là một đại mỹ nam khác. Tiểu thịt tươi! Chờ đó! Nàng hí ha hí hởn mà mong chờ vào ngày mai, tươi cười khoái chí mà nhìn vào không gian vô định.