DÒ ĐƯỜNG (2)
“Không lẽ các ngươi đi Pak Nga chính là để bảo vệ lương thực?”
“Ha ha! Chứ còn gì nữa! Bây giờ nơi nơi đều điều lương thực về đó, để chuẩn bị hậu cần cho phòng ngự với Đại Việt, nơi đó chính là nơi có sông Nam Ou hợp lưu với sông Mekong ở huyện Pak Ou cách Luang Prabang khoảng vài dặm về phía Đông Bắc, từ đó vận chuyển bằng đường thủy thẳng đến biên giới, ngươi bảo bệ hạ không trữ lương ở đó thì trữ ở đâu”
“Ờ”!!
Hoàng Đình Vấn trợn mắt cố nuốt một ngụm nước bọt, nhiệm vụ của hắn chính là tìm được kho lương lớn. hắn đang phiền não không biết đâu mà lần. vậy mà nó lại tự mình đến gõ cửa. hắn cười nói:
- Việc đó là của các bậc bề trên, chúng ta cứ làm tốt việc của mình là được, đúng rồi huynh xưng hô thế nào
Tên quan quân kia cười nói:
- Cứ gọi ta là Sayavongsy Phoutthasak
Phoutthasak hoàn toàn không hoài nghi thân phận của Hoàng Đình Vấn. hắn căn bản là không nghĩ đến tận nội địa có người của Đại Việt, tuy rằng hắn đã nghe tin rằng hai nước sắp khai chiến, nhưng nói với hắn trước mắt là quân Việt đánh chết hắn cũng không tin
Hắn lại hỏi:
- Huynh đệ tên là gì
Hoàng Đình Vấn nói:
- Ta tên là Tavan, đến từ Phong Sa Lỳ
Hai người vừa đi ngựa vừa trò truyện, Phoutthasak lại nói, lần này để chuẩn bị cho phòng tuyến, Bệ hạ đã ra lệnh dồn lương thực về Pak Nam, số lưng thực ở đây chí ít đủ cho toàn vương quốc ăn trong ba tháng
- Nhiều như vậy
Hoàng Đình Vấn hít một hơi lạnh, với số lương thực đó, chúng sẽ cầm cự được rất lâu đủ để gây khó khăn cho quân ta khi tây tiến. Thấy vẻ mặt của Hoàng Đình Vấn. Phoutthasak cười lớn:
- TaVan lão đệ, cứ đi theo ta, tối nay chúng ta ăn uống thỏa thích một trận
Hoàng Đình Vấn cũng cười lớn, móc trong người ra một thanh trủy thủ vô cùng tinh xảo, nói:
- Phoutthasak huynh cái này cho huynh, trên đường mong huynh chiếu cố
Nhìn thấy chuôi trủy thủ, mắt Phoutthasak sáng lên, hắn hoàn toàn đã quên mất nhiệm vụ đưa thư của Hoàng Đình Vấn, hắn ngắm nghía cây trủy thủ rồi nói lớn:
- Tavan huynh đệ cứ yên tâm theo ta, ha ha ha
Thế là Một toán quân đội trộn lẫn thám báo Chu tước doanh, hiên ngang đi về phía Pak Nam.
,,,,,,,,,,
Cuộc tây chinh lần này, Trịnh Cán chia làm năm tuyến, trên thực tế chỉ có ba chiến trường chính, chiến trường Luang Prabang của phía bắc, chiến trường Xiêng Khoảng, của trung tâm và chiến trường Bồn Man. Trong ba chiến trường này hắn thật sự quan tâm, vẫn là chiến trường Luông Pha Băng. chiến dịch lần này, , đã chuẩn bị ròng rã suốt một năm. đánh chiếm kinh đô Luôn Pha Băng. đem thế lực Lan Xang đuổi về phía Tây xa xôi làm cho Điện Biên và Sơn La, Nghệ An không có nỗi lo hậu phương, trận chiến này Trịnh Cán đã chờ đợi ba năm. để bào đảm sự thành công của chiến dịch lần này, hắn và Binh bộ không dám có chút lơ là, hắn tuy là đem quyền chủ tướng giao cho Nguyễn Hữu Chỉnh, nhưng hắn không hề dám hoàn toàn buông tay, Ngay lúc Trịnh Cán đang ở Kinh Thành nghiên cứu chiến báo thì ở Châu Tuần Giáo. chiến dịch thượng lào, dưới sự chỉ huy của Nguyễn Hữu Chỉnh, Phạm Ngô Cầu đã chính thức khai hỏa.
Trận thăm dò đầu tiên, Bùi Mân chỉ huy Ba vạn quân Đại Việt vòng qua Tây Trang. Đánh thẳng vào Pang Hoc
Nhiều năm trước Nhà Lê đã từng viễn chinh đến đây một lần, Hôm nay, vó ngựa sắt của Đại Việt lại một lần nữa xuất hiện trên mảnh đất rộng lớn này, ba vạn quân của Bùi Mân xuất hiện trên đường chân trời, , sát khí xung thiên, cờ hiệu của Trịnh Cán tung bay phấp phới
Bùi Mân lạnh lùng ngóng nhìn thành Xen Ta ở phía xa.,.một viên binh sĩ chạy lại về phía hắn. to tiếng bẩm báo nói: “Bùi tướng quân, Đại bác sẵn sàng!”
Bùi Mân cúi đầu mân mê cây cung thất thạch trong tay, lẩm nhẩm
“Bắt đầu tấn công!”
‘Tùng! Tùng! Tùng!’
Tiếng trống khổng lồ vang lên. mỗi một tiếng vỗ trống đều đánh vào trong lòng binh sĩ trên thành, đám người nhìn xuống hàng chục khẩu đại bác, trong lòng mỗi người bọn họ đều tràn đầy sự tuyệt vọng.
Tiếng trống đã ngừng lại. trong trời đất một sự tĩnh lặng. bất thình lĩnh, mấy chục cái bóng đen lớn bay bống lên không trung, vạch ra mấy chục đường cong. bay ngang giữa trời, phát ra tiếng rít chói tai.
“ Hãy nếm thử đại bác kiểu mới của Đại Việt chúng ta.
“A!”
Trên đầu thành phát ra một tiếng kêu tuyệt vọng. ‘Đùng! Đùng!” không ngừng vang lên tiếng nổ lớn. cát bụi mù mịt. gạch ngói bắn tứ tung, làn khói phả vào mặt. tường thành của các nước đa số là dùng bùn đất và gạch ngói dựng nên. tường thành thông thường không cao, dưới sự xông kích của đại bác đã xuất hiện mảng sụp lớn. một một viên đạn đại bác đập xuống lại có mấy tên lính bị đập thành thịt vụn ngay tại chỗ, máu thịt tung tóe, , dưới làn đạn xung kích Lan Xang chí ít đã mất 300 binh sỹ
Đợt công kích lần hai ngay sau đó đã phát động, ba mươi khẩu đại bác đều chĩa vào một mục tiêu, đó là một đoạn thành phía tả, Đùng Đùng, hàng loạt tiếng nổ vang lên. Tường thành đã xuất hiện vết nứt đáng sợ, lung lay sắp đổ, Bùi Mân lại phất tay ra hiệu đợt bắn thứ ba dưới sức ép của đại bác tường thành đã đổ sụp, giống như miếng da bị xé toạt, gạch ngói ào ào sụp xuống
Trên thành, một viên tướng Lan Xang thét khản cả giọng.: “Mau dựng chướng ngại vật! Mau!”
Hàng nghìn binh sĩ vác theo bao cát, gỗ đá, chạy về phía lỗ hổng, bất chấp tất cả mà ném xuống, những mong kiến tạo lại một bức tường thành, phía xa. quân Đại Việt vẫn án binh bất động, bọn họ đội ngũ chỉnh tề, , lạnh lùng theo dõi sự bận rộn trên thành, bọn họ cơ bản là khinh thường, đối với họ, tòa thành trì này chẳng chịu nổi một kích.
Bùi Mân hạ lệnh:
- Toàn lực tiến lên,
Đêm dần buông xuống, trong thành Xen Ta. Tiếng kêu la và tiếng khóc gào hoảng sợ hòa lẫn vang lên. Tiếng Đại bác của quân Việt vẫn vang lên, họ đã bắn đợt thứ sáu.
Cửa thành là làm bằng gỗ lim vô cùng chắc chắn, lại bọc sắt ở ngoài, nhưng dưới sự công phá của đại bác, cuối cùng cũng không chịu được. Bùng” một tiếng, nó đổ sập xuống dưới sức ép của loạt đại bác thứ 9,
Bùi Mân nắm chặt cây cung. chỉ vào thành Xen Ta nghiêm giọng quát: “Giết vào trong thành, chỉ cần không đầu hàng đại Việt ta, bất kể nam phụ lão ấu đều giết hết
Ba vạn quân Việt phát ra tiếng thét vang trời,. giống như sóng thần ào ạt cuốn tới. càn quét về phía thành Xen Ta. Đêm nay sẽ là một đêm nhuốm máu./
Trong màn đêm, đèn đuốc thắp sáng cả một vùng trời, hàng ngàn nam nữ già trẻ bị đuổi ra khỏi thành. Tiếng gáo khóc inh ỏi. Thành Xen Ta đã trở thành biển lửa. Mái nhà bị phá hủy, lương thực bị đoạt đi. Bọn người này đang lo sợ Quân Việt sẽ đồ sát họ
Bùi Mân cưỡi ngữa chậm rãi đi đến, xung quanh hắn là vài trăm kỵ binh. trong mắt không chút xót thương. Xót thương để làm gì, chiến tranh luôn luôn khốc liệt như vậy. Quân đội của Bùi Mân cơ hồ không cần tốn công sức gì đã có thể phá toang cửa thành . nhưng hắn biết rõ, đây chỉ là thành trì hạng ba, Luông Pha Băng cũng không dễ đánh như vậy. hắn nhìn đám người đang tuyệt vọng trước mắt lạnh lùng lên tiếng, :
- Vương thượng có chỉ, cho bọn chúng nhập tịch thành quân hộ, ba đời phải phục dịch Đại Việt, đến đời thứ tư chỉ cần không phản lại Đại Việt có thể được tự do.
………
Trong hoàng cung Lan Xang , Fayna thổn thức đi lại trong phòng. Hắn vừa nhận được tình báo mới nhất. Quân đội Đại Việt đã vượt qua biên giới, đồ sát ngôi thành đầu tiên Xen Ta, bắt gần ba ngàn dân giải về phương bắc. chỉ trong vòng hai canh giờ mà Xen Ta bị diệt, đương nhiên, tuy nó chỉ là một thành nhỏ, nhưng cũng vẫn là thành lại bị diệt quá nhanh, khiến Fayna bàng hoàng vô cùng.
Chiêu Ong ở bên cạnh thở dài nói: “Quân đội Đại Việt không ngờ thần tốc như vậy, Bệ Hạ, người mau đi cầu viện, nếu không Lan Xang nguy mất “
Fayna thở dài, đây chính là điều khó giải quyết nhất. bọn họ lúc theo bên này, lúc theo bên kia, bây giờ chưa chắc Xiêm đã đồng ý cứu việnư
Ngừng một lát Fayna lại nói:
- Mau, cử sứ giả đến Chămpasak
……………..
Bồn Man cách Đại Việt vương triều gọi nó, còn người bản địa gọi nó là nước Xiêng Khoảng, do họ Cầm là tù trưởng,, là một trong các tiểu quốc phụ thuộc đai việt. dân khẩu vài chục vạn. Lúc này là ngày thứ ba sau khi Xen Ta bị diệt vong, đại quân của Nguyễn Hữu Du một trong năm cánh quân của Đại Việt đang ở thành Thanh Vị. là một trong các tòa thành lớn của Bồn Man, Nơi đây cũng là ngôi thành đầu tiên đầu hàng quân Việt. tin tức thành Xen Ta bị đồ sát đã lan đến đây theo dân chúng chạy nạn, những gì họ kể lại khiến dân chúng thành Thanh Vị trốn sâu hơn về phía Tây. Tướng giữ thành Thanh Vị sợ hãi sẽ bị như Xen ta nên vội vã đầu hàng
trời đã khuya, sao đầy trời lấp lánh ánh trăng chiếu rọi cả một vùng. Trên thành Thanh Vị một đoàn người đang nghiêm chỉnh canh gác. Nguyễn Hữu Du cũng đang đứng đó. Mặc dù không mất một binh một tốt mà chiếm được nơi này, nhưng hắn cũng không dám chủ quan, vô cùng cẩn trọng, chiến dịch lần này hắn đã dự định đánh chắc tiến chắc, vừa công vừa thủ. Vừa sáng nay hắn đã nhận được tin Xích hầu truyền về, vua Chawmpasak đã đống ý liên minh với Lan Xang chống lại Đại Việt, bảy vạn quân đội đang hướng đến đây. Chuyện Chawmpasak liên minh với Lan Xang hoàn toàn không có trong dự tính. Xem ra lúc này đành phải đến đâu hay đến đó vậy.