Một ngày mưa tầm tã kéo dài miên man, bầu trời âm u với từng đợt mây đen nối tiếp, những giọt mưa nặng hạt đang rơi xuống mặt đường trơn trợt và thấm vào chiếc áo trắng đang ước đẫm của một cô gái. Cô gái mỹ lệ đứng yên lặng trong mưa lạnh cùng một chàng trai bên đường, cả hai trầm tư hồi lâu, thế rồi cậu con trai cũng dứt khoát một lời với cô gái ấy: "Chia tay đi!"
Cô gái ưu tú không trưng ra bất kỳ cảm xúc nào, chỉ nhẹ giọng hỏi: "Tại sao?"
Cậu ta thẳng thừng: "Tôi chán lắm rồi. Có cô là bạn gái cũng như không thôi. Đến cả tay của cô tôi còn chưa nắm mà."
Cô ta không nhìn đến cậu nữa, chỉ lạnh giọng trong cơn mưa nặng hạt hỏi: "Thật sự muốn chia tay sao?", nhưng thân thể cô ấy run lên bần bật, gương mặt lúc ấy lại ướt nhòa, tái xanh.
Cậu ta mím chặt môi, trừng mạnh: "Tôi chịu đủ một năm rồi. Chia tay thôi!", càng lúc càng tức giận hơn, cậu ta không kiềm được xúc cảm trong lòng mà bung ra hết, tuông những lời vô tình hòa vào hàng vạn hạt mưa.
Cô gái ấy như thở phào nhẹ nhõm, cười hừ một cái rồi trút lời "Được thôi. Vậy thì chia tay."
Nhìn thân thể đang run lên dữ dội của cô, cậu ta lại dịu xuống vài phần: "Cô cũng đừng vì chuyện này mà đau lòng."
Nghe được lời thương xót không cần của tên tình cũ hung hăng khi nãy, cô nàng liền bỉu môi hừ lạnh, đáp trả trong khó chịu: "Anh nói cái gì? Tôi đau lòng khi nào?"
Cậu ta nhìn cô ấy mà thở dài, điềm giọng bảo: "Đừng cố kiềm nén quá. Cô đang khóc đến nỗi run lên luôn rồi. Nín đi!", giọng anh ta càng ngày càng lắng, dịu nhẹ an ủi kiều nữ.
Cô gái xinh người liếc lạnh sang tình cũ một cách kiêu ngạo, hừ khinh một cái rồi chống tay bên eo, gắt giọng một tràn dài: "Cái gì? Khóc cái đầu anh! Bà lạnh nên mới run lên đấy. Anh nghĩ anh là ai mà chia tay bà đây phải khóc hả? Hyun Bin hay Lee Jun Ki? Nằm mơ đi! Nếu anh là đại mỹ nam thì dù có đá bà bà đây cũng không buông đâu nhá. Nói chia tay, xong rồi lí do, xong là chấm hết. Có vậy thôi mà anh cứ dài dòng làm bà lạnh muốn chết luôn. Cái đồ chết tiệt nhà anh! Nói xong chưa? Tôi đi đây. Đồ điên!".
Cô gái ấy vừa lạnh vừa run nhanh chóng quay đi không thèm ngoảnh lại, không có chút nào thể hiện sự đau lòng nhưng trên gương mặt cô có điều gì đó tiếc nuối, chắc là cảm xúc khi bản thân mình là người bị đá và cũng vì trời lạnh quá mà. Không khéo lại bị cảm cho xem.
Cậu ta cười trừ một cái quê độ, hất mất sang bên mà phát cáu: "Gì vậy? Mình đá cô ta hay cô ta đá mình thế? Thiệt tình... Cái con nhỏ này... ", bị một tràn mắng chửi của bạn gái cũ, cậu ta liền tức tối lên, phẫn nộ nhìn theo nữ cường hung hăng đang khuất dạng về xa.
Một tháng sau
Tại căn nhà khá bình thường ở cuối hẻm, cô gái xinh xắn đó đang nằm dài trên giường mà suy ngẫm điều chi.
Cô ấy bâng khuân nhìn viên đá đặt trên tay của mình và nhớ lại chuyện xảy ra vào ngày mưa của buổi chia tay.
...
Trời càng lúc càng tối, cơn mưa cũng tạnh dần, cô gái đang bước đi trên mặt đường trơn trượt, vắng bóng người qua lại. Bỗng nhiên...
Cốp!!!
"Á! Đau!", cô ấy ôm đầu trong cơn đau rồi nhìn xung quanh mà thét nộ: "Gì vậy?", cũng bởi đang tức tối chuyện của tên hắc ám tình cũ kia.
Nhìn thấy được hòn đá cuội đang nằm trên mặt đất, cô gái tò mò nhặt lên. Nó nhìn như là một hòn đá bình thường như những hòn bên lề, nhưng lạ ở chỗ là nó tròn đến mức không tưởng, nhìn cứ như được mài dũa thủ công rất điêu luyện. Thế là sự hiếu kì của bản thân đã khiến cô ấy mang hòn đá đó về, xem như vật xả xui, trừ tà cũng nên.
Đến nay, hòn đá từ trên trời rơi xuống này vẫn còn là điều bí ẩn, khiến cô ấy không hồi hết tò mò. Xem đi xem lại bao lần, cô nàng vẫn lại bỉu môi: "Rốt cuộc nó là gì đây ta? Mình đã dùng trí tuệ siêu phàm của mình để phân tích mà vẫn chưa thông hiểu được thân phận thực sự của nó.", vừa nói cô vừa suy nghĩ, gương mặt ấy cứ như đang điều tra trinh thám.
Nhưng rơi vào thế bí thì cô cũng đành bó tay.
...
Buổi tối, 12:00 pm
Trong không gian yên tĩnh của màn đêm, thành phố dường như chìm vào giấc ngủ, nhưng âm thanh "Khò... Khò..." của cô ta lại vang lên i ẳng cả căn phòng. Cô nằm dang tay dang chân hết cả chiếc giường, chăn gối đều rơi tứ tung, ngáy thì cứ như sấm chớp.
Bỗng nhiên, hòn đá kì lạ đang đặt kế bên phát sáng lên, một ánh sáng màu xanh ngọc bích mờ ảo, tiến sâu vào giấc ngủ của cô gái.
Trong giấc mộng, cô ấy đứng lạc lõng giữa một khoảng không đen tối, hồn đá từ đâu xuất hiện, soi sáng cho cô. Nhìn thấy được điều kì diệu, cô nàng hấp tấp chạy đến bên cạnh hòn đá ấy, vội vàng trong ngỡ ngàng: "Gì... Gì vậy? Hòn đá biết phát sáng sao?", cô gái vừa ngạc nhiên, vừa nhìn hòn đá đang phát sáng mà hết sức trầm trồ thích thú.
Hòn đá bỗng dưng lên tiếng: "Xin chào! Cô gái may mắn, Khúc Tinh Phi!"
Cô ta bất ngờ lại thêm, ngẫng người nhìn hồn đá kì diệu mà luân phiên: "Oh my god! Đá cũng biết nói chuyện sao? Ngươi là đá ngoài hành tinh à? Ngươi có biết ăn không? Biết ngủ không? Ở chỗ ngươi có người ngoài hành tinh không? Ôi trời ơi! Không thể tin được!", một tràn tuông ra với bao ngỡ ngàng, cô nàng càng lúc càng say mê với hòn đá thần bí.
Hòn đá ấy lại tiếp: "Cô hỏi nhiều như vậy tôi biết trả lời thế nào đây? Tôi xin tự giới thiệu. Tôi tên là Linh Thạch, là người nắm giữ trò chơi may mắn."
Cô nàng đảo mắt sang bên ngẫm đến mà khẽ giọng mỉa mai: "Đá mà bảo là người. Linh Thạch gì chứ? Rõ ràng là hòn đá cuội thủ công mà."
Linh Thạch lại nói: "Tôi nghe thấy hết rồi."
Lời mình nói xấu bị bại lội, cô nàng hơi hoảng liếc sang Linh Thạch: "À không... Tôi nói đùa thôi.", biết mình bị bắt được thóp, cô chỉ có thể cười gượng gạo cho qua, nhường lời cho hòn đá.
Linh Thạch: "Cô có muốn tham gia trò chơi không?
Nghe đến đây lại thêm tò mò mà nhanh hỏi: "Trò gì cơ?"
Linh Thạch: "Trò chơi may mắn. Cô sẽ được xuyên không đến một thế giới huyền ảo, ở đó là nơi có thể thực hiện được ước nguyện của cô. Sau một thời gian ở cạnh cô, tôi đã biết mong ước của cô là gì rồi. Tôi cũng xin tiếc lộ cho cô biết, ở thế giới đó, cô sẽ có được tình cảm của 10 đại mỹ nam mà cô luôn khao khát. Cô có muốn tham gia không?"
Cô nàng bâng khuân trong đầu: "10 đại mỹ nam? Không lẽ mình mê mấy oppa chân dài đến mức rõ ràng thế sao?", cô gái suy nghĩ âm thầm trong đầu một lúc rồi nhìn hòn đá và tiếp lời nghi vấn: "Nhưng... Điều kiện thì sao? Không có à?"
Linh Thạch: "Tất nhiên thứ gì cũng phải có cái giá của nó."
Một chút thất vọng ùa vào trong đầu, cô gái kéo một hơi dài thở mạnh và chành miệng nói: "Biết ngay là đâu phải cho không mà. Nói đi! Điều kiện gì?"
Linh Thạch: "Hiện tại tôi vẫn chưa nghĩ ra. Đến lúc nào đó tôi sẽ nói với cô."
Cô nàng nhanh chóng phản biện, lo lắng đáp: "Thế sao mà được? Nếu như..."
Linh Thạch: "Cô yên tâm. Dù cô có chết trong đó thì cũng chỉ là game over thôi. Ở hiện tại mọi chuyện đều bình thường."
Cô gái lại thắc mắc, muốn hiểu rõ thêm về trò chơi bí ẩn này: "Thế còn công việc của tôi?"
Linh Thạch: "Một khi cô vào trong thế giới đó, thời gian ở hiện thực sẽ ngưng đọng lại cho đến khi game over. Nhưng rốt cuộc là cô có muốn tham gia không?"
Xoay người ra phía sau để âm thầm suy nghĩ kỉ lưỡng, cô ngẫm: "Tham gia cũng không mất mác gì mà còn có được mấy tiểu thịt tươi. Quá lời rồi! Biết đâu chừng mình còn được chiếm tiện nghi của bọn họ... Được thôi! Chơi thì chơi.", sau một hồi suy nghĩ ích lợi bản thân, cô gái xoay lại, cuối cùng cũng cất giọng quyết đoán: "Tôi quyết định rồi. Tôi đồng ý tham gia."
Linh Thạch: "Vậy chúng ta bắt đầu nào."
Hòn đá đó phát sáng càng mạnh hơn, nó bay vòng quanh cô ấy theo một quỹ đạo hình tròn và bỗng nhiên cô gái đó biến mất trong không gian.
"À! Quên mất! Nếu tôi gặp nguy hiểm thì sao?", tiếng cô gái vọng lại trong vội vàng, nhưng Linh Thạch chỉ đáp vỏn vẹn một câu vô tình...
Linh Thạch: "Tự lo liệu đi."
Cô nàng nghe như sét đánh bên tai: "CÁI GÌ?"
...
Giật mình tỉnh giấc, cô gái hốt hoảng bật ngồi dậy. Nhưng đây không phải hiện tại mà là một thế giới khác thực thụ. Một thế giới chưa từng ai biết đến.
Thở hòng học khi vừa tỉnh giấc, chỉ mầp máy vài lời: "Gì đây? Là mơ sao?", rồi nàng nhìn láo lia xung quanh mà quá đỗi kinh ngạc. Nàng ta lẩm bẩm "Hình như là thật. Là cổ trang à? Ôi trời! Ở đây mấy cái lễ nghĩa... Thôi mặc kệ đi!", nhưng cũng có phần thất vọng đâu đây.
"Tiểu thư! Người tỉnh rồi sao?", một nha hoàn khá sắc xảo bước đến cạnh nàng ấy với ánh mắt đầy lo lắng, lộ rõ vẻ mặt tiều tụy vì bẩt an cho chủ tử.
Nhìn đến nha đầu khả ái trước mắt, nàng ta phân vân nhiều bề: "Tiểu thư? Cô ta gọi mình là tiểu thư. Nhìn căn phòng này xem ra là nhà giàu. Là con của phú hộ hay là vị quan nào đây? Thân phận đã có từ trước, vậy chắc là xuyên vào người ta. Cướp thân thể người ta sao? Ôi tội lỗi... Tội lỗi quá!", nàng lẩm bẩm một mình mà suy luận phán xét khiến nha đầu đứng cạnh cũng hãi hoàn không ít.
Nha hoàn càng lúc càng lộ rõ vẻ hoảng sợ lo lắng cho tiểu thư nhà mình, nước mắt cứ muốn rưng rưng trên nhãn thần thanh khiết: "Tiểu thư! Người lẩm bẩm cái gì vậy? Người đừng làm Ngân nhi sợ mà."
Nàng ta lại tiếp tục lẩm bẩm một mình: "Lo lắng như vậy? Chắc là nha hoàn thân cận rồi.", ngừng một hơi dài, nàng lại tự tin bảo với tiểu nha đầu: "À... Ngân nhi! Nha đầu ngốc này! Ta không sao đâu.", nàng ấy cười cười cố tập làm tiểu thư khuê các của mình, nhưng ngờ đâu lại đi quá xa rồi.
Nha hoàn luýnh huýnh không yên, gương mặt tái nhợt vì lo lắng cho chủ tử: "Nha đầu ngốc? Tiểu thư! Người bệnh nặng thật rồi. Có phải vì đập trúng đầu nên người... Người đâu! Mau truyền Thái y!"
Biết được mình đi sai đường, nàng lại tiếp tục ngẫm: "Không phải sao? Không phải trong phim các nha hoàn thân cận đều được chủ tử gọi là nha đầu ngốc à? Mình sai chỗ nào ư?", nàng ta đang suy ngẫm về suy luận của mình rồi chợt nhớ ra một mấu chốt quan trọng, liền hỏi: "À mà... Thái y? Ta là con của vị quan nào thế? Lớn lắm sao?"
Nha đầu nghe lời ngây ngô của tiểu thư lại càng thêm lo lắng, tay cứ nắm chặt, run lên bần bật: "Tiểu thư! Ngay cả mình là ai tiểu thư cũng không biết nữa sao?",
Nghĩ đến nàng cần nên nhập vai hơn, dù sao game này cũng quá là chân thật rồi, nàng đây đâu thể phụ lòng lập trình viên được. Đảo mắt suy nghĩ một lát, nàng liền tương kế: "Ta... Ta quên rồi. Không phải ngươi nói ta bị đập trúng đầu sao? Chắc là ta bị mất trí nhớ rồi. Mà ngươi cứ nói đi. Rốt cuộc ta là ai?", nói đến thì nàng ta lại thêm nhiều tò mò, càng lúc càng không nhịn được mà gặng hỏi.
Nha đầu vươn nhiều lo lắng, nhưng cũng trịnh trọng tự hào đáp dõng dạc: "Người là Lạc Thuần Tây Ninh Quận chúa của Đại Kim quốc."
Nàng trợn tròn mắt, ngớ người khi biết được thân phận hoành tráng lệ của mình: "Quận... Quận chúa? Em gái của Hoàng thượng. OH MY GOD!"
Vậy là nàng đã trở thành Quận chúa của một đất nước.