Chương 89: RẠCH GẦM - XOÀI MÚT 2

RẠCH GẦM - XOÀI MÚT 2

Thủy quân Tây Sơn liên tiếp bị đánh bại rút lui, sâu về phía Mỹ Tho, nhưng khóe miệng Lưu Huệ lại cười, muốn lấy đầu Lưu Huệ ta sao? Trung quân của bản tướng ở đây, cứ đến mà lấy.

Lập tức Lưu Huệ lại giơ tay phải lên, nói:

- Đánh chiếng, tất cả quân lui về phía sau.

Lui về sau? Đám người Trương Văn Đa nghe vậy theo bản năng đầu tiên là thấy kinh ngạc, hai bên đều đã cùng đấu với nhau, lúc này hạ lệnh lui binh không phải là muốn đùa giỡn hay sao? Giờ mà lui rất có khả năng toàn quân bị diệt. Thế nhưng lệnh là lệnh, chiêng thu quân bên Tây Sơn lập tức nổi lên, toàn bộ chiến thuyền tây Sơn ra sức chèo ngược về phía sau.

- Quân Tây Sơn lui về phía sau!

Chiêu Tăng, Chiêu Sương chau mày.

- Đây là ý gì

Nguyễn Anh, Tôn Thất Hội, Mạc Tử Sinh và những chư tướng cũng ngơ ngác nhìn nhau, lâm trận rồi còn lui, thật đúng là không giống như những chủ soái có khả năng chỉ huy, chẳng phải đưa lưng cho địch chém hay sao

Trương Văn Đa vẫn hơi lo lắng

Bởi vì rút lui dẫn đến ở giữa xuất hiện đủ loại tình huống thật sự quá mức nguy hiểm,

Giữa lúc hai quân một tiến một lui, thì thế trận của hai bên không thế tránh khỏi những thay đổi.

Vì truy đuổi trung quân của Lưu Huệ, phần lớn chiến thuyền của Xiêm đã tiến theo một đường thẳng, thậm chí vượt qua cả những chiến thuyền của tây sơn đang tháo chạy, vô hình chung, đám này đã bị một hình cánh cung bao vây vào giữa, phía trước là trung quân của Tây Sơn, hai bên là vô số thuyền loại hai chưa kịp rút lui theo lệnh. Bất kể là Chiêu Tăng hay Nguyễn Anh, đều chỉ nhìn thấy thế trận của quân Tây Sơn tan tác, về lý thuyết thì Liên quân Xiêm – Nguyễn Anh đã thực hiện được ý đồ của mình, bởi vì thuyền chiến của họ đã áp chế được hai cánh quân trên các cù lao, mà trung quân của họ cũng đã hoàn toàn xâm nhập được vào giữa trận địa của Tây Sơn đánh cho tây sơn tan tác. Đây cũng giống như những gì mà Quách Văn Thái gửi về, nhưng có điều Nguyễn Anh còn chưa biết, Quách Văn Thái đã chết rồi.

Hiện tại chỉ cần giết vào trung quân, chặt gãy đại kỳ thì quân nước tây sơn không có chỉ huy sẽ hoàn toàn tan tác!

Chiêu Tăng hít một hơi sâu, trầm giọng nói:

- Nổi trống lên, Công!

Hắn lệnh ra một tiếng, Liên quân liền thay đổi phương thức tấn công, thứ nhất đều quay đại bác oanh kích mãnh liệt vào hai cánh quân tả hữu Tây Sơn, đang nấp trên mấy con lạch và mấy cồn cát bà kiểu, bốn thôn. đồng thời khuếch trương trận hình trong tạo ra một khoảng không ở lòng sông, dưới sự công kích mạnh mẽ khoảng trống ngày một lớn

Sau nửa canh giờ, Trung quân của Lưu Huệ là mười mấy chiếc đại hiệu đều bị liên quân đánh cho thở không ra hơi, hoàn toàn bị nghiền ép

Nhìn thấy chiến thuyền của liên quân lao băng băng về phía trước, tai nghe được những tiếng đại bác ầm ầm truyền đến, nét mặt Nguyễn Anh ửng hồng, giang sơn của trẫm, con dân đều là của trẫm, Lưu Huệ xem ngươi chống thế nào

Lưu Huệ lúc này cũng phải thừa nhận, thủy quân của liên quân có tố chất vô cùng tốt, nhất là của Nguyễn Anh, không ngờ trong mấy năm lưu vong vậy mà lại có một chi thủy quân như vậy, kẻ này không thể xem thường.

Bỗng nhiên giữa lúc này, đã có vài chiếc chiến thuyền lướt qua nhau. Binh lính Tây Sơn bị liên quân oanh kích, tấn công liền chạy tán loạn, lộn xộn, càng khiến cho khinh binh, phi mâu binh và cung tiễn thủ của quân tây sơn không thể ngăn cản được pháo binh và cung nỏ thủ của liên quân bắn tới

Một chiếc đại hiệu liên quân bỗng nhiên thả neo, mỏ neo nặng hàng trăm cân, keo theo dây thừng bện to như cổ tay ầm ầm, trượt xuống đấy sông, con thuyền đang đà lao tới, bị mỏ neo kéo lại lập tức quay ngang ra, mười mấy họng súng đen ngòm lập tức hướng về phía đội thuyền của tây sơn

- Rầm

- ầm

- ầm

Rất nhiều tiếng động lớn vang lên đến lên tận mây xanh. Ba chiếc chiến thuyền của Tây Sơn lập tức bị trúng đạn lỗ chỗ như tổ ong, Thực lực của mấy họng pháo này thật là đáng sợ, một chiếc chiến thuyền trực tiếp tan thành từng mảnh nhỏ, quân Tây Sơn điên cuồng chống trả, lấy ý chí mãnh liệt và cuồng bạo mà xông lên đánh bại quân thù, chỉ là, hơn hai mươi chiếc thuyền chiến này của liên quân đều là quyết tử xung phong cả hai bên lập tức triển khai một trường ác đấu.

Chủ tướng của cả hai bên sắc mặt trắng bệch, ngơ ngác nhìn trận địa vô cùng thê thảm, không thể tin được vào hai mắt mình, Nguyễn Anh dự tính quân của hắn sẽ như đao nhọn chọc thủng đại trận quân tây sơn, nhưng tình huống đó lại không hề xuất hiện, Lưu Huệ cũng lắc đầu, hắn vẫn đánh giá quá thấp thủy quân nhà Nguyễn, tuy nhiên hắn cũng không có lo lắng gì, mọi chuyện đến lúc này vẫn như hắn dự tính, hắn quay sang Trương Văn Đa nói:

- Truyền lệnh, quay lại phản kích!

Lệnh vừa ban ra, ở bên dưới khoang thuyền, những tên lính coi giữ bọn tử tù chèo thuyền lại vung roi vun vút, hét lớn:

- Tốc độ xung kích, con mẹ các ngươi, điếc hết hay sao hả

Trên thuyền quân Tây Sơn lập tức chỉnh pháo nhồi đạn, hướng liên quân mà bắn,

Lúc này, Liên Quân từ trung lộ đột kích trung quân tây sơn, hậu quả của việc liều lĩnh từ hai sườn khởi xướng tấn công mãnh liệt cuối cùng đã lộ ra. Liên quân tuy rằng đã đạt được mục đích, cứng rắn mở được Trận của Tây Sơn, , nhưng cái giá phải trả chính là..toàn quân đã hoàn toàn rối loạn! rơi vào giữa vòng vây của tây sơn,

Lưu Huệ nhanh chóng lệnh truyền xuống, các đội thuyền vốn đang hỗn loạn đã nhanh chóng tấn công mãnh liệt, tất cả đều hướng đại bác vào liên quân mà nhả đạn như vãi cát, khói lửa ngút trời, chưa đến nửa canh giờ sau, số lượng quân xiêm và quân bản bộ của Nguyễn Anh bị hỗn loạn bắt đầu tăng lên, dần dần hình thành cục diện tan tác.

Trương Văn Đa và đám tướng lĩnh cảm thấy vô cùng kinh ngạc trước sự chuyển đổi tình hình của quân mình. Đại soái quả thật hùng tài đại lược!

Nhưng bất chợt hắn lại trở nên lo lắng, tài nghệ của Lưu Huệ ngút trời như thế, khả năng dụng binh có thể nói là người thường khó mà sánh kịp, nếu…nếu chẳng may sau này hắn không có lòng thần phục, sau đó đem một đội quân đi chinh chiến bốn phương, thiên hạ ai có thể khống chế được hắn?. Trương Văn Đa là con rể Nguyễn Nhạc, tất nhiên hắn phải vì nguyễn nhạc mà suy nghĩ

Lưu Huệ đã nhìn thấy ánh mắt của Trương Văn Đa, nhưng hắn coi như không thấy mà lại hạ lệnh

- Trương Văn Đa, mau điều đội thuyền số sáu về phía sau sườn chặn đường lui của địch!

Liên Quân sắp tan tác đến nơi, hiện tại là thời điểm xuất kích để giành thắng lợi cuối cùng.

Chiêu Tăng và Chiêu Sương đã hoàn toàn đơ người, những chuyển biến trong cục diện trước mắt hoàn toàn đã vượt qua tường tượng của hai người bọn họ, bọn họ quá khinh địch rồi, với quân số nhiều gần gấp đôi mà bây giờ không thể xoay chuyển tình thế

Nguyễn Anh nắm chặt bội kiếm trong tay, hắn cũng không thể nào mà tin được, toàn bộ cục diện của chiến trường chưa đến nửa canh giờ đã xảy ra những thay đổi đáng sợ như thế, tình thế hoàn toàn nghịch chuyển, trước mắt hắn, hang vạn liên quân đều là phí công giãy dụa.

Tôn Thất Hội lo lắng nói

-Vương gia Mau khẩn trương lui về đại doanh trại!

Nguyễn Anh thở dài chua xót lắc đầu nói:

- Chỉ sợ là lui là không có đường về.

Tôn Thất Hội đờ người ra rồi lập tức quát lớn

- Truyền lệnh Mạc Tử Sinh khẩn trương rút Đông Hải Đội thuyền về hộ giá Vương gia!

- Vâng!

Rút lui sao? Muốn phá vây hộ vệ Nguyễn Anh, đừng mơ

Lưu Huệ thản nhiên mỉm cười, lại giơ tay phải lên nắm chặt thành quyền, nói:

- Truyền lệnh, Nã pháo về phía địch, tả quân mang theo thuyền nhỏ có thuốc nổ tiến vào!

Lúc này quân địch lâm trận rút lui về phía sau cũng là phạm phải điều tối kỵ ở trên chiến trường, làm như vậy càng khiến cho Liên quân đã tan tác càng nhanh chóng rối loạn hoàn toàn!

Đặng Văn Trân xoay người, lớn tiếng hô:

- Tướng Quân có lệnh, tử sĩ tiến vào, nã pháo!

một đội thuyền nhỏ chậm rãi đi ra, trên chất đầy thuốc nổ, đây cũng chính là đội cảm tử của Tây Sơn. chưa tới một lát, đội thuyền đã tiến lên với tốc độ rất nhanh.

Trong nháy mắt Tôn Thất Hội ý thức được sự nguy hiểm, trận hình của chúng cơ bản đã lộn xộn, nhưng y vẫn tận hết sức mình, đồng thời khi rút lui về phía sau, y lại đem hai mươi chiến thuyền điều tới phía trước, ý đồ ngăn cản Tử sỹ tây sơn

- Vương gia, đi mau!

Nguyễn Anh lo sợ, xoay người định đi, lại bị mạc Tử Sinh kéo lại.

Mạc Tử Sinh lập tức cởi áo bào tượng trưng cho Nguyễn Vương ra ra, đưa cho Tôn Thất Hội, nghiêm giọng nói:

- Tướng quân, hãy mặc vào

rõ ràng là Mạc Tử Sinh đang định để Tôn Thất Hội cải trang làm Nguyễn Vương để làm kẻ chết thay.

Tôn Thất Hội không chút do dự khoác trên vai mình, sau đó hét to:

- Mau dẫn Vương gia đi đi!

Nguyễn Anh chắp tay với Tôn Thất Hội rồi nhanh chóng lùi lại trà trộn vào trong Ngự lâm quân phá vòng vây ra bên ngoài.

Lúc này, Liên quân đã hoàn toàn sụp đổ, Tây Sơn quân cũng đã hoàn toàn cắt đường lui của chúng toàn bộ trận hình liên quân đều bị cắt nát, thuyền chỉ huy thì bị bao vậy kín kẽ, trong khoảng thời gian ngắn, vô số chiến thuyền bỏ chạy toán loạn, sau thì tiến về trước, trước thì lui về sau, đã hoàn toàn rơi vào hỗn loạn!

Bi thảm nhất chính là số thuyền mà Mạc Tử Sinh điều ra làm lá chắn, chúng hoàn toàn bị thuốc nổ trên thuyền của tây sơn phá nát, hơn hai mươi chiếc chìm xuống đấy sông,

Chỉ có Vài chục chiến thuyền của Xiêm và Chân Lạp ở hai cánh chiến trường là còn đang quần đấu với Tây Sơn, cho nên may mắn thoát khỏi đám tử sỹ kia. Nhìn toàn bộ quân Nguyễn sụp đổ, người Cao Miên,, người Chân Lạp, hoảng hốt quay đầu bỏ chạy. Chiêu Tăng và Chiêu Sương mang theo ba ngàn thủy quân định bỏ thuyền chạy lên bộ hướng xuống sa đéc, nhưng Quân Tây Sơn sao có thể để cho bọn họ được như ý nguyện?

Nguyễn Anh thoát được ra phía sau hồi hộp quay lại nhìn, thấy trên chiến thuyền chỉ huy xa xa, Tôn Thất Hội đang khoác áo bào gấm vóc của mình, giơ bảo kiếm lên hô hào, dưới mạn thuyền, vô số binh sỹ đang chạy qua chạy lại, lớn tiếng kêu gào, tiếng hò hét, tiếng mắng chửi, tiếng kêu khóc không dứt bên tai, mà đội thuyền Tây Sơn đã xông tới hướng bên đó. Nguyễn Anh không dám nhìn nữa, đám Mạc tử sinh vội vã hộ tống lão, đi về hướng Hà Tiên,